Chương 143
Anh mỉm cười.
Đột nhiên, năm ngón tay của Lý Hàng bóp chặt cổ họng Tô Phương Hoa.
“Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì? Ông nội mau cứu con! Mau cứu con á á á áII!”
Tô Phương Hoa kêu gào thảm thiết, giãy giụa khóc lóc không ngừng.
Tô Chính Quốc dẫn theo một đám người vội vã đi đến.
“Nếu mày dám động đến một sợi tóc của cháu tao, tao sẽ giết cả nhà mày!”
“Tô Chính Quốc này nói được làm được!”
“Rắc!”
Cổ của Tô Phương Hoa vẹo sang một bên.
Chết rồi.
Lý Hàng tùy tiện vứt Tô Phương Hoa xuống đất như vứt một bịch rác.
“Hoa Nhi, Hoa NhiIH”
Tô Chính Quốc gấp gáp chạy đến, ôm lấy Tô Phương Hoa đã chết, không ngừng lay người hắn.
“Tao sẽ không tha cho mày, tao càng không tha cho người nhà mày!”
“Tao phải khiến cho cả nhà chúng mày chết chung với cháu tao!”
“Chúng mày đừng mong sống mà rời khỏi tỉnh thành!”
Lý Hàng trừng mắt.
Tiếng gầm của Tô Chính Quốc đột nhiên ngừng lại.
Đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, hai chân run rẩy.
Ánh mắt thật đáng sợ.
Rốt cục hắn là ai?
Và đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên lao đến.
Cửa xe mở ra, Hứa Hạo Nhiên hét to lên với Lý Hàng: “Anh rể, mau lên xel”
Sự xuất hiện đột ngột của Hứa Hạo Nhiên nằm ngoài dự liệu của Lý Hàng.
Thường ngày cậu ta thích bốc phét, lại nhát gan, thế mà trong thời điểm mấu chốt này lại lái xe xông đến.
Đứa em vợ này thú vị đấy.
Lý Hàng thản nhiên cười rồi bước lên xe.
Giây phút Lý Hàng đóng cửa xe lại, Tô Chính Quốc nhìn chằm chằm Lý Hàng bằng ánh mắt hận thù.
“Tao phải khiến cho cả nhà chúng mày chết chung với cháu tao!”
“Chúng mày đừng mong sống mà rời khỏi tỉnh thành!”
Lý Hàng trừng mắt.
Tiếng gầm của Tô Chính Quốc đột nhiên ngừng lại.
Đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, hai chân run rẩy.
Ánh mắt thật đáng sợ.
Rốt cục hắn là ai?
Và đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên lao đến.
Cửa xe mở ra, Hứa Hạo Nhiên hét to lên với Lý Hàng: “Anh rể, mau lên xel”
Sự xuất hiện đột ngột của Hứa Hạo Nhiên nằm ngoài dự liệu của Lý Hàng.
Thường ngày cậu ta thích bốc phét, lại nhát gan, thế mà trong thời điểm mấu chốt này lại lái xe xông đến.
Đứa em vợ này thú vị đấy.
Lý Hàng thản nhiên cười rồi bước lên xe.
Giây phút Lý Hàng đóng cửa xe lại, Tô Chính Quốc nhìn chằm chằm Lý Hàng bằng ánh mắt hận thù.
“Trốn đi! Tao xem chúng mày trốn được đến đâu!!”
“Lệnh truy sát phát ra, cho dù chúng mày trốn đến chân trời góc bể cũng sẽ có người xách đầu chúng mày về gặp taol”
Hứa Hạo Nhiên lái xe lao vút đi.
Cậu ta vừa đạp mạnh chân ga, vừa gào to trong xe: “Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!”
“Chúng ta đắc tội với gia tộc lớn nhất tỉnh thành, phen này chết chắc rồi!”
Lý Hàng giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Hạo Nhiên: “Đừng lo lắng, kịch hay chỉ mới bắt đầu.”
Vì cái chết của Tô Phương Hoa nên sự hợp tác của tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Tô Thị thất bại.
Khi nhóm người Hứa Mộc Tình rời khỏi khách sạn về Ninh Châu, Tô Chính Quốc đã ngồi trong Hội Quán Kim Đao của Đao Gia.
“Cái gì, Đao Gia không muốn gặp ta?”
Tô Chính Quốc đứng bật dậy nói với Rắn cạp nong: “Cậu không nói với Đao Gia rằng tôi là Tô Chính Quốc của gia tộc Tô Thị sao?”
Rảắn cạp nong ngoài cười trong không cười đáp lời: “Nói rồi, nhưng Đao Gia không muốn gặp ai cả.”
“Nếu Đao Gia đã không muốn gặp tôi, vậy Nhị Đương Gia có thể giúp tôi phát động lệnh truy sát giang hồ được không? Bất luận tốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi nhất định phải giết cả nhà Lý Hàng!”
“Tô lão gia, chuyện này chưa có sự đồng ý của Đao Gia, chúng tôi là thuộc hạ không dám tự ý làm chủ, hay là vài ngày nữa ông lại đến xem sao?”
“Bây giờ tôi không đợi được một giờ phút nào hết, cứ chờ đợi thế này, đám khốn kiếp đó đã về đến Ninh Châu rồi!”
Bất kể Tô Chính Quốc nói thế nào, Rắn cạp nong cũng chỉ bề ngoài khách sáo, miệng lưỡi đối phó cho xong chuyện.
Tô Chính Quốc thật sự không nhịn được nữa, ném ly quay người rời khỏi Hội Quán Kim Đao.
Tô Chính Quốc vừa lên xe, khi ông ta định đóng cửa xe lại.
Đột nhiên, một bóng đen nhảy vào.
Tô Chính Quốc giật mình, hóa ra là Điền Nhất Đao – đệ nhất cao thủ dưới trướng Đao Gia.
Tô Chính Quốc nhìn Điền Nhất Đao: “Cậu đến làm gì?”
Điền Nhất Đao nói: “Tô lão gia, chỗ tôi có một mối làm ăn muốn làm cùng ông, không biết ông có hứng thú không?”
Tô Chính Quốc định mở miệng thì Điền Nhất Đao lại nói: có thể giúp tôi phát động lệnh truy sát giang hồ được không? Bất luận tốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi nhất định phải giết cả nhà Lý Hàng!”
“Tô lão gia, chuyện này chưa có sự đồng ý của Đao Gia, chúng tôi là thuộc hạ không dám tự ý làm chủ, hay là vài ngày nữa ông lại đến xem sao?”
“Bây giờ tôi không đợi được một giờ phút nào hết, cứ chờ đợi thế này, đám khốn kiếp đó đã về đến Ninh Châu rồi!”
Bất kể Tô Chính Quốc nói thế nào, Rắn cạp nong cũng chỉ bề ngoài khách sáo, miệng lưỡi đối phó cho xong chuyện.
Tô Chính Quốc thật sự không nhịn được nữa, ném ly quay người rời khỏi Hội Quán Kim Đao.
Tô Chính Quốc vừa lên xe, khi ông ta định đóng cửa xe lại.
Đột nhiên, một bóng đen nhảy vào.
Tô Chính Quốc giật mình, hóa ra là Điền Nhất Đao – đệ nhất cao thủ dưới trướng Đao Gia.
Tô Chính Quốc nhìn Điền Nhất Đao: “Cậu đến làm gì?”
Điền Nhất Đao nói: “Tô lão gia, chỗ tôi có một mối làm ăn muốn làm cùng ông, không biết ông có hứng thú không?”
Tô Chính Quốc định mở miệng thì Điền Nhất Đao lại nói: