Con Kiến - Mỗ Mỗ

Chương 3




7.

Long Thái Tử vốn đã yếu ớt, đau đớn đến mức gân xanh nổi đầy người.

Ta nhào tới ôm lấy con, che chở cho hắn ta.

“Vương thượng, cầu xin người đừng làm tổn thương Long nhi. Mọi hình phạt xin hãy giáng xuống thần thiếp, thần thiếp nguyện gánh chịu thay đứa trẻ này.”

Long Vương phi lập tức ra lệnh cho đám tôm hầu kéo ta ra.

Ngay trước mặt ta, nàng ta tự tay rạch bụng Long Thái Tử, moi ra một viên nội đan đẫm máu.

“Thỏ muội, nhìn đi, thứ cướp đoạt được sẽ không bao giờ lâu dài.”

Nói xong nàng ta chẳng buồn liếc nhìn Long Thái Tử đã bất tỉnh, vội vàng dâng nội đan đó đến trước mặt Thanh Xà.

“Con ngoan, mau, nuốt viên nội đan này đi.”

Thanh Xà quay mặt đi từ chối: “Đây là nội đan của ca ca, con thà cả đời không hóa rồng cũng không muốn làm tổn thương ca ca.”

Dứt lời đứa trẻ đẩy đám tôm hầu đang giữ ta ra rồi chạy tới chỗ ta: “Mẫu phi, người không sao chứ?”

Long Vương phi tức giận kéo mạnh Thanh Xà lại, ép nó há miệng rồi nhét viên nội đan của Long Thái Tử vào.

Ta đứng trân mắt nhìn con trai mình nuốt lấy viên nội đan của con trai nàng ta.

Mà viên nội đan này lại do chính Long Vương phi tự tay moi từ người con trai nàng ta ra rồi ép buộc nhét vào miệng con trai ta.

Long Vương thoáng quay mặt đi dường như không đành lòng. Ông ta ném cho ta một viên Hoàn Hồn đan: “Mau, cho Long Thái Tử dùng viên thánh châu này.”

Ta vội vàng nhận lấy nhưng lại bí mật tráo đổi, dùng viên châu cầm máu của tộc Thỏ ta cho Long Tử.

Từ cái ngày đồng tộc của ta bị sát hại thì ta đã chẳng còn biết lương tâm là gì.

Nếu phải trách thì trách Long Thái Tử lại là con của Long Vương phi.

Sau khi Thanh Xà nuốt nội đan của Long Tử thì tốc độ tu luyện của nó tăng nhanh như bay trong khi Long Tử ngày càng trở nên đần độn.

Điểm duy nhất còn lại là sức mạnh cơ bắp.

Trong bữa tiệc gia đình, Long Vương phi không hề che giấu vẻ đắc ý: “Vương thượng, thần thiếp đã nói mà, Thanh Xà của chúng ta chính là Long Tử có huyết thống thuần khiết nhất cũng là mạnh mẽ nhất thế gian.”

“Nếu không phải Thỏ muội và đứa con của nàng ta quấy rối, Thanh Xà của chúng ta đâu cần phải đi đường vòng như vậy.”

Vì cần đến thế lực nhà ngoại của Long Vương phi để bảo vệ Đông Hải cộng với mối tình thời niên thiếu với nàng ta, Long Vương ngày càng thiên vị Long Vương phi và Thanh Xà.

Ta nhiều lần khóc lóc van xin, nhưng Long Vương chỉ bảo ta lấy đại cục làm trọng.

8.

Chớp mắt đã đến cuộc tranh tài lớn mười năm một lần của Thú tộc.

Trên võ đài, Thanh Xà dẫn đầu tỏa ra ánh sáng riêng biệt của mình.

Long Thái Tử, người luôn bị Long Vương phi coi thường lại như một con ngựa ô đột nhiên vượt lên.

Dù mất đi nội đan khiến trí tuệ của hắn ta suy giảm hơn trước nhưng sức mạnh vẫn áp đảo tất cả.

Dựa vào sức mạnh phi thường, Long Thái Tử đã giành ngôi vị quán quân trong cuộc tranh tài.

Long Vương rạng rỡ hẳn lên: "Tốt! Rất tốt! Không hổ danh là Long Tử hiếm gặp của tộc Rồng chúng ta trong hàng vạn năm. Đáng thưởng!"

Nhìn sắc mặt Long Vương phi càng thêm u ám, ta cố ý bước ra giữa đám đông chắp tay thi lễ: "Vương thượng, Long Tử của chúng ta vì mất nội đan nên trí tuệ chưa trọn vẹn. Thần thiếp nghe nói ngài có một viên Hoàn Hồn đan, uống vào sẽ như hấp thụ được nội đan của linh thú nghìn năm. Không biết ý ngài thế nào?"

Long Vương cười lớn: "Ta còn tưởng chuyện gì ghê gớm. Cua Công đi lấy mang tới cho Long Thái Tử uống."

Cua Công lập tức quỳ xuống: "Vương thượng, ngài từng hứa với Vương hậu đợi Thanh Xà điện hạ hóa hình sẽ ban viên nội đan này cho Thanh Xà điện hạ."

Long Vương không bận tâm phất tay: "Chuyện nhỏ thôi. Đợi Thanh Xà hóa hình ta sẽ có thêm nhiều bảo vật quý hơn. Hiện giờ việc của Long Tử quan trọng nhất."

Cua Công không dám nhìn ánh mắt giận dữ của Long Vương phi, run rẩy đi lấy nội đan đưa cho ta.

Ta mỉm cười cất viên nội đan vào túi duyên dáng cúi người: "Vương thượng, người cũng thấy rồi đó. Long Tử của chúng ta vốn tài năng xuất chúng, dù có người lấy đi nội đan của nó cũng không ảnh hưởng đến sự ưu tú của Long Tử."

Dưới ánh mắt như muốn phun lửa của Long Vương phi, ta đỡ Long Vương dẫn Long Tử rời khỏi võ đài một cách đầy kiêu hãnh.

Trước khi đi, ta cố ý liếc nhìn Long Vương phi một cái đầy đắc ý.

Đêm đó, chúng ta phải gọi nước năm lần. Khi tôm thị hầu hạ rửa mặt, ta vẫn đu lên người Long Vương hỏi: "Vương thượng, Long Tử của chúng ta thật sự rất xuất sắc đúng không? Ngài nói xem, thần thiếp liệu có thể lại sinh thêm một Long Tử khác thông minh như Long Tử của chúng ta?”

"Long Tử của chúng ta có phải còn xuất sắc hơn Thanh Xà điện hạ không?"

Ngày hôm sau, khi đến thỉnh an Long Vương phi, ta phát hiện bình phong san hô trong tẩm điện của nàng ta đã được thay bằng tảo biển.

Ta không nhịn được mà cười thầm. Long Vương phi giờ đây chắc giận lắm?

Càng giận càng dễ bị hắc hóa đến khi bắt nạt Long Tử sẽ càng điên cuồng hơn.

Nghĩ đến bể máu đỏ tươi ở núi Thanh Thành, ta không thể kiềm chế được lý trí của mình.

Đã vậy, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.

Long Thái Tử lại một lần nữa đánh bại Thanh Xà điện hạ trong buổi luyện tập.

Khi đến thỉnh an, ta châm chọc: "Vương phi, ngài xem, gà rừng vẫn là gà rừng, cho dù có cướp đi nội đan của Long Tử cũng không thể sánh với phượng hoàng vàng."

Long Vương phi siết chặt tay đi qua đi lại trước mặt ta: "Ngươi đắc ý lắm đúng không?"

Ta bật cười.

"Con trai ta là Long Thái Tử, ta là mẫu thân của Long Vương tương lai thì tại sao ta không thể đắc ý?"

Thanh Xà lén chạy đến tìm ta: "Mẫu phi, người đừng tiếp tục khoe khoang trước mặt mẫu hậu nữa. Nếu mẫu hậu thực sự nổi giận, người và ca ca sẽ chịu thiệt."

Ta xoa đầu nó: "Thanh Xà không trách ca ca áp chế con sao?"

Thanh Xà ngoan ngoãn lắc đầu: "Con là đứa trẻ do người nuôi dưỡng, trong lòng con, người thân thiết như mẫu hậu. Ca ca tài giỏi hơn con là lẽ đương nhiên."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của nó, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ngày đó ta không dùng bí thuật tộc Thỏ tráo đổi nó và Long Tử thì hôm nay người chịu đày đọa bị sỉ nhục chính là nó.

Long Cung giờ đây yên bình hiếm có, ta càng lúc càng ngang tàng trong cung, còn Long Thái Tử lại càng ngày càng tỏa sáng ở học đường.

Thế nhưng đột nhiên Thanh Xà điện hạ bất tỉnh.

Bao lượt ngự y của Long Cung mời được mời đến rồi đi nhưng không một ai có thể chữa trị căn bệnh này của Thanh Xà điện hạ.

Ngay cả Long Vương cũng phải lên Thiên đình cầu xin linh dược trị bách bệnh nhưng vẫn không có hiệu quả.

Tì nữ thân cận của ta chạy vào với đôi mắt đỏ hoe: “Thưa nương nương, người mau đến xem, Vương phi muốn rút gân của Long Thái Tử!”

Mí mắt ta không kiềm được mà giật liên hồi.

Ta biết, việc ta gây rối không ngừng sẽ khiến Long Vương phi phẫn nộ nhưng không ngờ nàng ta lại điên cuồng đến mức này.

Hậu duệ tộc Rồng nếu bị rút gân sẽ trở thành kẻ tàn phế hoàn toàn.

Ta vội vã chạy đến tẩm điện của Vương phi.

Long Vương đang ngồi trên cao, Long Thái Tử bị áp chế quỳ dưới đất.

Mụ phù thủy lo sợ tới mức vừa run vừa đi vòng quanh Long Thái Tử: “Thưa vương thượng, Thanh Xà điện hạ sỡ dĩ yếu ớt như vậy đều là do Long Thái Tử cướp mất vận khí của ngài ấy.”

“Chỉ khi rút gân xương của Long Tử, nghiền thành bột cho Thanh Xà điện hạ uống thì ngài ấy mới tỉnh lại.”

Mắt ta đỏ bừng, điên cuồng lao đến che chở cho Long Thái Tử: “Không được,ta không cho phép các ngươi làm tổn thương đến con ta!”

Ánh mắt ta đầy kiên quyết, từng bước tiến đến trước mặt Long Vương phi, tát mạnh vào mặt nàng ta: “Là ngươi đúng không? Ngươi ghen tị vì con ta xuất sắc, cố tình âm mưu hãm hại, muốn diệt trừ Long Tử của ta.

“Vương thượng, Long Thái Tử chẳng lẽ không phải là huyết mạnh của Long Cung sao?”

Long Vương phi quả thật biết nhẫn nhịn, bị ta tát một cái mà chỉ che mặt, thuận thế quỳ xuống trước ta: “Thỏ phi muội muội, tỷ đã thành thân nhiều năm mà không có con cái, khó khắn lắm mới cầu được Thanh Xà. Giờ nó hôn mê bất tỉnh, tỷ hận không thể chết thay nó.”

“Muội muội cũng làm mẹ, Thanh Xà cũng là do chính tay muội nuôi lớn, chẳng lẽ muội thật sự đành lòng để Thanh Xà rời khỏi chúng ta sao?”

Ta không nhịn được lùi về phía sau, không biết đáp lại nàng ta thế nào.

Long Vương thở dài một tiếng: “Thỏ phi, Long Thái Tử và Thanh Xà đều là con của bản vương nhưng bản vương cũng nhìn thấy Thanh Xà đang nguy kịch lắm rồi.”

Ta tức giận đứng dậy: “Vậy còn Long Thái Tử thì sao? Nếu rút đi nội đan, rút cả gân cốt, Long Thái Tử sau này sẽ trở thành hậu duệ tộc Rồng có linh căn mỏng manh nhất. Nó vốn dĩ là viên minh châu rực rỡ nhất.”

Long Vương phi nắm lấy tay ta chân thành khẩn cầu: “Muội muội tốt của tỷ, tỷ xin thề, sau này sẽ để Thanh Xà nhận muội làm mẹ, hiếu thuận với muội như hiếu thuận với tỷ.”

“Tỷ sẽ chăm sóc Long Tử thật chu đáo, cầu xin muội, muội muội tốt, xin muội thương xót cho người làm mẹ như tỷ.”

Long Vương phất tay: “Được rồi Thỏ phi, tộc Thỏ các ngươi vốn thuận lợi về việc sinh con, giờ Thanh Xà nguy cấp, rút gân chỉ khiến Long Tử yếu đi chứ không ảnh hưởng đến thọ mệnh.”

Ta cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp tuân lệnh.”

Long Vương phi tự mình rút gân Long Tử.

Long Thái Tử đỏ hoe mắt nhìn nàng ta: “Hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy, ngày sau ta nhất định sẽ báo thù.”

“Trừ khi ngươi giết ta, nếu không một trong hai chúng ta sẽ phải chết."

Ánh mắt Long Vương phi đầy điên loạn: “Ta chờ ngày ngươi báo thù.”

Long Tử sau khi bị rút gân thì ngay lập tức ngã khụy xuống đất, ta vội đỡ lấy hắn ta, giúp hắn ta trị thương.

Long Vương phi vẫn chưa nguôi giận, ngay trước mặt chúng ta nghiền nát gân rồng thành bột mịn.

Nhìn ánh mắt đầy căm hận của Long Tử, ta thêm một lời kích động: “Con yêu, nhớ cho kĩ sự bất lực và sỉ nhục hôm nay, ngày sau phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần!”