Chương 148
Diêu Nhược Nam vừa xuống xe liền bị chấn động bởi khung cảnh tập luyện sục sôi ngất trời trước mắt.
Sáu tuổi cô ta đã cùng luyện võ với Đao Gia.
Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể đặc biệt chịu cực.
Nhưng khi nhìn thấy nhóm người trước mắt, cô ta thật sự kinh ngạc.
Những người này điên hết rồi sao? Bọn họ không muốn sống nữa sao?
Kiểu tập luyện như thế này, cho dù là voi cũng không chịu nổi!
Cái khác không nói, riêng bánh xe tải cỡ lớn mà Trần Quả đang kéo.
Diêu Nhược Nam chắc chắn không cách nào kéo với tốc.
độ như Trần Quả.
Điền Minh Cường lúc này cũng nhìn thấy Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu đang mang hai trăm kilogram trên người chạy trong vũng bùn.
Hắn vừa đặt chân xuống, bùn đã ngập đến tận thất lưng.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn dốc hết sức chạy.
Giống như chiếc máy cày của nhà nông, đang dốc sức cày ruộng!
Điền Minh Cường cũng bị giật mình bởi phương thức tập.
luyện của Lý Nhị Ngưu.
Ông †a và Diêu Nhược Nam đưa mắt nhìn nhau.
Đều nhìn thấy nỗi kinh hãi trong mắt đối phương!
“Lý Hàng, xin anh giúp tôi!”
“Hổ gia gia nói anh có thể trị bệnh, xin anh cứu ông nội Tôi!”
Diêu Nhược Nam vừa đến liền mở miệng cầu cứu Lý Hàng.
Lý Hàng ung dung nhàn nhã cần hướng dương, không quan tâm nói: ‘Không rảnh”
Diêu Nhược Nam hoảng hốt.
Cô ta vội vã đứng trước mặt Lý hàng chặn đứng tầm nhìn của anh.
“Anh…nếu anh giúp tôi lần này, tôi sẽ gả cho anh!”
Diêu Nhược Nam lấy hết dũng khí để nói ra câu này.
Lý Hàng không thay đổi nét mặt, vẫn dùng giọng điệu như lúc này nói.
“Không hứng thú.”
Lưu Đức Luân đứng bên cạnh gấp gáp phát điên.
Ông ta không ngừng la hét trong lòng.
Đại ca, vị này là cháu nội của Đao Gia ở tỉnh thành đấy.
Lây cô ta đồng nghĩa với việc nắm giữ toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh thành trong tay!
Hơn nữa Diêu Nhược Nam này không những xinh đẹp, vóc dáng cũng rất tuyệt.
Đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng đều không thể từ chối cô ta.
Diêu Nhược Nam không bao giờ nghĩ rằng Lý Hàng sẽ nói vậy.
Cô ta cắn chặt môi.
“Vậy rốt cuộc anh muốn tôi làm gì mới chịu giúp tôi?”
Lý Hàng đưa tay chỉ Trần Quả ở cách đó không xa.
Lúc này, Trần Quả đã kéo hai chiếc bánh xe lớn đến đích.
Sau đó, trồng chuối vùi mặt vào trong chậu nước.
“Những hạng mục huẩn luyện này, nếu cô có thể vượt qua được cô ta, tôi sẽ giúp cô.”
Diêu Nhược Nam căn chặt môi: “Tôi làm!”
Cùng lúc này, trong biệt thự của nhà họ Miêu.
“Ba, đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp với gia tộc chúng ta”
“Bây giờ toàn bộ thế giới ngầm đều đã loạn hết rồi.”
“Sự can thiệp của Lôi Vũ Giáp đã cải tổ lại thế giới ngầm ở tỉnh thành.
“Nhà chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này mà hưởng ké một chút.”
“Nhà ta cùng lúc tiến hành công khai và cả thế giới ngầm, việc làm ăn chắc chắn sẽ càng ngày càng lớn, vượt qua được nhà họ Tô chắc chắn nằm trong tầm tay!”
“Từ nhỏ đến lớn, ba đã nói với con, cả đời ba chỉ có một ước mơ lớn nhất.”
“Đó chính là vượt qua được nhà họ Tô, bây giờ cơ hội đã đến rồi!”
Miêu Hướng Đông bị Miêu Lạc nói đến mê hoặc, vẻ mặt kích động hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Con nghe Đổng Bưu nói, bởi vì trong nhà có chút việc nên Lôi Vũ Giáp tạm thời đi khỏi tỉnh thành.”
“Hản ta để lại Lôi Vũ Ất , đồng thời cũng kêu con trai độc nhất là Lôi Nhất Minh đến tỉnh thành”
“Lôi Nhất Minh vừa mới đến, bây giờ con lập tức mời bọn họ đến nhà mình dùng cơm!”
Nói đến đây, ánh mắt của Miêu Lạc lộ vẻ giảo hoạt.