Chương 147
Chỉ nghe Hổ Gia nói: “Bởi vì trước mặt vị đó, Lôi Vũ Giáp chủ là một con kiến nhỏ bé mà thôi.”
“Cháu nghĩ một con kiến nhỏ bé có thể đối đầu với voi…
Không! Có thể đối đầu với khủng long bạo chúa sao?”
Giờ phút này, Lý Hàng đang lặng lẽ ngồi bên sân huấn luyện.
Nhìn mấy người Lý Nhị Ngưu, Trương Bằng Phi đang mồ hôi như tắm tập luyện trên sân.
Từ lần trước, sau khi Điền Nhất Đao mang đến sự kích thích mạnh mẽ cho bọn họ.
Cường độ tập luyện của đám sói hoang này càng mạnh hơn trước.
Thời gian tập luyện càng dài hơn.
Đương nhiên cũng chịu cực nhiều hơn.
Nhưng nhờ vậy mà bọn họ tiến bộ vô cùng rõ rệt.
Lưu Đức Luân vẫn luôn đứng, cho dù bên cạnh có ghế nhưng ông ta không ngồi xuống.
Ông ta rất sốt ruột, thậm chí có chút khủng hoảng.
“Đại ca, lần này Lôi Vũ Giáp khí thế hung hãn, Đao Gia lại bị Điền Nhất Đao đánh lén, sắp không xong rồi “Một khi thế giới ngầm ở tỉnh thành rơi vào tay Lôi Vũ Giáp thì Ninh Châu của chúng ta e rằng cũng sẽ gặp họa mất!”
Lý Hàng bình tĩnh nói: “Một đám hề nhảy nhót, có cần phải lo lắng thế không?”
Nghe câu nói này, Lưu Đức Luân á khẩu cạn lời.
Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!
Lão đại của thế giới ngầm ở Hoàng Hải.
Trong tay hắn có cả ngàn thuộc hạ vô cùng hung ác.
Tên Lôi Vũ Giáp này một hổ khổng lồ vô cùng hung ác.
Nhưng Lý Hàng lại hời hợt so sánh bọn họ với đám hề nhảy nhót.
Lưu Đức Luân biết Lý Hàng rất mạnh.
Nhưng người của họ quả thật quá ít.
Một khi đánh nhau, Ninh Châu chắc chắn sẽ thất thủ.
Lưu Đức Luân lại đứng cạnh khuyên nhủ: “Đại ca, tên Lôi Vũ Giáp này lúc còn trẻ nổi tiếng hung ác”
“Hai đứa em của hắn cũng giết người không chớp mắt, nếu để bọn chúng đến Ninh Châu…”
Lưu Đức Luân còn chưa nói xong, Lý Hàng đột nhiên giơ tay, chỉ vào Trần Quả đang liều mạng tập luyện.”
“Ấn tượng của ông với Trần Quả thế nào?”
Lưu Đức Luân ngẩn người, ông ta không hiểu tại sao Lý Hàng lại nhắc đến Trần Quả?”
Ông ta nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc trước cô ta chỉ là một cô gái nông thôn có thể chịu khổ cực”
“Bây giờ mọi người đều ngầm gọi cô ta là hổ cái rồi.”
Khi Lưu Đức Luân nói, Trần Quả đang dùng hai tay kéo chiếc bánh xe cỡ lớn của xe tải.
Cô ta vừa kéo bánh xe vừa gào rú trong bụi đất.
Tư thế đó, dáng vẻ đó, và cả khí thế đó quả thật có vài phần giống hổ cái.
Mấy ngày nay từ tỉnh thành về, chỉ cần có thời gian, Trân Quả sẽ đến sân tập luyện liều mạng luyện tập.
Tốc độ chạy của cô ta thậm chí đã vượt qua Trương Bằng Phi bên cạnh.
Lý Hàng nhẹ nhàng nói: “Ông cảm thấy Trần Quả đấu với Lôi Vũ Giáp sẽ thua hay thắng?”
Trần Lưu Đức Luân sững người, nói một cách tự nhiê: Quả sao có thể đánh thắng được Lôi Vũ Giáp chứ?
“Tìm khắp thế giới ngầm của chúng ta, người có thể đấu lại Lôi Vũ Giáp chỉ có Đao Gia.”
“Cho dù là Điền Nhất Đao – người một tay Đao Gia đào tạo ra cũng không phải đối thủ của Lôi Vũ Giáp kial”
“Nếu tôi nói với ông rằng, Lôi Vũ Giáp kia đối đầu với Trần Quả thì chỉ có con đường chết thì sao?” Lý Hàng không mặn không nhạt nói.
Lưu Đức Luân ngây người luôn.
Làm…làm sao có thể chứ!?
Không nói đến Lôi Vũ Giáp, cho dù là Lưu Đức Luân bây giờ xuống đánh với Trân Quả.
Trần Quả hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng Lưu Đức Luân nhìn thần thái điềm tĩnh của Lý Hàng.
Ông ta biết, Lý Hàng trước giờ chưa từng nói sai điều gì.
Có điều, tại sao chứ?
Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả, tại sao lại chết chắc.
được?
Lúc này, một chiếc xe công vụ Toyota châm chậm chạy đến.
Cửa xe mở ra, Diêu Nhược Nam xuất hiện.