Chương 137
Lý Hàng đưa tay mở cửa xe ngồi vào trong.
“Anh…anh..sao anh biết tôi ở đây?’Lý Hàng lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi đến tỉnh thành, cô luôn ở trong bóng tối quan sát.”
“Trước sau đổi bảy chiếc xe, có cần tôi nói biển số xe cho cô không?”
Diêu Nhược Nam thầm nghĩ: Từ lúc nào mà kỹ năng theo dõi của mình kém như vậy chứ?
Không đúng, là anh ta quá lợi hại!
Quả không hổ là người đàn ông mình thích!
Lúc này Lý Hàng đọc một số điện thoại: “Giúp tôi kiểm tra chủ nhân của số điện thoại này là ai, sau lưng có thế lực nào?”
Nếu đổi là người khác, ai dám ra lệnh cho Diêu Nhược Nam?
Cũng chỉ có Lý Hàng!
Rất nhanh sau đó, Diêu Nhược Nam đã tra ra được: “Biệt danh của người này là Chó Hoang”
“Trước đây hản theo Trương Toàn Vũ”
“Sau khi Trương Toàn Vũ bị phế, hắn dẫn theo mấy chục anh em nương nhờ vào Đổng Bưu – một trong Tứ Đại Thiên Vương”
Lý Hàng nghe xong cau mày hỏi: “Người đứng sau Đổng Bưu là ai?”
Diêu Nhược Nam lập tức nói: “Nhà họ Tô!”
Giây phút này, tại một lò mổ bỏ hoang ở ngoại ô tỉnh thành.
Chỗ này đã tụ tập gần hai trăm người.
Chó Hoang đi theo Đổng Bưu – một trong Tứ Đại Thiên Vương của tỉnh thành, hiện giờ có thể nói vô cùng thăng tiến.
Bây giờ, Tứ Đại Thiên Vương của tỉnh thành chỉ còn lại hai người.
Rất nhiều địa bàn hiện tại đều trống, tiếp sau này chắc.
chắn không tránh khỏi một trận chém giết lẫn nhau.
Hiện giờ bên cạnh Chó Hoang có gần hai trăm anh em, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo Đổng Bưu, sau này sẽ có thể trở thành đại ca như Trương Toàn Vũ.
Nghĩ đến đây, Chó Hoang cảm giác trong lòng nở hoa.
“Lũ khốn, chúng mày chết chắc rồi!”
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đã bị treo ngược người lên.
Cậu ta bị treo lơ lửng trên không như một miếng thịt xông khói.
Và ngay phía dưới Hứa Hạo Nhiên là một cái kệ gõ.
Trên kệ gỗ cắm mười mấy cây sắt vót nhọn.
Chỉ cần Hứa Hạo Nhiên rơi xuống, cơ thể lập tức sẽ bị xuyên thủng.
“Đợi anh rể tao đến, lúc đó sẽ rút gân lột da từng đứa chúng mày!”
Hứa Hạo Nhiên vừa nói dứt lời đồ đứng cạnh đánh hội đồng.
Lập tức bị mấy tên côn Quất mấy roi, Hứa Hạo Nhiên lập tức ngoan ngoãn.
“Thằng nhãi, lúc nãy mày to mồm lắm mà? Kêu nữa đi, kêu tiếp cho ông mày nghe thử coil”
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt gào lên: “Lũ khốn chúng mày!
Chúng mày dám động vào tao, anh rể tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Hứa Hạo Nhiên càng nói vậy, đám côn đồ bên cạnh càng cười lớn hơn.
Nhất là Chó Hoang đang ngồi trên sofa.
Hắn vừa ôm một người phụ nữ đầu tóc nhuộm như gà trống vừa cười nói.
“Đợi anh rể của mày đến, ông mày phải xem xem rốt cục hẳn có bản lĩnh gì?”
Bên cạnh lập tức có một tên côn đồ nịnh nọt: “Nghe rất nhiều anh em nói, phi tiêu của anh Cẩu bách phát bách trúng”
“Đợi lát nữa anh rể phân chó của thằng nhóc này đến, chúng ta trói hắn vào tấm bia, để anh Cẩu thể hiện kỹ thuật phi tiêu cho anh em xem nha.”
“Nói hay lắm, đợi giải quyết hai tên phế vật này xong, tối nay anh Cẩu sẽ mời anh em đi quán bar quẩy một trận!”
Vừa dứt lời, đám côn đồ xung quanh bát đầu vui mừng nhảy nhót.
Đúng lúc này, có hai tên vội vã bước vào.
“Anh Cẩu, người đến rồi”
Chó Hoang bình thản ung dung ngồi trên sofa, phẩy tay một cái: “Đi, lôi nó vào đây cho tao.”
Một đám côn đồ vô cùng hưng phấn ào ra ngoài.
Lúc này, Lý Hàng đã bước từ trên xe công vụ Toyota xuống.
Diêu Nhược Nam muốn xuống theo nhưng Lý Hàng bèn tiện tay đóng cửa lại.
“Cô ngồi trên xe xem là được rồi.”