Chương 166
Hứa Mộc Tình lặng lẽ thở phào.
Khi cô đang định thả lỏng người để ngủ thì Lý Hàng đột nhiên nói một câu.
“Em không ngủ được à, có muốn anh hát ru không?”
Không đợi Hứa Mộc Tình nói, Lý Hàng đã cất giọng dịu dàng hát một bài hát ru khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt tía tai.
“Bà xã ngoan, mau ngủ đi, ông xã vỗ lưng cho em nè”
“Vuốt ve đùi, thơm vào miệng, chúng ta cùng sát cánh bên nhau.”
A, xấu hổ chết mất thôi!
Đao Gia đã tỉnh.
Nhưng thế giới ngầm ở tình thành không vì sự thức tỉnh của Đao Gia mà thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này, tất cả những người trong thế giới ngâm đều như rùa rụt cổ trốn vào trong mai, không dám ló đầu ra ngoài.
Bởi vì, người nhà họ Ngụy đã đến!
Gia tộc họ Ngụy là dòng họ lớn ở phương Bắc.
Có thế lực vô cùng lớn mạnh ở mấy tỉnh thành.
Đồng thời bọn họ cũng là kẻ thao túng phía sau anh em nhà họ Lôi.
Tô Chính Quốc cử quản gia đi đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh.
Ngụy gia cử Ngụy Hàn Siêu – một nhân tài mới nổi của gia tộc bọn họ mang theo một nhóm thuộc hạ và cao.
thủ của vài gia tộc khác đến.
Nếu chỉ là vài cao thủ tầm thường cũng không khiến người ta sợ hãi đến vậy.
Nhưng trong số những cao thủ này, có một kẻ mạnh thật sựt Ngụy Tiêu Dương!
Xếp thứ ba trong mười cao thủ nhà họ Ngụy!
Lúc hắn còn trẻ, đã từng trải qua huấn luyện quân sự vô cùng chính thống.
Ởcao nguyên Siberia, hán đã từng tranh cướp thức ăn với bầy sói dữ.
Lại còn sống sót được ở môi trường khắc nghiệt âm mấy chục độ.
Tìm khắc Giang Châu, người có thể đối địch với hắn ta không quá hai người.
Một người là Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm, còn một người khác chính là Đao Gia chỉ vừa mới hồi phục sức khỏe!
Tỉnh thành, biệt thự nhà họ Tô.
Ngụy Hàn Siêu ngồi trên sofa.
Hai người đẹp được mang từ nhà theo nép vào hai bên người hắn.
Ngụy Hàn Siêu tay ôm hai mỹ nữ, trên mặt ngoài nụ cười tự tin còn mang vẻ ngông cuồng của con cháu đại gia tộ!
c Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Chính Quốc: “Ông chủ Tô, sáu gia tộc lớn bây giờ chỉ còn lại bốn.”
“Sản nghiệp của Miêu gia và Hoàng gia đều phải thuộc.
Về tôi.”
Tô Chính Quốc bên cạnh nghe vậy vội vã gật đầu: “Không thành vấn đề, chỉ cần Ngụy thiếu gia có thể giúp †ôi giết chết Lý Hàng.”
“Thì tất cả sản nghiệp của hai gia tộc này tôi đều cung kính dâng lên không thiếu một phần”
Ngụy Hàn Siêu cười tà ác: “Trang viên biệt thự này của ông cũng khá đấy, tôi rất thích, cũng cho tôi luôn đi”
Tô Chính Quốc hơi biến sắc, vội vã nói: “Biệt thự này là ông nội để lại cho tôi, đã lâu đời rồi, tôi sẽ tìm một nơi khác…
“Rầm!”
Một tiếng động lớn thình lình vang lên, khiến Lôi Chính Quốc giật mình run sợ.
Ngụy Hàn Siêu giẫm viên đá cẩm thạch dưới chân vỡ vụn.
Hắn như con dã thú hung ác nhìn Tô Chính Quốc bằng ánh mắt tham lam đầy dục vọng.
“Ông chủ Tô, tôi trước giờ không thích nói hai lần”
“Hoặc là bây giờ ông đưa chìa khóa căn nhà này cho tôi, hoặc là tôi lấy chìa khóa trên xác ông”
Dã man!
Bá đạo!
Tham lam!
Đây chính là Ngụy Hàn Siêu!
Cũng trong lúc này, trong nhà hàng sang trọng của Hổ Gia.
Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đã trở thành khách quen của nhà hàng này.
Không chỉ vì nhà hàng này khá gần tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu.
Mà quan trọng hơn nữa là Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đến đây ăn cơm sẽ được giảm giá bốn mươi phần trăm.
Lý Hàng lại chống hay tay lên mặt bàn, cười hi hi nhìn Hứa Mộc Tình.
“Anh làm gì mà cứ nhìn em mãi thế?” Hứa Mộc Tình bị Lý Hàng nhìn đến mức đỏ mặt.
Khi anh chàng xấu xa này nhìn cô, ánh mắt không hề giấu giếm đó luôn khiến cô không tự chủ mà nhớ đến cảnh tượng ngọt ngào của hai người.
“Bà xã anh không những xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, dịu dàng tốt bụng, lại còn biết cân đối cuộc sống, bà xã hiền thục như vậy thật là đốt đuốc cũng khó tìm.”