Chương 162
Hứa Mộc Tình nghi hoặc đứng ngoài cửa, chốc chốc lại kiểng chân nhìn vào bên trong xem.
Nhưng khoảng cách xa quá, cô không nhìn thấy Lý Hàng đang viết cái gì.
Trương Hiểu Bình đứng bên cạnh khẽ cười nói: “Chị Tình, nếu chị tò mò thì đi vào hỏi anh Hàng đi.”
Hứa Mộc Tình do dự một lát rồi mới bước đến cạnh Lý Hàng: “Anh đang làm gì đó?”
Lý Hàng không ngẩng đầu: “Viết thư tình”
Thư tình? Hứa Mộc Tình giật mình!
Anh ấy đang viết thư tình cho ai?
Lẽ nào là viết cho đại mỹ nữ ở tỉnh thành kia sao?
Hứa Mộc Tình khẽ hỏi: “Anh viết thư tình cho ai vậy?”
“Viết giùm cho Hạo Nhiên.”
“Ồ” Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh sau đó Lý Hàng đã viết xong thư tình.
Trên trang giấy trắng lưu lại nét chữ ngay ngắn đẹp đế của Lý Hàng.
Lý Hàng đưa thư tình cho Hứa Mộc Tình nói: “Em đọc giúp anh xem”
Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là thư tình viết giúp cho Hứa Hạo Nhiên, cô liền đọc luôn.
“Trái tim của đôi ta là một hình tròn, Bởi vì xác suất ly tâm của nó vĩnh viễn bằng không.
Nỗi nhớ anh dành cho em là một số lẻ tuần hoàn, Mãi mãi u mê không tỉnh ngộ.
Chúng ta là đường parabol, em là tiêu điểm, anh là đường chuẩn.
Em nhớ anh chừng nào thì anh mong em chừng ấy..’ Đọc đến đây, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng bị cảm động.
Cô không ngờ rằng, văn phong của Lý Hàng lại hay đến vậy.
Những dòng chữ này đọc lên nghe rất bình thường, nhưng khi xâu chuỗi lại với nhau lại có một phong vị hoàn toàn khác.
Hứa Mộc Tình nhìn tiếp xuống dưới bất giác mỉm cười.
“Được rồi, thật ra đoạn trên là sao chép lại.”
Bởi vì là sao chép, cho nên anh cảm thấy trái tim giằng co, rối bời.
Những lời đại loại kiểu thề non hẹn biển, môi ấp má kề nói ra cũng vô nghĩa.
Thật ra, anh càng ngưỡng mộ những đôi tình nhân bên nhau trọn đời.
Trời nam đất bắc chia đôi nhạn, cánh mỏi ấm lạnh mấy mùa”
Đọc đến đây, ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hàng ánh lên một tia lấp lánh.
Bởi vì cô đã bị cảm động mất rồi.
Thậm chí Hứa Mộc Tình nghĩ rằng, giá như lá thư tình này là viết cho cô thì tốt biết bao!
Cô vừa cảm động trong lòng vừa đọc tiếp.
“Có ba chữ anh không thể nói ra, không phải vì nhát gan, mà vì anh cảm thấy những gì đẹp đẽ nhất nên cất giấu trong tim.
Thường xuyên bao bọc, sưởi ấm, hồi tưởng lại dư vị của nó.
Xuân phân, theo gió đi vào trong giấc mộng của em; Hạ chí, làm sấm sét giáng xuống đánh đuổi Ngưu Quỷ quanh em; Thu lộ, làm cơn mưa phùn tưới mát tim em; Hàn sương, nguyện dệt cho em một thế giới thuần sắc.
Lý Hàng, em yêu anh…
Hứa Mộc Tình theo thói quen đọc đến đây, cô đột nhiên nghẹn ngào.
Cho đến giờ cô mới phát hiện mình đã trúng kế Lý Hàng!
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Hàng, anh đã giang rộng đôi tay ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của cô vào lòng.
Sau đó cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chứa chan tình cảm không thay đổi.
Lý Hàng nói bằng giọng vừa trầm ấm lại mang chút từ tính: “Hứa Mộc Tình, anh cũng yêu em.”
Tờ giấy trong tay Hứa Mộc Tình chầm chậm rơi xuống.
Bởi vì Lý Hàng đã ôm chặt cô vào lòng.
Giữa hai người họ thậm chí không có chỗ cho một mảnh giấy mỏng.
Anh cúi đầu.
Môi anh từ từ tiến lại gần.
Cuối cùng, anh ngậm lấy đôi môi căng mọng mềm mại của cô.
Một nụ hôn thật sâu.
Sâu đến mức Hứa Mộc Tình hơi choáng váng.