Cơn Lốc Ky Giáp

Chương 2: Vô địch




"Nữ?" Gã đàn ông đó ngừng lại nhìn Hạ Nhất nửa ngày, sau đó liền cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập khinh thường.

Mà dưới đài đám quân nhân lại càng ồn ào, "Dương Cách, người ta là con gái đó, nhẹ tay chút thôi nha."

"Đối với phụ nữ ôn nhu một chút, đừng làm hỏng mất da thịt mềm mại của người ta. Nếu nàng có cơ bắp mềm mại, ha ha ha ha!" Các chiến hữu của Dương Cách vỗ tay huýt sáo trêu đùa.

Ánh mắt của Dương cách mang theo  khinh thị nhìn Hạ Nhất, bàn tay to hạ xuống cuồng vọng nói: "Xuống đi, ta không động thủ với phụ nữ!"

"Vậy sao? Ta cũng là rất ít khi động thủ với phụ nữ, bớt nói nhảm đi chúng ta bắt đầu thôi. Giải quyết nhanh một chút còn cho người khác thuê sàn đấu." Hạ Nhất sang sảng cười nói.

"Mày nói cái gì!" Dương cách lạnh mặt xuống, nhìn con nhóc trước mặt không khác gì mấy thằng nhãi ranh, dám nói với mình như vậy.

Hạ Nhất bĩu môi nói: "Ta nói là, ngươi quá yếu khiến ta một chút hứng thú cũng không có."

"Ranh con!" Lửa giận của Dương cách bị Hạ Nhất khơi lên, hắn quên luôn trên sàn là một đứa con gái, lập tức tung một đòn bằng tay trái.

Dương Cách nhìn qua đã biết chính là lão binh, những người này ở trong quân đội được huấn luyện nên thể trạng vô cùng cường tráng, trong chiến đấu xuống tay cực kì ngoan độc.

Nắm đấm rắn chắc đánh tới, Hạ Nhất nhanh chóng ngồi xổm xuống, nắm tay của Dương Cách lướt qua sát đỉnh đầu cô. Cô liền tung một quyền thẳng giữa bụng Dương Cách.

Hạ Nhất nắm tay cũng không lớn, nhưng là lực lượng lại phi thường kinh người, Dương Cách ăn một quyền mà phải lui về phía sau. Hắn lui về bốn năm bước mới dừng lại, trong bụng lập tức dâng lên cảm giác buồn nôn. Hắn che lại cảm giác khó chịu, dùng sức ép cho mình không phun ra.

Bị một con đàn bà đánh cho đứng không vững, đây chình là sự nhục nhã vô cùng lớn của Dương Cách! Hắn hét lớn một tiếng và lao lên, khuỷu tay hướng Hạ Nhất nện tới nhưng bị cô lấy tay đẩy ra đồng thời lại ăn thêm một quyền vào mạn sườn phải.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, một cái xương sườn bên phải của Dương Cách đã gãy đau đớn không thể diễn tả. Hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, hít thật sâu vào một hơi, nếu lúc trước đến đây chỉ để giết thời gian thì hiện tại hắn đã nổi lên sát ý rồi.

Dương Cách mạnh mẽ ngẩng đầu, hai đấm nắm chặt đang muốn dạy cho đứa con gái này một bài học thì trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một cái đầu gối. Rầm một tiếng, cô đá thẳng vào mũi hắn khiến máu mũi văng tung tóe.

Thân mình hắn theo quán tính mà đổ xuống, Hạ Nhất lại lao đến đấm mạnh vào bụng hắn khiến hắn đau gập người lại. Lúc này cô nâng chân lên đá tới tấp vào mặt, bụng đến nỗi người dưới đài không biết cô đã đá hắn bao nhiêu cú nữa.

Cuối cùng cô thu chân phải lại lấy đà đá thẳng Dương Cách bay mấy vòng trên không trung rồi lăn lông lốc trên mặt đất đến khi chạm tường mới dừng lại.

Thu chân đứng thẳng, Hạ Nhất vò tóc cau mày nói: "Quá yếu, ừ... Tính ra thì sức chiến đấu của ông cũng chỉ bằng cái máy bán bánh mì thôi, mới đá mấy cái đã gục."

Dương cách ngất trên mặt đất không nhúc nhích, nhưng với kinh ngiệm đánh lộn nhiều năm Hạ Nhất khẳng định hắn chưa chết, cùng lắm là gãy mấy cái xương thôi, đưa đến bệnh viện là ổn.

Đám đông lập tức im bặt, ngây như phỗng nhìn Dương Cách nằm đó không xa. Mới chỉ hơn 10 giây thôi mà Dương Cách đã bị đánh thê thảm cho không kịp trở tay.

Vừa rồi họ còn chắc mẩm rằng cái con bé vừa đen vừa gầy này thế nào cũng bị Dương Cách đùa chết đi sống lại. Lại không ngờ chính Dương Cách lại bị đánh đến hôn mê.

Sự tình chuyển biến quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, còn ngơ ngác đứng tại chỗ. Trên lôi đài Hạ Nhất ngoắc tay với đám người bên dưới nói, "Cho các người một cơ hội, tất cả lên hết đi."

Khẩu khí cũng thật lớn! Lửa giận của đám quân nhân bị cô khơi lên, bọn họ quăng luôn bình rượu trong tay lập tức xoay người nhảy lên sàn đấu.. Hôm nay nhất định phải dạy cho đưa con gái này một bài học để nó biết trời cao đất dày là như thế nào.

Sáu gã quân nhân đều lên sàn, vây quanh Hạ Nhất.

Đối mặt với sáu gã  nam nhân tráng cường, Hạ Nhất cười tủm tỉm nói: "Bắt đầu đi."

Tiếng nói vừa dứt, sáu người liền như mãnh hổ lao đến. Hạ Nhất mang theo vẻ mặt tươi cười, giơ nắm đấm lên lập tức trên sàn đấu chỉ nghe thấy tiếng đánh đấm, tiếng kêu rên cùng tiếng xương cốt bị gãy.

"Ngân thúc, ta đưa mọi người đến bệnh viện tầng 7 băng bó nhé, 3 người bị gãy xương, 1 người thương nhẹ. Còn Cáp Phách bị đá vaò đầu hắn bảo buồn nôn nên xin nghỉ vài ngày." Đám người của Nghịch Tập vừa từ sàn đấu dìu nhau đến chỗ Ngân thúc.

"Xin cái gì mà xin! Tiểu tử kia lần trước bị Hạ Nhất đá vào đầu không biết não có bị trấn thương gì không mà suốt ngày tìm bạn gái rồi đi hẹn hò, đừng tưởng ta không biết." Ngân thúc nhìn Cáp Phách đang được một người đỡ cúi đầu đứng đằng sau.

Cáp Phách vừa nghe vậy liền ngẩng đầu biện giải "Ngân thúc, ai nói với chú vậy! Lúc đó Hạ Nhất chẳng nói chẳng rằng đem đầu của ta đá vỡ, vừa rồi lại ăn 1 đá nên vết thuowng cũ tái phát mà!"

"Biết rồi các người đi đi." Ngân thúc khoát tay, bao bọn họ mau đến bệnh viện đi. Bệnh viện ở lầu 7 kia làm ăn rất được, mấy người ở các phòng boxing đều đến đó khám, còn mua được cả người máy cơ động thì xem ra kiếm được không ít.

"Ngân thúc, chúng ta đi hết, chú với Na Na ở lại có sao không?"

Ngân thúc rút điếu thuốc châm lửa, hướng sân đấu gật đầu một cái, "Có Hạ Nhất ở đây còn có cái gì giải quyết không được, mấy người gọi luôn người của bệnh viện đưa 7 người luôn đi, 7 tên trọng thương hết rồi, bọn này kiểu gì chả có quân đội trả tiền."

"Ra ngoài đánh nhau mà vẫn được trả viện phí sao? Đãi ngộ đúng là tốt." Người của Nghịch Tập vừa ghen tị vừa hâm mộ, trong miệng còn không cam tâm lải nhải.

Nhìn theo bọn họ ra khỏi cửa, Ngân thúc quay đầu nhìn sang Hạ Nhất tựa vào quầy tay thì ngược đãi máy kẹo năng lượng, Đám quân nhân trên sàn đấu nằm la liệt.

Hạ Nhất đánh cho sáu gã quân nhân chết ngất không chừa một ai, toàn bộ đều nằm trên mặt đất không một ai còn tỉnh.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Ngân thúc nói với Na Na: "Báo cho bên bệnh viện tới đưa đi đi, chết ở chỗ này liền phiền toái."

【 Vâng. 】 Na Na thông qua vệ tinh báo với bệnh viện đưa người máy cơ động tới đưa đám người đó đi.

Bên bệnh vừa nghe thấy tên Nghịch Tập thì vội chạy lại. Những nhà khác một tháng cùng lắm là 2 người bị gẫy xương nhưng ở đây thì ít nhất 10 người gãy xương 1 tháng, thậm chí có người bị thương vào tận nội tạng phải chuyển đến bệnh viện trung tâm Noth.

Phòng boxing này đem khách đến cho họ cũng vì 1 người có biệt hiệu là nữ ác quỷ. Chỉ cần cô ta xuất hiện, người của bệnh viện thế nào cũng bận tối mặt tối mũi.

7 người bị đánh thì 6 người được người máy đưa đi còn riêng Dương Cách phải dùng cáng. Khi được 2 nhân viên nâng cáng ra khỏi phòng tập, hắn đau đớn tỉnh lại.

Hắn nhìn Hạ Nhất đang tựa người vào quầy thảy từng viên kẹo năng lượng vào miệng, bên cạnh là Na Na, hắn rít từ kẽ răng hỏi, "Ngươi là ai?"

"Nó là..." Ngân thúc không muốn tên quân nhân này làm phiền Hạ Nhất, đang định mở miệng nói nó là người của Nghịch Tập thì Hạ Nhất đã cản xuống.

Cô đi về phía trước một bước, nghiêm trang làm một động tác chào theo kiểu quân đội với Dương Cách, đầy chính khí dõng dạc nói: "Hạ Nhất tân binh phòng hậu cần."

"Tân binh phòng hậu cần! Mày chờ đấy cho tao." Dương Cách vừa nói xong thì xương sườn lại truyền đến cơn đau, đành phải thở hổn hển uy hiếp.

"Ha ha." Hạ Nhất cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, dựa vào quầy ăn kẹo năng lượng không chút để ý khoát tay."Đã biết, nếu trung sĩ muốn tới tìm ta, ta lúc nào cũng sẵn sàng. Quần áo của ông đã ném lên cáng, không cần quay lại đây lấy."

Dương Cách có hận muốn chết cũng không thể làm gì được, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi để người ta nâng đi.

Nhìn thấy tất cả đều được đưa đi, Ngân thúc có chút lo lắng nói: "Hạ Nhất, cháu mới qua vòng ứng tuyển mà lại đi khiêu khích 1 tên trung sĩ không sợ hắn tìm cháu báo thù à?"

Hạ Nhất nhếch miệng cười cười, "Sợ cái gì, phòng hậu cần nhiều người như vậy, hắn có tìm thấy cháu cũng không phải đối thủ của cháu."

"Nhưng mà cháu vốn là người của Nghịch Tập lại là quân nhân, dù chuyện này k đúng không sai nhưng dù gì Nada cũng có Luật Liên bang mà." Ngân thúc nói ra.

"Luật Liên Bang? Hừ." Hạ Nhất cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thị, "Chỉ là dùng để quản thúc bình dân thôi, đám người có quyền thế đều sống trên pháp luật."

Ngân thúc lắc đầu, ông nhìn Hạ Nhất lớn lên, con bé này luôn cười nhạt trước luật Liên bang như vậy. Chỉ cần nhắc tới là con bé liền thế này, cũng không chịu nói vì sao ghét Luật Liên bang đến thế.

Đặt đề tài này đặt ở một bên, Ngân thúc hỏi vào chính sự, "Cháu thật sự bị phân đến phòng hậu cần à?" Theo hểu biết của ông, Hạ Nhất có thể được phân vào phòng khác vậy mà lại báo danh vào phòng hậu cần.

"Đúng vậy, hôm nay đã nhìn qua danh sách. Làm phụ nữ đúng là tốt, không cần lên chiến trường, chỉ cần ở bên hậu cần là được. Đúng lúc cháu cũng chẳng thích nhập ngũ, nếu không phải là nguyện vọng của mẹ thì thì có chết cháu cũng không nhập ngũ đâu." Hạ Nhất không thèm khách khí nói.

"Sau khi nhập ngũ chắc cháu không được ra ngoài, gặp nhau khó lắm đây." Ngân thúc có chút buồn bã nói, nếu không phải có Hạ Nhất trụ ở Nghịch Tập quán này 12 năm thì chắc chỗ này cũng không làm ăn được lâu đến thế. Bây giờ con bé nhập ngũ, có lẽ ông cũng nên đổi nghề.