Chương 156
Không đợi quản gia mở miệng, Miêu Lạc đã kêu thuộc hạ dỡ hai chiếc thùng ra.
Dưới sự mong đợi của mọi người, chiếc nắp gỗ từ từ mở ra.
Thế nhưng, bên trong không phải tiền càng không phải vàng.
Mà là hai cỗ quan tài!
“Đây… đây… đây… đây… đây là cái gì?”
Miêu Hướng Đông bên cạnh Miêu Lạc giật nảy người.
Tuy trong lòng Miêu Lạc căng thẳng, nhưng hắn vẫn vội vã cười lớn, nói với đám đông bên cạnh.
“Người bạn này của tôi ấy à, lại thích làm mấy thứ hàm ý kiểu này, hai cỗ quan tài, chẳng phải là thăng quan phát Tài sao.”
Miêu Lạc nói vậy, đám đông bên cạnh vỗ tay liên tiếp: “Đúng rồi, thăng quan phát tài!”
“Nói như vậy, trong quan tài chắc chắn là đựng tiền và vàng rồi.”
“Anh Lạc, mau mở ra đi! Cho bọn em mở mang kiến thức nào!”
Miêu Lạc tươi cười kêu thuộc hạ mở nắp quan tài ra.
Tiền?
Vàng?
Đều không có!
Khi đám đông nhìn rõ thứ đặt trong quan tài, từng người lộ rõ vẻ kinh hoàng!
Bởi vì bên trong là một thi thể!
Lôi Vũ Giáp sau khi nhìn thấy cỗ thi thể này, lập tức gầm lên một tiếng chói tai.
“Lão Nhị!”
Lôi Vũ Giáp vội vã xông đến, khi hắn sờ vào người Lôi Vũ Ất, phát hiện Lôi Vũ Ất đã trở nên lạnh ngắt.
Một luồng khí tức khủng khiếp chưa từng có tỏa ra khắp người Lôi Vũ Giáp.
Đám người vừa còn đang cười tươi, lập tức như rơi vào hầm băng.
Tất cả đều lạnh hết sống lưng, chân lạnh ngát.
Buổi tiệc đang náo nhiệt lập tức lạnh băng!
Tất cả đều ngậm miệng lại, câm như hến.
“Mày, qua đây!” Lôi Vũ Giáp đưa tay chỉ Miêu Lạc.
Tất cả chỉ một ngón tay, Miêu Lạc cảm thấy hai chân hắn hoàn toàn mềm nhữn, hắn thậm chí còn không đứng vững.
Một người em khác của Lôi Vũ Giáp, xếp thứ ba trong gia đình – Lôi Vũ Bính.
Lúc này, một tay kéo lấy cổ Miêu Lạc, ấn hắn lên cỗ quan Tài còn lại.
“Mày mở cỗ quan tài này cho tao.”
Giọng nói của Lôi Vũ Giáp lúc này vô cùng nặng nề.
Trong sự nặng nề ấy càng thêm ớn lạnh.
Lôi Vũ Giáp phụ trách bảo vệ con trai ông ta, bây giờ đang nằm trong cỗ quan tài phía sau ông ta.
Vậy thì người nằm trong cỗ quan tài còn lại là ai?
Miêu Lạc tuy trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng vân chậm rãi mở nắp quan tài.
Khoảnh khắc hắn mở nắp quan tài ra, rồi lại đóng lại thật mạnh.
“Rầm!”
Miêu lạc sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nước tiểu đục ngầu chảy không ngừng từ trong đũng quần ra.
Tiêu rồi! Tiêu rồi!
Người nằm trong quan tài không phải ai khác.
Chính là Lôi Nhất Minh!
Lôi Vũ Giáp đích thân xách Miêu Lạc từ dưới đất lên, bóp chặt cổ Miêu Lạc, từng câu từng chữ hỏi.
“Là ai? Rốt cục là ai giết con trai và em trai ta?”
Miêu Lạc chưa từng nghĩ đến, Lôi Vũ Ất lợi hại như vậy mà lại bị Lý Hàng giết chết.
Càng không ngờ rằng Lý Hàng lại to gan đến vậy.
Lôi Nhất Minh là con trai của Lôi Vũ Giáp.
Trong khắp tỉnh Giang Châu, kẻ nào dám động đến con trai ông ta.
Kết cục chỉ có một, chết!
Trong lúc nguy cấp, Miêu Lạc cái khó ló cái khôn, vội vã la lớn: “Là Lý Hàng! Nhất định là Lý Hàng làm!”
“Lý Hàng là ai? Nói! Nói maul”
Cơn giận của Lôi Vũ Giáp đã hoàn toàn bộc phát ra.
Từng lời ông ta nói như nổ tung trong miệng Tất cả mọi người xung quanh đều đưa tay bịt chặt tai, ngay cả cửa kính cũng bị rung lắc.
Miêu Lạc cho rằng lúc này nên đổ hết mọi thù hận lên người Lý Hàng.
Hắn bắt đầu nói xấu Lý Hàng không ngừng, hơn nữa còn chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm.
Thế nhưng, Miêu Lạc mới nói được một nửa, cánh tay Lôi Vũ Giáp đang bóp cổ hẳn, đột nhiên dùng sức!