Chương 122 Lý Hàng lại quay sang nói với Tô Phương Hoa đã ngừng chảy máu mũi: “Cậu Tô, tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, mau đi bệnh viện kiểm tra đi.”
“Thời gian ủ bệnh của bệnh phụ khoa chỉ có hai ba ngày thôi”
“Một khi phát bệnh thì bên dưới của anh sẽ lở loét chảy mủ, bốc mùi thối rữa”
“Thế thì không phù hợp với hình tượng anh tuấn tiêu sái của anh đâu”
Tô Phương Hoa thấy sác mặt Trương Diệu Diệu tái nhợt, anh cũng sợ hãi.
Trương Diệu Diệu này nhìn lắng lơ, lại cũng rất biết cách chơi trên giường.
Hơn nữa hai ngày nay, Tô Phương Hoa luôn lấy Trương Diệu Diệu làm thế thân cho Hứa Mộc Tình.
Bởi vậy, hai người họ chơi từ trong phòng tổng thống của khách sạn đến toilet, hành lang, cả phòng khách của biệt thự nhà hắn, thư phòng, thậm chí cả bụi cây cũng đều chơi qua rồi.
Tính toán thời gian cũng đã mấy ngày!
Tô Phương Hoa sợ xanh mặt.
Ngộ nhỡ thật sự lây nhiễm loại bệnh phụ khoa kia thì sao?
Anh ta vội vã quay người bỏ đi.
“Cậu Tô, không phải như anh nghĩ đâu”
“Hai ngày nay em đều vệ sinh sạch sẽ! Bệnh của em nửa tháng trước đã chữa khỏi rồi…”
Câu nói sau của Trương Diệu Diệu không nói ra được nữa, bởi vì cô ta đã bất cẩn lỡ miệng rồi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa đi vào.
“Ô, lâu quá không gặp chị họI”
Trương Diệu Diệu không thèm để ý Hứa Hạo Nhiên.
Khi cô ta chạy ngang qua người Hứa Hạo Nhiên, cậu ta bỗng khịt khịt mũi ngửi rồi cười nói.
“Ai da, chị họ không hổ là đại mỹ nữ cấp bậc hoa khôi, trên người lại còn có một mùi hương bạc hà nhẹ nhàng.
nữa”
Cô lao công ở trong góc nhà thình lình bồi một câu: “Đó là mùi của dung dịch vệ sinh phụ nữ”
“Cậu Tô, đợi em với!” Trương Diệu Diệu vội vã chạy theo Tô Phương Hoa.
Khi cô ta định bước vào xe thì bị Tô Phương Hóa từ bên trong xe đạp một cái.
“Đồ dơ bẩn, tránh xa tao ral”
“Bịch!”
Chiếc xe sang trọng lao vút về phía bệnh viện tư tốt nhất ở trung tâm thành phố!
Trương Diệu Diệu kêu thét lên, lồm cồm bò dậy, quay người xông vào đại sảnh.
“Hứa Mộc Tình, mày dám đối xử với tao như vậy, tao giết chết mày!”
Trương Diệu Diệu định bước vào, cô lao công bưng một chậu nước khử trùng tạt qua!
“Không phận sự miễn vào!”
“Anh Lý nói bây giờ cần phải khử trùng toàn bộ đại sảnh!”
Trong thang máy, Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hàng.
“Lúc nãy làm vậy với chị họ có phải hơi quá đáng không?”
Cô gái tốt bụng này, từ nhỏ đã bị bắt nạt, thế mà vẫn nói đỡ cho người khác.
Lý Hàng đưa tay sờ đầu cô: “Tóm lại, anh không cho.
phép người khác bắt nạt em”
“Ai da, anh làm rối hết tóc em rồi.”
Hứa Mộc Tình khẽ khiêng đầu, khóe miệng gợi cảm không nén được khẽ cong lên.
Khuôn mặt thanh tú xấu hổ đỏ ửng.
Trong văn phòng công ty.
Hứa Mộc Tình cầm bút, vùi đầu trong đống giấy tờ.
Thời gian gần đây, do tốc độ phát triển nhanh chóng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Điều này cũng khiến Tổng giám đốc là Hứa Mộc Tình phải bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng có một đống tài liệu xem mãi không hết.
Lúc này, một cây kẹo hồ lô được đưa đến.
Hứa Mộc Tình đặc biệt nheo mắt lại nhìn, phát hiện bên trên còn có dấu vết bị liếm qua.
Lúc này mới khẽ hé môi ngậm một viên kẹo hồ lô bỏ vào miệng chậm chạp nhai.
“Ngon không?” Lý Hàng đứng bên cạnh cười hì hì hỏi.
Hứa Mộc Tình nói: “Đều tại anh đấy, tập đoàn Tô Thị đã không định hợp tác với chúng ta nữa rồi.’ “Loại xí nghiệp gia đình đấy chúng ta cũng không cần để vào mắt đâu” Vẻ mặt Lý Hàng không quan tâm.
Xí nghiệp gia đình? Đó là đệ nhất thế gia ở tỉnh thành đó, giá trị thị trường của tập đoàn Tô Thị đã đạt đến hơn một trăm tỷ!
Nhưng nghĩ kỳ thì trong thẻ đen của Lý Hàng tùy tiện cũng có thể quẹt ra được vài tỷ.
Đối với anh ấy, tập đoàn Tô Thị quả thật chỉ giống như: một xí nghiệp nhỏ.
Hứa Mộc Tình thoát cái đã ăn sạch kẹo hồ lô vào bụng.
Cô bỗng phát hiện kẹo hồ lô này không có nhân, bất giác hỏi: “Anh mua kẹo hồ lô này ở đâu vậy? Sao không có nhân?”
“À, lúc nãy anh cắn kẹo hồ lô ra, rồi lấy lưỡi nhặt sạch nhân ở bên trong rồi.”
Hứa Mộc Tình ngẩn người một lúc, sau đó ném ánh mắt kiều diễm sang nhìn Lý Hàn: “Lưu manh!”