Còn Lâu Mới Yêu

Chương 10: Ma cà rồng




Lúc này trời đã tối, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao trùm khắp rừng rậm, không biết sao, trong rừng rậm một mảnh yên tĩnh, không có chim kêu, cũng không có côn trùng kêu, Lusena cảm thấy có chút sợ hãi, nhẹ gọi:“Edward.”

“Thực xin lỗi, ta không chú ý.” Phát giác Lusena sợ hãi, Edward cảm thấy có chút ảo não, nói xong, hắn nắm tay Lusena, đem cô kéo đến phòng bên cạnh.( nắm tay kìa *tung hoa*)

Tay bị Edward dắt, Lusena phản ứng đầu tiên là “Tay hắn lạnh”, sau đó là… mặt đỏ, trừ bỏ ba ba, còn không có chàng trai nào nắm tay mình. Lusena muốn buông ra nhưng tay lại bị Edward cầm thật chặt, mặt không khỏi càng đỏ.

“Chuẩn bị tốt sao?” Edward đột nhiên ra tiếng.

“A?” Lusena đang rối rắm, bởi vậy nhất thời không phản ứng.

Edward không có trả lời, miệng hắn lộ ra nụ cười xấu xa, dùng tay còn lại ôm Lusena, mang theo cô nhảy lên lầu hai.

Lusena cả kinh thở mạnh một hơi, thân mình dựa sát vào lòng Edward, thật lâu không thể bình tĩnh. Thẳng đến khi đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của Edward, Lusena mới tỉnh lại, vội vàng đẩy Edward ra.

Edward thuận thế buông lỏng tay ra, Nhưng trên mặt ý cười còn không có dừng lại.

Lusena cơ hồ thẹn quá thành giận, mặt hướng về một bên, quay lưng nói Edward:“Ngươi chẳng lẽ không định nói cho ta biết về ma cà rồng sao?”

Edward thế này mới nghiêm túc lại, hắn ngồi một bên trên sô pha màu đen, hai tay nắm chặt, để trên trán, thấp giọng nói:“Trên thực tế, chúng ta một nhà đều là ma cà rồng.”

“Ma cà rồng? Chính là loại uống máu người?” Lusena giật mình hỏi.

“Tuy rằng chúng ta là ma cà rồng, nhưng mọi người ở Carlisle chỉ dẫn, vẫn là hút máu động vật, chúng ta là ma cà rồng ăn chay.” Edward vội vàng vì gia đình chính mình giải thích.

“ Xác thực, nếu các ngươi hút máu người, ta cũng sẽ không hoàn hảo mà đứng ở chỗ này.” Lusena buông xuống tâm sợ hãi, ngược lại hỏi,“Nói như vậy, cha mẹ ta hiện tại cũng là ma cà rồng?”

“Đúng vậy, là ta chuyển hóa bọn họ.” Edward ngẩng đầu, muốn nhìn Lusena phản ứng.

Lusena cảm thấy mọi chuyện xảy ra có chút làm người ta không thể chấp nhận, nhưng cô vẫn muốn cảm ơn Edward, cô chân thành tha thiết nói:“Cám ơn ngươi đã cứu ba mẹ ta, Edward.”

“Ta nghĩ, người ngươi nên cảm ơn là Alice, là cô biết được một nhà các người xảy ra chuyện.”

“Biết được?” Lusena không khỏi nhớ tới lần trước ở trong rừng rậm gặp Alice, cô nhắc tới “Cảm giác”.

“Thời điểm chuyển hóa thành ma cà rồng khả năng đạt được thiên phú nào đó, Alice chính là tiên đoán, Jasper là nhận biết cũng như khống chế cảm xúc, Emmett là sức mạnh, mà của ta……” Edward nói xong lời cuối cùng có chút do dự.

“Như thế nào không nói? Của ngươi thiên phú có vấn đề sao?” Lusena bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Nhìn Lusena một bộ không biết thì sẽ không bỏ qua, Edward chỉ có thể tiếp tục nói:“Của ta thiên phú là đọc suy nghĩ.” Nói xong, nhìn chằm chằm Lusena.

“Đọc suy nghĩ?” Lusena thực kinh ngạc,“Nói cách khác, ta trước kia trong lòng nghĩ cái gì ngươi đều đã biết?”

“Đúng vậy.” Edward có chút ngượng ngùng nhìn về nơi khác.

“A!” Lusena kinh hô một tiếng, cẩn thận nhớ lại chính mình có hay không nghĩ tới cái gì không tốt.

“Không có.”

Edward lại là trả lời vấn đề trong lòng mình, Lusena bản năng lui về phía sau vài bước, phòng bị nhìn về phía Edward:“Ngươi không thể không nghe sao?”

“Ta thực có lỗi.” Edward cúi đầu, trong lòng nghĩ: Trên thực tế là có thể.

Lusena lại nghĩ đến Edward không thể khống chế thiên phú của chính mình, chỉ có thể ra vẻ không thèm để ý nói:“Không có việc gì, ngươi đọc thì đọc đi.” Lusena đáy lòng bỗng nhiên bắt đầu sinh ra một cái ý tưởng, cô hướng Edward, ngồi bên cạnh hắn, trong lòng nghĩ[ Ta đây không mở miệng, ngay tại trong lòng nghĩ thì thế nào?]

“Tốt, chỉ cần ngươi thích.”

Nhìn đến Edward trên mặt hiện lên tươi cười sủng nịch, Lusena lại có chút ngượng ngùng, cô quay đầu nhìn về phía giá sách đối diện, phát hiện mặt trên có một nửa là đĩa nhạc, lập tức đối với Edward nghĩ:[ Ngươi thực thích nghe nhạc?]

“Thời gian của ma cà rồng là rất dài, lúc ta một người nhàm chán, thường thường chỉ có thể nằm trên sô pha, lẳng lặng nghe nhạc.” Edward giọng điệu có chút tang thương, nhưng Lusena không có chú ý tới điểm này —

“Trời ạ, ngươi nơi này có thiệt nhiều đĩa nhạc không xuất bản nữa.” Lusena nhịn không được nói ra, cô đi đến giá sách, lật xem.

“Này đó đều là ta trước kia thu thập.” biểu hiện kích động của Lusena hiển nhiên khiến Edward sung sướng.

“Đúng rồi, bỗng nhiên nghĩ đến, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Ta nghĩ ngươi cũng không phải giống thân thể biểu hiện là chàng trai 17 tuổi đi?” Lusena gắt gao nhìn chằm chằm Edward, sợ hắn không trả lời.

Edward cảm thấy có chút quẫn bách, hắn uyển chuyển thay đổi cách trả lời:“Ta sinh ra ở Anh quốc khi nữ hoàng Victoria qua đời được một năm.”

“Nữ hoàng Victoria?” Lusena có kiến thức lịch sử cũng không tệ lắm, bởi vậy cô rất nhanh tính toán ra tuổi của Edward:“Kia chẳng phải là 104 tuổi? Trời ạ!”

“Như thế nào? Ngươi sợ hãi?” Edward trên mặt lộ ra một cái tươi cười mười phần có ý uy hiếp.

“Không, đương nhiên không, ngươi là bạn tốt của ta, ta như thế nào sợ hãi ngươi đâu?” Lusena vội vàng lấy lòng nói.

“Ta chỉ là đùa một chút.” Edward thoải mái mà cười cười, trong lòng lại bởi vì Lusena trì độn cảm thấy thực thất bại. Nếu hiện tại ngay cả cha mẹ Lusena đều trở thành thành viên trong gia tộc Cullen, như vậy, hắn có lý do gì cùng Lusena tiếp tục bảo trì khoảng cách. Nhưng, Edward cũng thật sự không biết, như thế nào lại cùng Lusena có quan hệ “Bạn tốt”.

“Kia vậy bọn Alice thì sao? Bọn họ bao nhiêu rồi?” Lusena lại bắt đầu tò mò.

“Này ta cũng không dám nói cho ngươi, Alice biết thì sẽ tức giận.” Edward nhún vai.

“Úc, ta đã quên, vẫn không cần biết.” Lusena đáng yêu bưng kín lỗ tai.

Hai người liếc nhau, đều nở nụ cười.

“Carlisle gọi, chúng ta mau đi xuống đi.”

“Ân? Ta như thế nào không nghe thấy?” Lusena có chút kỳ quái nhìn xung quanh.

“Thính lực của ma cà rồng so với nhân loại tốt hơn.” Edward giải thích nói.

“A? Kia còn có phương diện nào so với nhân loại mạnh hơn không?” Lusena hóa thân thành cục cưng hiếu học.

“Tốc độ cùng lực lượng, để ngày nào đó ta có thể làm mẫu cho ngươi một chút.” Edward mỉm cười nói.

“Thật vậy chăng? Thật tốt quá!” Lusena kích động.

Đi ra cửa phòng, Edward bỗng nhiên dừng lại cước bộ, giới thiệu nói:“Đây là phòng ta.”

“Phòng của ngươi? Úc, ta còn tưởng là phòng sách. Như thế nào lại không có giường? Hơn nữa bên kia còn có một cái cửa.” Lusena lại một lần nữa kinh ngạc.

“Ma cà rồng không cần ngủ, mà cánh cửa kia là để ta di chuyển.”

Lusena tỏ vẻ hôm nay thật đúng là biết được rất nhiều kiến thức.