Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 6: Cho chó ăn




Dịch: Bảo Bối Dịch Dương

Beta: Nhan Thụy Vy

Ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa kính, rơi xuống trên bàn.

Bầu trời tối đen, giống như một con ma mở to miệng, xé rách từng tấc da, máu tươi chảy đầm đìa.

Bước chân hỗn loạn, đoàn tàu vang lên tiếng thét chói tai mà đến, ánh sáng trắng lóe lên, cả người như bị xé toạc thành trăm mảnh.

Khi Tống Kim Triêu tỉnh giấc, đã là 9h tối.

Bóng đêm vô tận, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu.

Lòng bàn tay lạnh, đầu đau như muốn nứt ra.

Buổi tối, nhà họ Tống vắng tanh.

Hai người già Tống gia có thói quen, mỗi tối đúng 8h đi ngủ, những người làm trong nhà cũng theo đó mà nghỉ ngơi.

Tống Kim Triêu đi giày tới phòng bếp lấy nước, khi đi qua phòng ngủ, bước chân từ từ dừng lại.

Cửa phòng chỉ khép có một nửa, ánh sáng trong phòng nhàn nhạt, giống như sự lạnh lẽo của màn đêm.

Cậu mở cửa phòng, tầm mắt rơi xuống chiếc máy hiển thị đặt ở trong góc.

Trên màn hình màu xanh nhạt, một người một chó, bầu không khí lộ ra mấy phần hài hòa.

Nhìn rõ thân ảnh trên màn hình, động tác của Tống Kim Triêu ngừng lại một lúc, sau đó đi qua, dừng lại trước bàn một lúc lâu.

Trên màn hình, cô gái đang cho Thất Hỉ ăn.

Trên tay cô còn có hai chiếc đèn pin, ánh sáng màu trắng giống như ánh trăng bên ngoài.

Nhiệt độ thành phố A buổi tối không cao, ban đêm có gió mát, còn có rất nhiều muỗi.

Lục Niệm Niệm trên tay cầm túi thức ăn cho chó, sau khi xác định vị trí của Samoyed, mới cẩn thận trèo qua cánh cổng sắt.

Phản ứng của Thất Hỉ rất nhạy bén, Lục Niệm Niệm đi chưa được mấy bước, nó đã nhảy ra khỏi lồng, khí thế kiêu ngạo sủa oang lên.

Hai con mắt phát ra ánh sáng màu xanh, trong màn đêm thật kỳ lạ.

Con chó gào thét trong màn đêm, hai tay Lục Niệm Niệm run rẩy, không dám thở mạnh, may thay con chó bị xích, còn bị ngăn cách bởi một tấm sắt.

“Đại ca, đừng sủa nữa”.

Lục Niệm Niệm hạ thấp giọng, tiến về phía trước, liền ném túi thức ăn cho chó ở trong tay.

Quả nhiên, con chó đối diện không còn sủa nữa, mũi của nó nhẹ nhàng ngửi trên bề mặt túi thức ăn, lưỡi liềm liếm.

Nếm thấy ngon, Thất Hỉ lập tức thay đổi thái độ, lè lưỡi và đuôi ngoe nguẩy hướng về phía Lục Niệm Niệm.

Thì ra là thích ăn loại này.

Không ngờ đến loại thức ăn này lại có ích, Samoyed nhìn có vẻ hung dữ, nhưng lại rất biết điều.

“ Đại ca, cái này ăn ngon không?”

Lần đầu tiên đả thông, Lục Niệm Niệm ném túi thức ăn cho chó.

Thất Hỷ càng ngoe nguẩy đuôi, càng ăn với vẻ sung sướng, ngay cả thức ăn bị rơi dưới đất nó cũng liếm sạch sẽ.

“Nếu chủ nhân của mày cũng thích thức ăn cho chó thì tốt rồi”.

Lục Niệm Niệm cầm đèn pin, nhìn Samoyed ăn với vẻ vui sướng, trên môi nở nụ cười.

“Rải thức ăn cho chó, nói không chừng chúng ta có thể là bạn tốt”.

Tên tiểu tử ra tay thật nặng, cổ tay bị cậu nắm, giờ vẫn còn lưu lại vết bầm màu xanh nhạt, hiện tại vẫn còn thấy đau.

“Tống Kim Triêu không đáng yêu, não không minh mẫn thì thôi, lại còn hung dữ như vậy”.

Lục Niệm Niệm vắt óc suy nghĩ, muốn tìm thấy một chút ưu điểm của cậu,

Người đó có làn da thật đẹp.

Lục Niệm Niệm ngồi đối diện với chú chó, không lâu sau, gói thức ăn chỉ còn lại một nừa.

Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn vo của Thất Hỉ: “Mày không phải là bị ngược đãi đấy chứ”.

Giống như tám trăm năm chưa được ăn qua.

Lục Niệm Niệm giơ gói thức ăn cho chó trong tay hướng về phía Thất Hỉ, Samoyed nhanh chóng vẫy đuôi.

Con chó này khẩu vị thật lớn, lần sau nhất định phải dự trữ thêm mấy gói.

Nghĩ rồi nghĩ, Lục Niệm Niệm cảm thấy có gì đó không đúng, cầm đèn pin trong tay chiếu vào túi thức ăn chó.

Trọng lượng 125g, cũng không nhiều lắm.

Nhìn gói thức ăn cho chó chỉ còn lại một nửa, âm thầm nhét thức ăn lại vào trong túi.

“Đại ca, mày chống đỡ được không?”.

“Cho mày ăn như vậy, bụng không bị nổ tung chứ”.

Thấy Lục Niệm Niệm chuẩn bị rời đi, Thất Hỉ ở trong lồng sắt, nhìn chằm chằm vào túi thức ăn trong tay cô, mồm phát ra tiếng rên ư ử.

Đây là không nỡ rời xa cô a!

Gan của Lục Niệm Niệm lớn hơn một chút, cô bước đến gần lồng sắt, vươn tay ra thử sờ vào nó, Thất Hỉ vui vẻ gục đầu vào lòng bàn tay cô, cọ qua cọ lại.

Cằm của nó vừa mềm, lại trơn.

Lục Niệm Niệm sờ lông nó, Thất Hỉ vui vẻ liếm tay cô, giống như đáp lại.

Lục Niệm Niệm thở dài, chú chó này rất thông minh, so với Tống Kim Triêu thông minh hơn nhiều.

Nếu chủ nhân của mày cũng nghe lời như vậy thì thật tốt.

Mặc dù không đánh không quen, nhưng bọn họ cũng có tiếp xúc lần đầu tiên, mặc dù là cậu đẩy cô ra.

Lần đầu tiên giao tiếp bằng ánh mắt, là cậu dùng ánh mắt hung tợn để trừng cô.

“May mắn tôi tốt bụng, lần sau cậu sẽ nhận thấy sự lợi hại của tôi”.

Lục Niệm Niệm vỗ đầu của Thất Hỉ.

Chuồng của con chó này không tồi, chính là có rất nhiều muỗi

Lục Niệm Niệm tới đây, đã được nửa tiếng, cô mặc áo cộc tay với quần ngố qua tới đầu gối, làn da lộ ra bên ngoài đều bị muỗi cắn qua.

Trước mặt có một con muỗi bay qua, Lục Niệm Niệm giơ tay lên phát, tát luôn vào mặt mình, phát trúng con muỗi kèm theo máu dính trong lòng bàn tay.

“Đại ca, tôi phải về rồi”.

“Ở đây nhiều muỗi quá, tôi sợ đợi một lúc nữa mới đi, sẽ bị mất rất nhiều máu”.

Lục Niệm Niệm vẫn đang nói về những gì đang diễn ra, Thất Hỉ mang bộ mặt ngờ vực, nhưng vẫn phối hợp chăm chú nghe.

Phòng sách trên lầu hai

Cậu thiếu niên im lặng nhìn màn hình hiển thị, cô gái chuyển động từng bước nhỏ, đôi mắt đen, dáng vẻ bình tĩnh.

Sức lực người đó rõ ràng không được tốt, chắc do ngồi xổm quá lâu.

Tống Kim Triêu thấy cô đứng dậy, “Phịch” một tiếng vang lên, cả người cô ngã lên bãi cỏ.

Ngoài sân, Lục Niệm Niệm bò dậy khỏi mặt đất, nói lời tạm biệt với Thất Hỉ: “Người anh em, ngày mai gặp”.

“Về sau ăn ít một chút, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa”.

Lục Niệm Niệm mắc bệnh quáng gà, những nơi tối tăm không có ánh sáng, tầm nhìn sẽ trở nên mơ hồ.

Hôm nay tới đây, cô còn đặc biệt mang theo hai chiếc đèn pin.

Trong đêm tối, cô gái tay cầm đèn pin rời đi, bị vấp vào đá hai lần.

Tống Kim Triêu đứng ở phòng sách rất lâu, người bên ngoài rời đi, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào tai.

Tiếng ho quen thuộc truyền đến từ xa đến gần, ông Tống đi vệ sinh vào ban đêm, thấy đèn trong phòng sách vẫn sáng, nên qua đây xem sao.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng được mở ra, chỉ thấy ngón tay thon dài, nhanh chóng nhấn nút phía bên trái màn hình.

Nhìn thấy Tống Kim Triêu, ông Tống rõ ràng ngạc nhiên.

“Kim Triêu, muộn như vậy sao còn chưa ngủ”.

Tống Kim Triêu quay người, nhìn ông nội, gật đầu.

Đôi môi mím lại thành một đường, trong mắt lóe lên ánh sáng, dễ dàng nhận thấy có chút lo lắng.

Thấy cháu trai hiếm khi đáp lại mình, ông Tống mỉm cười, nói với vẻ quan tâm: “Đừng ở phòng sách quá lâu, nghỉ ngơi sớm”.

Ông Tống nhẹ nhàng khép cửa, hai tay đặt sau lưng bước chầm chầm quay về phòng ngủ, trong lòng tự hỏi, máy giám sát trong phòng sách là ai tắt.

Đêm mùa hè vừa nóng vừa ồn ào, có rất nhiều tiếng côn trùng kêu ồn ào không ngừng nghỉ.

Trong chuồng chó, Thất Hỉ hài lòng ngủ, nghe thấy động tĩnh, giống quả cầu tuyết hết lòng lăn ra khỏi chuồng.

Tống Kim Triêu ngồi xổm, Thất Hỉ đưa lưỡi ra liếm tay cậu, đảo đi đảo lại dáng vẻ nịnh nọt.

Trên mặt đất, đều là thức cho chó có hình khúc xương nằm rải rác trên mặt đất.

Tống Kim Triêu nhặt một cái lên tỉ mỉ quan sát, đôi mắt đen giống như hồ nước sâu không thấy đáy.

Thất Hỉ thè lưỡi nuốt nó vào bụng, phát ra một tiếng thỏa mãn, để lộ cái bụng trắng tròn cho chủ nhân nhìn.

Tống Kim Triêu nhìn chằm chằm vào cái bụng nó rất lâu, đưa tay chọc vào cái bụng mềm mại của nó.

Giây tiếp theo, mặt cậu không biểu tình đẩy Thất Hỉ ra, tầm mắt hướng về phía cô gái vừa rời đi.

Trở lại phòng ngủ.

Tống Kim Triêu nằm trên giường, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.

Sau khi trở về, cậu không có cơ hội để ngủ một giấc đầy đủ, phần lớn thời gian, cậu chỉ có thể nhìn lên trần nhà cả đêm.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện của Thất Hỉ và cô gái đó, ban ngày cô còn cầm cây gậy chuẩn bị dạy dỗ mình.

Một đôi mắt hẹp và dài, cô gái xách cây gậy đi về hướng cậu.

Cho đến khi cô đi đến trước mặt cậu, trên cây gậy xuất hiện vô số gai nhọn, vung thẳng vào cậu.

Thật sự là một cô gái làm cho người ta chán ghét.

Nghỉ hè qua được một nửa, bài tập về nhà của Lục Niệm Niệm vẫn chưa động vào một chữ, khi cô ở nhà bà ngoại, cô luôn bị lôi kéo làm bài tập đến khuya.

Sau khi chuyển đến đại viện, sống cùng ông nội, bà nội, tuy rằng ông Lục suốt ngày cầm gậy dạy dỗ cô, nhưng bệnh cũ của cô vẫn không thể thay đổi.

May mắn thay, Trần Tương Xán nhà bên cạnh là đàn em của cô, là một người toàn năng, luôn cho cô mượn bài tập về nhà.

Nghĩ đến cuộc cãi nhau của hai người buổi tối hôm trước, Lục Niệm Niệm mang theo hai gói thức ăn cho chó ra ngoài.

Tên nhóc Trần Tương Xán bụng dạ hẹp hòi, không giống với suy nghĩ thoáng của cô, Lục Niệm Niệm dự định tới an ủi cậu, thuận tiện mượn bài tập.

Mang theo món quà hậu hĩnh, Lục Niệm Niệm trịnh trọng đi tìm cậu, gõ cửa lớn nhà Trần Tương Xán.

Mở cửa là dì Trần, mẹ của Trần Tương Xán, hàng ngày ở nhà chăm lo cho mọi người trong nhà, là bà nội trợ của gia đình.

Lục Niệm Niệm lễ phép chào hỏi, vừa bước tới phía trước, bỗng có một đôi mắt đen, nhìn thẳng vào cô.

Một cái lưỡi nóng bỏng liếm trên mặt cô, Lục Niệm Niệm không chịu được sức nặng đè lên người, cả người ngã về phía sau.

Một giây trước khi bị ngã, có người đỡ vai cô, mạnh mẽ mà vững vàng giữ cô lại.

Một lúc sau, Lục Niệm Niệm đứng vững.

Trứng ngốc là một con chó có thân hình khổng lồ, đối với mỹ nữ rất nhiệt tình, đặc biệt là Lục Niệm Niệm.

Kinh ngạc của Lục Niệm Niệm còn chưa qua đi, trên mặt vẫn còn dính một tầng nước bọt, ướt ướt, dính dính.

Trứng ngốc hưng phấn lắc đuôi ngoe ngẩy, nhìn chằm chằm vào túi thức ăn cho chó trên tay cô.

Không giống với phản ứng của trứng ngốc, Trần Tương Xán dựa người vào khung cửa, mỉm cười, đôi mắt hoa đào hẹp dài nhếch lên.

Lục Niệm Niệm lau mặt, đưa gói thức ăn cho chó cho Trần Tương Xán: “Cầm lấy, cái này là mua cho cậu”.