Chương 10
Cuối cùng, Hứa Mộc Tình dẫn Lý Hàng vào phòng cô.
Cánh cửa đẩy ra, một mùi thơm đặc trưng của con gái xộc lên mũi.
Hơi thở ngọt ngào, thơm tho dễ chịu, Lý Hàng bất giác hít sâu một hơi.
Căn phòng không lớn lắm.
Một chiếc giường nhỏ một mét rưỡi, một cái bàn và một kệ sách âm tường.
Lý Hàng tự giác ngồi vào một góc tường cười nói: “Sau này anh sẽ ngủ ở đây.”
“Hả?” Hứa Mộc Tình ngây người.
“Nhưng…nhưng mà ngủ dưới đất không tốt đâu.”
Cô gái tốt bụng ngốc nghếch này.
Phòng của Hứa Mộc Tình rất nhỏ, ngoài góc này ra, thì Lý Hàng chỉ có thể ngủ trên giường mà thôi.
Nhìn cô, tim Lý Hàng trở lên ấm áp.
Sau khi tắt đèn, Lý Hàng trải chăn ngủ trong góc tường.
Hứa Mộc Tình nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Trong phòng đột nhiên có thêm một người nữa khiến cho cô cảm thấy không quen.
“Yên tâm ngủ đi, anh sẽ không làm mấy việc cầm thú với em đâu.”
Khi Lý Hàng nói chuyện, anh lén lấy chiếc hộp sắt trong túi ra, ăn một viên socola.
Đâu chỉ mình Hứa Mộc Tình không ngủ được.
Lý Hàng cũng rất căng thẳng.
Dù sao đây cũng là căn phòng Hứa Mộc Tình ở hai mươi mấy năm, không giống với phòng bệnh trong bệnh viện.
Nơi đây chỗ nào cũng có mùi thơm trên người Hứa Mộc Tình.
Ngửi một hồi, Lý Hàng cảm thấy tim mình đập”thình thịch, thình thịch”
Cuối cùng đành phải ăn một viên socola đè nén lại.
Lúc trước hễ gặp khó khăn anh để sẽ ăn một viên socola.
Ngọt ngào, mềm mại.
Mùi vị trong ký ức.
Như thể bé gái năm xưa xua đuổi chó dữ cho anh đang ở bên cạnh.
Lúc này, Hứa Mộc Tình nằm trên giường bất giác cười tủm tỉm.
“Cười cái gì thế?” Lý Hàng hỏi.
Hứa Mộc Tình xoay người: “Không nói cho anh biết.”
Bởi vì cô nghĩ đến một câu chuyện cười liên quan đến câu nói “Không bằng cầm thú”.
Cũng không biết có phải câu nói của Lý Hàng có tác dụng hay không mà ngay sau đó, HứaMộc Tình dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Tại “Bến cảng vàng” – Một trung tâm rửa chân sang trọng nhất thành phố Ninh Châu.
Hai cha con Thôi Hải Phong và Thôi Thiên Tử thoải mái nằm trên ghế.
Hai nhân viên massage dáng người chuẩn, cũng rất xinh đẹp đang rửa chân massage cho họ.
“Ba, ả Hứa Mộc Tình này thật đáng ghê tởm!”
“Đợi ký xong dự án lần này, nhất định phải dạy dỗ họ một trận!”
Khi nói câu này, Thôi Thiên Tứ còn cố tình lắc chân một cái khiến nước trong thùng rửa chân bắn tung tóe lên.
Nước nóng bắn lên người nhân viên massage.
Bộ đồ màu trắng mỏng manh trong phút chốc bị nước thấm trở nên trong suốt.
Đồng thời cũng khiến hai ngọn núi nhấp nhô bị thấm ướt thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
Thôi Hải Phong như không nhìn thấy Thôi Thiên Tư đang làm càn ở đó, nói như nắm rõ mọi điều.
“Con đó, vẫn còn quá trẻ.”
“Đối phó với loại phụ nữ không biết xấu hổ như Hứa Mộc Tình, con phải dùng thủ đoạn không biết xấu hổ hơn ả.”
Trước mặt hai nhân viên massage, ông ta dùng giọng điệu của trưởng bối nói với Thôi Thiên Tứ.
“Con phải nhớ rõ, người làm nên việc lớn, trước tiên tâm phải vững.”
“Trước khi làm bất cứ việc gì, trong lòng phải có kế hoạch.”
“Phải lần lượt từng bước làm theo kế hoạch của chính mình.”
“Điểm này, con phải học hỏi nhiều ở ta.”
Thôi Thiên Tứ gật đầu lia lịa, mặt hắn hưng phấn nhìn Thôi Hải Phong.
“Ba, chủ tịch Hồng Hải Lượng của tập đoàn Lam Hải rất lợi hại sao?”
“Ừ, tập đoàn Lam Hải là công ty lớn không thua kém gì tập đoàn Thiên Nhất.” Thôi Hải Phong gật đầu.
Ông ta cười nói: “Hồng Hải Lượng là bạn học cấp ba của ba, lúc còn đi học, ba với ông ấy là bạn chí cốt đấy.”
“Con ấy, nhiều lúc làm việc còn hay xốc nổi lắm.”
“Đã đến lúc cần phải kiềm bớt lại tìm cho mình một vài người anh em, bạn bè tốt có thể tâm sự được.”
“Đám bạn xấu hiện giờ của con, ngoài rượu chè và gái gú thì còn làm được cái gì?”
“Khi thật sự gặp phải vấn đề, bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả chuột ấy.”
Thôi Thiên Tứ chăm chú lắng nghe.
“Gật đầu liên tiếp: “Ba nói đúng, sau này con nhất định sẽ học tập ba!”
“Ba, lần này Hồng Hải Lượng ra mặt, chắc Lưu Đức Luân sẽ nể mặt chứ nhỉ?”
Thôi Hải Phong nở nụ cười đầy tự tin.
Ông ta nói với Thôi Thiên Tứ: “Con khốn Hứa Mộc Tình, lúc lên giường ả có phục vụ Lưu Đức Luân tốt đến đâu, cũng không bằng anh em tốt của ba.”
“Đứng trước lợi ích, đàn bà chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi.”
“Chúng ta cứ đợi ở đây đi, anh em tốt của ba sẽ mang tin tốt lành đến nhanh thôi.”
Nói xong, Thôi Hải Phong bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thôi Thiên Tứ lúc này đang để tâm đến nữ nhân viên massage đang massage cho hắn.
Không lâu sau, cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Tiếp đó, một người đàn ông trung niên đi giày da bước nhanh vào.
“Ồ, Hải Lượng à, cuối cùng cũng đợi được anh rồi!”
“Nào nào, mau ngồi qua đây!”
Hồng Hải Lượng không nói tiếng nào bước đến trước mặt Thôi Hải Phong, bỗng ông ta giơ tay nhấc chậu nước rửa chân của Thôi Thiên Tứ.
Xoay người một cái liền hất thẳng chậu nước rửa chân lên người Thôi Hải Phong!
“Ào!”
Nước bắn tung tóe!
Thôi Hải Phong bị nước rửa chân tạt khắp người.
Hồng Hải Lượng chỉ vào “anh em tốt” Thôi Hải
Phong mắng té tát.
“Thôi Hải Phong, thằng khốn này!”
“Ông muốn chết thì chết một mình, sao còn kéo tôi theo?”
“Lão Hồng, chủ tịch Hồng! Đừng giận chứ, đợi tôi với!”
Hứa Mộc Tình ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba đã vội vã đi làm.
Lý Hàng đứng đợi ở cửa, cánh cửa bị thân hình cao lớn của anh bít kín.
“Tình trạng của em hiện giờ không thích hợp đi làm, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Hứa Mộc Tình hỏi.
“Trừ phi anh đi cùng em.”
“Đi cùng?”
Hứa Mộc Tình ngẩn người.
Chỉ khi đối diện với Hứa Mộc Tình, Lý Hàng mới nở nụ cười.
Anh cười rất thật: “Làm thân ở rể, sau này anh cũng phải làm việc ở công ty chứ.”
“Giờ đi theo em học hỏi thêm kiến thức đã.”
Khi Hứa Mộc Tình còn đang do dự thì Liễu Ngọc Phần đứng cạnh đã gật đầu.
“Ừ, cơ thể Tình Tình mới vừa khỏe lại, quả thật vẫn chưa thích hợp một mình đi lại lung tung.”
“Có Tiểu Hàng bên cạnh cũng yên tâm hơn.”