Chương 149
“Chỉ có điêu, lần này mời bọn họ đến dùng cơm, ba phải chịu tốn kém rồi.”
Miêu Hướng Đông phẩy tay không quan tâm: “Gia tộc chúng ta có phát triển được hay không đều dựa vào lần này, bất kể tốn bao nhiêu tiền, ba đều không quan tâm”
Miêu Lạc mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Vài tiếng sau.
Miêu Lạc ngồi trên chiếc xe sang trọng đích thân dẫn Lôi Nhất Minh và Lôi Vũ Giáp đến trang viên của biệt thự nhà họ Miêu.
Vừa xuống xe, Lôi Nhất Minh nhìn xung quanh hừ lạnh một tiếng.
“Tôi còn tưởng là chỗ tốt thế nào, xem ra cũng không có gì lạ cả”
Miêu Lạc cung kính mời Lôi Nhất Minh vào nhà.
Miêu Hướng Đông đã chờ từ lâu.
“Hoan nghênh Lôi thiếu gia đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh, rồng đến nhà tôm!”
Lôi Nhất Minh khệnh khạng bước vào, hoàn toàn không coi Miêu Hướng Đông ra gì.
Lôi Vũ Ất luôn theo sau Lôi Nhất Minh.
Đôi mắt hắn ta như dao, khiến Miêu Hướng Đông khó chịu.
Nhưng Miêu Hướng Đông vẫn cố nặn ra một nụ cười đi bên cạnh.
“Ê, bổn công tử không có nhiều thời gian chơi với ông già đâu. Ông có đồ đạc gì thú vị mới lạ mau đem ra cho bổn công tử xem”
“Được được, tôi lập tực cho người mang ra, để cậu Lôi thưởng thức.”
Miêu Hướng Đông là một nhà sưu tầm.
Thường ngày thích sưu tầm một số chữ cổ.
Lúc này ông ta vỗ tay, trên cầu thang của biệt thự vang lên tiếng “cộp cộp cộp” của giày cao gót.
Không lâu sau, một thiếu phụ xinh đẹp mặc sườn xám uyển chuyển xuất hiện.
Eo cô ta vặn vẹo như rắn nước, ngực nảy lên như sóng, hai tay bưng một chiếc khay gỗ, từ trên lầu đi xuống.
Cho dù trên khay gỗ đặt ba món đồ bảo bối giá trị tên chục triệu.
Nhưng ánh mắt của Lôi Nhất Minh không đặt lên đó.
Hắn nhìn tròng trọc vào hai gò bồng đảo tròn trịa nảy lên nảy xuống như muốn bung ra ngoài.
“Ừ, khá lắm”
Miêu Hướng Đông nghe thấy câu nói này của Lôi Nhất Minh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ba bảo bối trên khay gỗ là bảo bối trong tim ông ta.
Thường ngày cho dù là đối tác làm ăn tốt có đến, ông ta cũng không nỡ lấy ra.
Miêu Hướng Đông nói với Lôi Nhất Minh: “Nếu Lôi công tử đã thích, hay là đến gần hơn để xem?”
Lôi Nhất Minh lập tức đứng dậy bước qua.
Miêu Hướng Đông vội vã đứng cạnh giải thích: “Con bọ ngựa ở giữa là mười năm trước tôi mua với giá tám Triệu Tứ…
Ông ta còn chưa nói hết, Lôi Nhất Minh đột nhiên tún lấy khay gỗ, trực tiếp lật ra.
“Mấy thứ này có gì hay chứ, muốn xem thì xem đại mỹ nữ này chứt”
Lôi Nhất Minh giang tay trực tiếp ôm thiếu phụ cơ thể đầy đặn uyển chuyển vào lòng.
“Hê hê hê, Miêu lão gia không tồi nha, biết tôi thích loại này, đặc biệt chuẩn bị cực phẩm thế này cho tôi.”
Miêu Hướng Đông đứng cạnh sợ tái mặt.
Ông ta vội vã giải thích: “Không phải, không phải, không phải, cô ấy là vợ tôi”
“Vợ?” Lôi Nhất Minh cười lớn giơ tay ra nắm chặt một gò bồng đảo tròn trịa, ra sức nắn bóp.
Người phụ nữ kêu lên: “Cậu bóp tôi đau quá.”
“Quả nhiên là đê tiện!”
Lôi Nhất Minh không nói thêm, ôm người phụ nữ đi lên lầu.
Miêu Hướng Đông bên cạnh vội vã kêu to lên: “Nhầm rồi, nhầm rồi, cô ấy là vợ tôi! Là vợ tôi đó!”
Lôi Nhất Minh trực tiếp quay đầu nhìn Miêu Hướng Đông nói: “Bất đầu từ hôm nay thì không phải nữa rồi.”
“Ha ha ha, a ha ha ha…’ “Lão gia! Lão gia! Mau cứu eml Lão gial”