Chương 120 Không hổ danh là người phụ nữ tôi thích
Thật không hổ danh là người phụ nữ mình nhắm trúng, quả nhiên không giống như những người khác.
He he, bây giờ cô giả bộ thuần khiết cao ngạo trước mặt Tôi.
Chẳng bao lâu nữa, công tử đây sẽ xé bỏ lớp ngụy trang của cô, lột sạch quần áo của cô, để cô kêu la cầu xin dưới thân tôi!
“Khi đến đây, tôi nghe mọi người nói rằng cô Hứa đây là một người đẹp hiếm có. Xem ra những lời đồn đại không đúng sự thật một chút nào!”
“Cậu Tô nói đúng, thật ra tôi trông rất bình thường”
Hả?
Tô Phương Hoa sững sờ.
Tại sao Hứa Mộc Tình này lại không phản ứng theo lẽ thường thế này?
Vốn dĩ khi nói xong câu này sẽ có thể lật ngược.
Anh ta sẽ nói rằng Hứa Mộc Tình thực sự trông còn đẹp hơn người ta nói.
Tuy nhiên, bản thân cô lại rất thẳng thắn nhận mình không xinh đẹp.
Phải biết rằng làm gì có người phụ nữ nào lại không muốn đàn ông khen mình xinh đẹp chứ.
Nhưng Hứa Mộc Tình này quá khác biệt.
Quả thực không hổ danh là người phụ nữ mình thích!
He he, bây giờ cô giả vờ bình thường và thấp kém trước mặt tôi.
Rất nhanh thôi, công tử đây sẽ xé bỏ mặt nạ, lột sạch quần áo của cô, khiến cô phải rên rỉ dưới thân tôi!
Tô Phương Hoa ra chiêu trò không thành công, khóe miệng khẽ cong lên, cười xấu xa.
Anh vừa nhìn Hứa Mộc Tình vừa duỗi tay ra.
Khi bàn chuyện làm ăn, bắt tay nhau là chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng khi Hứa Mộc Tình nói chuyện làm ăn, cô không có thói quen này.
Tất cả những người từng nói chuyện làm ăn với Hứa Mộc Tình đều biết tổng giám đốc của Tập đoàn Lăng Tiêu không thích bắt tay người khác.
Nhưng lúc này tay của Tô Phương Hoa đã bóp chặt cồ. Một bàn tay thật mịn màng.
Ngay cả việc đeo găng tay cũng có thể khiến người ta yêu thích không muốn dừng lại.
Bàn tay trắng trẻo và dịu dàng ẩn dưới chiếc găng tay này là gì?
“Này, anh sờ đủ chưa?”
Đột nhiên!
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên!
Tô Phương Hoa ngẩng đầu.
Vậy mà lại thấy mình đang nắm tay một người đàn ông!
Tô Phương Hoa hoàn toàn không biết Lý Hàng xuất hiện từ lúc nào.
Lý Hàng đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, sau đó nắm lấy tay Tô Phương Hoa.
Khi Tô Phương Hoa nhìn thấy người bắt tay mình là Lý Hàng thì không khỏi nhíu mày, trong mát lộ ra vẻ chán ghét.
Tô Phương Hoa lập tức thu tay về, sau đó nhìn cô thư ký xinh đẹp bên cạnh.
Cô thư ký xinh đẹp lập tức lấy trong túi ra chiếc khăn lau vô trùng được đóng gói riêng.
“Xin lỗi, tôi không quen bắt tay một số người có thân phận thấp kém”
“Tôi cảm thấy họ sẽ mang virus trên người”.
Lúc này Lý Hàng mới cởi bỏ đôi găng tay màu trắng.
Cô dọn dẹp bên cạnh lập tức di tới.
Lý Hàng ném găng tay vào thùng rác.
Anh nhàn nhạt nói một câu.
“Xin lỗi, tôi sợ AIDS”
“Mày nói cái gì?” Tô Phương Hoa lập tức tức giận.
Là đệ nhất công tử của Giang Châu, từ bao giờ mà anh lại bị sỉ nhục như vậy?
Hơn nữa, anh còn bị chế giễu bởi một nhân viên vô danh tiểu tốt, ăn mặc tầm thường.
“Mày là cái thá gì chứ, mau cút khỏi đây cho tao!”
Thấy Lý Hàng không lên tiếng, Tô Phương Hoa chỉ đứng ở đó, cho rằng Lý Hàng bị anh làm cho kinh ngạc, cho nên không khỏi hơi ngẩng đầu lên.
Anh ta cười chế nhạo: “Bảo vệ, lập tức ném người này ra ngoài cho tôi.”
Nhân viên bảo vệ ở Tập đoàn Lăng Tiêu không hề động đậy.
Vệ sĩ phía sau Tô Phương Hoa thay mặt bọn họ bước tới.
Tới gần, Hứa Mộc Tình mặt lạnh nói: ệu, đây là chồng tôi.”
Không đợi bọn họ.
“Cậu Tô, tôi quên gi: Tô Phương Hoa nhướng mày, ánh mắt nhìn Lý Hàng càng thêm khinh thường.
“Vậy ra mày chính là thằng ở rể, nghe nói đầu óc còn có chút không bình thường”
“Tao rất muốn biết, không biết đầu mày có vấn đề ở đâu vậy?”