Chương 103 Tên hề vô dụng
Tức khắc Lý Hàng liền búng tay.
Trương Hiểu Bình lập tức lấy trong túi ra một tập tài liệu lớn đặt lên bàn trà.
Lý Hàng nhìn chằm chằm Hoàng Chấn nói: “Nếu ông cùng em trai ông không muốn ngồi xe chở lợn để về nhà ở thành phố thì mau ký hết những văn kiện này đi”
Hoàng Chấn vội vàng cầm tập tài liệu lên xem.
Nếu ký vào những giấy tờ này thì tập đoàn của ông sẽ mất ít nhất ba tỷ!
Nhưng nếu không ký thì cứ như vậy, tất cả vốn đầu tư của tập đoạn ông sẽ bị tước mất ở Ninh Châu!
Hoàng Chấn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng căm hận ký tên mình lên đó!
Khi rời đi, Hoàng Chấn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Hàng: “Mày cứ chờ đấy! Tao nhất định sẽ quay trở lại!”
“Mẹ kiếp, nói nhảm ít thôi, mau cút ra ngoài!”
Lưu Đức Luân một tay tống Hoàng Chấn lên xe.
Sau khi Hoàng Chấn rời đi, Lưu Đức Luân quay lại nhìn Lý Hàng, “Đại ca, cứ để Hoàng Chấn trở về như vậy liệu có phải thả hổ về rừng không?”
“Dù sao nhà họ Hoàng cũng là một trong sáu gia tộc lớn nhất Giang Châu”
“Tuy chỉ xếp vào hàng non trẻ nhưng thế lực của gia tộc họ lớn mạnh như vậy, tôi lo là sau này sẽ có thay đổi khác”
Lý Hàng lại nhàn nhạt đáp: “Sáu đại gia tộc Giang Châu trong mắt tôi chỉ là vài cái nhà xưởng”
“Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, gia tộc họ Hoàng đã bị đào thải rồi”
“Hoàng Chấn cũng giống như cô ruột Hoàng Lạp Mai của ông ta”
“Có thể chèo chống một gia tộc nhỏ phải dựa vào một chữ ‘ác’“
“Nhưng ông ta lại không biết sau lưng còn có một người trẻ tuổi tàn nhẫn hơn cả họI”
“Lúc này, nhà họ Miêu hầu như đã thu hoạch xong tài sản của nhà họ Hoàng”
Lưu Đức Luân nhìn thẳng vào Lý Hàng.
Trong mắt tràn đầy sự sùng bái.
Quá lợi hại, thực sự quá lợi hại!
Lý Hàng không chỉ có một thân phận khiến người ta không thể đoán được mà thực lực của anh còn mạnh đến mức gần như bất khả chiến bại.
Anh có một bộ óc mà người thường không có.
Chỉ trong một hai ngày như vậy, tập đoàn Lăng Tiêu và †ập đoàn Thiên Nhất đã có trong tay một phần năm các.
doanh nghiệp ở Ninh Châu!
Quan trọng hơn, thậm chí anh đã tính toán chuẩn xác được tốc độ của đối phương.
Ngay từ đầu, một loạt bẫy rập đã lần lượt được đặt sẵn!
Những ông chủ lớn của thành phố cũng thực sự từng người từng người không cần mạng mà nhảy xuống hốt Chắp tay quỳ gối khấu đầu bái lạy!
Lúc này, Lưu Đức Luân nhìn vào mắt Lý Hàng như là đang sùng bái một vị thần!
Sáng sớm hôm sau, Tô Phương Hoa vẫn luôn có thói quen dậy sớm đã mặc xong quần áo.
Anh ta đặt một tấm thẻ vàng lên trên bàn đầu giường, nhìn nụ cười mãn nguyện của người phụ nữ trên giường, Tô Phương Hoa vẻ mặt kiêu ngạo xoay người đi ra khỏi phòng.
Khi đối xử với phụ nữ, từ nhỏ anh đã có một phương pháp không bình thường.
Theo anh, trên thế giới này thực sự không có người phụ nữ nào có thể vượt qua cửa ải này của anh.
Hiện tại anh cực kỳ mong đợi được gặp Hứa Mộc Tình.
Thế là anh gọi một cuộc điện thoại kêu thư ký đi vào.
“Tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ đã loạn như một mớ hỗn độn rồi chứ?”
Tuy nhiên, Tô Phương Hoa hơi kinh ngạc, thư ký lắc đầu nói: “Hoàng Chấn đã thất bại.”
“Đêm qua, họ đã rút hết tiền và nhân sự khỏi Ninh Châu”
“Hơn nữa, họ đã bán toàn bộ xí nghiệp của mình ở Ninh Châu cho tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất”
Tô Phương Hoa tạm thời dừng lại một lát, anh không khỏi lẩm bẩm: “Xem ra Lưu Đức Luân này quả nhiên là một nhân vật lợi hại. Đơn giản như vậy liền có thể nuốt sạch hàng tỷ của nhà họ Hoàng”
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tô Phương Hoa suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cô lập tức đóng gói tất cả tài liệu của tập đoàn Thái An, bán cho.
Mã Nam Lăng của An Hải!”
Vừa nghe thấy cái tên Mã Nam Lăng, thư ký không khỏi giật mình: “Cậu chủ, Mã Nam Lăng là kẻ ác ôn số một An Hải”
“Anh ta ăn cả bên chính lẫn bên tà, nếu chúng ta bán tập đoàn Thái An cho anh ta, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc bắc cầu cho gã qua sông sao ạ”
“Với phong cách làm việc của anh ta, anh ta rất nhanh liền xâm nhập và chiếm lấy toàn bộ Ninh Châu với tốc độ không tưởng!”