Chương 111 “Lũ hoang dã chúng mày dám uy hiếp tao, bây giờ tao chỉ cần một cú điện thoại thì hàng trăm anh em ở An Hải sẽ lập tức tới chém hết lũ chúng mày ngay”
“Còn chị dâu của bọn mày, ha ha ha ha, đến lúc đó tao.
sẽ để mấy trăm anh em của tao chăm sóc cô ta thật tốt!”
Lúc này, tiếng cười của Mạnh Tiểu Quân đột ngột dừng lại.
Anh ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác đó giống như rơi xuống một hố băng vậy!
Sự lạnh lẽo chưa từng có, buốt giá từ đầu đến chân.
Ngay sau đó Mạnh Tiểu Quân cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh.
Dường như nó bị khóa bởi một thứ không thể nhìn thấy.
Nỗi sợi Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến lưỡi anh ta bất giác run lên, nhịp thở cũng trở nên rối loạn.
Chuyện gì thế này?
Tại sao lại như vậy?
Ngay khi Mạnh Hiểu Quân đang bối rối, Trương Bằng Phi và tất cả các thành viên trong đội đồng thời quay người lại, nhìn về phía cổng công trường.
Lúc này có một người đang đứng đó!
Lý Hàng, anh ấy đến rồi!
Lý Hàng không nói gì mà từ từ cúi xuống nhặt một viên đá dưới đất lên.
Anh cầm viên đá trong tay.
Ngay lập tức, anh đột nhiên vặn người ném hòn đá qua bên này.
Biến mất rồi!
Viên đá nhanh đến mức không thể nhìn thấy!
Gần như chỉ trong nháy mắt, tên cầm đầu bên cạnh Mạnh Tiểu Quân đột nhiên hét lên một tiếng!
Viên đá đó đập vào mắt tên côn đồ với tốc độ mà mắt thường không phân biệt đượ!
c Khoảnh khắc Mạnh Tiểu Quân bị tiếng la hét của người bên cạnh làm phân tâm, Lý Hàng liền ra tay.
Lý Hàng nhẹ nhàng cử động chân phải.
Ngay khi ngón chân Lý Hàng chạm đất.
Nơi anh chạm tới đột nhiên lún xuống!
Cơ thể Lý Hàng hóa thành một cái bóng mờ trên không Trung!
“Bộp”
Anh giống như một viên đạn!
Dường như đang cắt ngang không khí!
Thậm chí Mạnh Tiểu Quân còn chưa có phản ứng gì trước việc tên côn đồ bên cạnh bị thương.
Tay của Lý Hàng đã tới trước mắt anh ta.
Năm ngón tay của Lý Hàng cực kỳ chính xác nắm lấy cổ tay Mạnh Tiểu Quân rồi mạnh mế bẻ gãy nó!
“Rắc rác!”
Tay phải đang cầm dao của Mạnh Tiểu Quân giống như cành cây khô bị Lý Hàng trực tiếp bẻ gãy!
Lý Hàng nhẹ nhàng ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
Cùng lúc đó, anh đá vào bụng Mạnh Tiểu Quân.
“Râm!”
Tự như tiếng ồn lớn tạo ra khi hai chiếc xe ô tô chạy quá tốc độ rồi xảy ra va chạm.
Cả người Mạnh Tiểu Quân bị Lý Hàng lập tức đá tung lên, đập vào tường văn phòng.
Bởi vì lực quá mạnh nên bức tường trong văn phòng liền bị đánh sập trong chốc lát!
Mạnh Tiểu Quân tiếp tục đập vào thân cây của hai cái cây lớn bên cạnh văn phòng.
Cuối cùng rơi xuống bãi cỏ, sống chết không rõ.
Trương Bằng Phi và những người khác đã sẵn sàng từ lâu, lao vào văn phòng như một con sói, đánh tất cả những tên côn đồ còn lại nằm rạp trên đất.
Lý Hàng vội cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình.
Anh phát hiện trên mu bàn tay Hứa Mộc Tình có một vết XƯỚC.
Vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vệt máu trên mu bàn tay vẫn rất rõ ràng.
Hứa Mộc Tình phát hiện khi Lý Hàng nhìn xuống mu bàn †ay cô, trong mắt anh thoáng qua một tia dàng, còn có một sự tiếc thương mà cô chưa từng thấy.
Ánh mắt đó thật dịu dàng ấm áp.
Nó giống như một dòng suối dưới ánh nắng mặt trời vào tháng ba, rực rỡ, trong xanh lấp lánh.
“Em không sao, chỉ là khi họ đập cửa kính ô tô nên bị xước một chút”
Hứa Mộc Tình khẽ cười với Lý Hàng.
Lý Hàng quay đầu nói với Trương Bằng Phiền: “Tìm kẻ đã đập cửa kính ô tô, đánh gãy tay chân ném xuống hố”
“Vâng!”