Chương 132
Thanh đao này nhanh đến mức mắt thường không cách nào phân biệt được, Vương Tiểu Thất cảm giác ánh đao vừa lóe lên.
Tiếp đó một nhúm tóc trên trán hắn bị chém rơi xuống.
Vương Tiểu Thất may mắn trốn thoát, đất núp sang bên cạnh.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi đã xông về phía Điền Nhất Đao.
Đây là lần đầu tiên hai người họ liên thủ.
Tuy không nói đến chuyện ăn ý, nhưng họ đã bộc phát toàn bộ khí kình của bản thân.
Hai người cùng lúc đón lấy hai cây côn sắt từ người bên cạnh, nhanh chóng từ hai phía xông đến chỗ Điền Nhất Đao.
Tuy nhiên, chỉ thấy lưỡi đao vụt sáng.
Một tiếng “Cạch”.
Hai cây côn sắt đã bị hắn dùng dao chặt đứt!
Tay Điền Nhất Đao nằm một thanh đao sắt nhìn có vẻ rất bình thường.
Hắn ta lạnh lùng nhả ra vài chữ: “Vẫn còn hai đao”
Lúc này, đám người bất giác hít một hơi lạnh.
Qua thời gian huấn luyện vừa qua, mọi người đều cho rằng thực lực của mình đã nâng cao rất nhiều.
Tuy so với Lý Hàng vẫn có một khoảng cách rất xa.
Nhưng bọn họ cho rằng mình cũng được xem như là cao thủ.
Nhưng bây giờ, bọn họ cảm thấy trước mặt Điền Nhất Đao, họ quá nhỏ bé, giống như một con kiến, Điền Nhất Đao tùy tiện cũng có thể đè chết họ!
Sẽ chết!
Bọn họ đều sẽ chết!
Lúc này, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện suy nghĩ đáng sợ này.
Ngay cả Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cũng cảm thấy hơi thở của sự chết chóc!
Giờ này, bọn họ cảm giác yết hầu của mình đã bị Điền Nhất Đao khóa chặt.
Dường như tử thần đã kẹp chặt cổ họng họ, khiến họ không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt chờ chết!
Quá mạnh!
Ngoài Lý Hàng ra, đây là người mạnh nhất mà bọn họ gặp phải.
Người này đã mạnh đến mức khiến họ từ bỏ kháng cự!
Bây giờ họ giống như một đàn gà, tùy ý bị chém giết!
Điền Nhất Đao cười một tiếng, thanh đao trong tay hắn †a vung lên một lần nữa.
Ánh đao sáng loáng.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi thậm chí còn không kịp phản ứng, thì thanh đao đó đã chém về phía yết hầu của họ.
Ngón tay! Trong không trung bỗng xuất hiện hai ngón tay.
Nhìn có vẻ tùy tiện lướt qua, dễ dàng chặn đứng ánh đao.
sắc bén.
Không biết Lý Hàng đã đứng bên cạnh từ khi nào .
Hai ngón tay của anh nhẹ nhàng kẹp chặt thanh đao sắc bén lạnh lẽo trong tay Điền Nhất Đao.
Ánh mắt sắc lạnh của Điền Nhất Đao dần trở nên kinh hãi.
Sao có thể?
Trên đời này sao có thể có người dùng hai ngón tay mà có thể chặn được đao của hắn!
Điền Nhất Đao lập tức thu đao về.
Hắn lắc người, chém mạnh về phía yết hầu của Lý Hàng với tốc độ còn nhanh và mạnh hơn ban nãy.
Ngón tay, một ngón tay.
Thanh đao bị bẻ cong.
Đón lấy ánh đao sắc bén, nhẹ nhàng búng một cái.
“Keng!”
Âm thanh này vang vọng bốn phía!
Điều khiến Điền Nhất Đao không thể tưởng tượng nổi là Lý Hàng lại chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể búng †an đòn tấn công mạnh nhất của hắn!
Không thể nào! Sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứt Cho dù là Đao Gia khi còn trẻ, cũng không thể làm được như vậy!
Điền Nhất Đao nắm chặt đao lùi liền mấy bước, nhìn chằm chằm Lý Hàng hỏi: “Anh là ai?”
Lý Hàng không nói, ngón tay ngoắc về phía Vương Tiểu Thất đứng bên cạnh.
Vương Tiểu Thất lập tức chạy lại, đặt một hạt hướng dương vào tay Lý Hàng.
Lý Hàng búng nhẹ hạt hướng dương về phía Điền Nhất Đao.
Quá nhanh!
“VèoP”
Hạt hướng dương đó nhanh như một viên đạn!
“Kengl”
Lại là một âm thanh trong trẻo chói tai vang ra khắp bốn phía.
Kèm theo đó còn có tiếng lưỡi đao nứt vỡ.
Chỉ nghe một tiếng “cạch”.
Thanh đao gắn bó với Điền Nhất Đao hơn hai mươi năm, nhanh chóng đứt gãy, một nửa thanh đao rơi xuống đất!
Kinh hãi!
Sau đó là hoảng loạn!
Đây mà là người sao?