Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 30: Kim Triêu, tớ ở trước cửa bệnh viên, mau tới đây




Lúc nói lời này, vẻ mặt Lục Niệm Niệm đỏ bừng, ngay cả mang tai trắng ngần đều đỏ lên, đối với Tống Kim Triêu, rụt rè trước đây đều là mây bay.

Nghe vậy, cậu thiếu niên trước mặt nhướn mày, vẻ mặt ôn nhu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Cậu nghe lời cúi đầu, động tác không do dự, môi mỏng mát lạnh nhẹ nhàng dán lên đôi môi như cánh hoa của cô gái, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, hai người đều mang hơi thở thanh mát chạm vào nhau, mềm mại giống như nếm kẹo bông gòn.

Khoé mắt Lục Niệm Niệm đảo qua đảo lại chuyển động, con ngươi trong suốt nhìn cậu, lông mi dài cong uốn lượn, giống như hai cánh chim nhẹ nhàng chớp chớp.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp, căng thẳng của hai người, ngay cả tiếng tim đập như sấm cũng trở nên rõ ràng lọt vài tai.

Sau nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cậu thiếu niên đứng thẳng, thân hình cao lớn bao phủ cả người cô, cậu đứng ngược với ánh tà dương, Lục Niệm Niệm nhìn cậu, ánh mắt không rời đi, khi rơi vào chiếc cổ đỏ ửng của Tống Kim Triêu, khóe môi cô cong lên, nụ cười có chút giảo hoạt.

Hóa ra cậu cũng xấu hổ.

“Kim Triêu, còn muốn hôn nữa không?”

Giọng nói Lục Niệm Niệm rất mềm mại, mềm giống như nụ hôn vừa nãy quét một lớp mứt hoa quả.

Tống Kim Triêu ánh mắt sáng quắc, mí mắt hơi rủ xuống, đôi mắt càng trở nên thâm thúy.

Tiếng nói của cậu có chút khàn khàn, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ: “Lục Niệm Niệm.”

Nghe thấy tiếng gọi mình, Lục Niệm Niệm nâng mắt nhìn cậu, đôi môi hồng trở nên đỏ rực, khóe môi cong cong, mang theo ý cười dịu dàng.

Tống Kim Triêu không tiếng động nhìn cô, bốn phía lại trở nên yên tĩnh.

Lục Niệm Niệm bĩu môi, đôi mắt tròn nhìn cậu từ dưới lên trên, tiếp theo mở miệng: “Làm sao?”

Đôi mắt đen như mực của cậu thiếu niên khẽ động, giống như có chú không biết phải làm sao, cậu cuộn ngón tay, lực đạo rất nhẹ ở trên sống mũi tinh tế của cô gái nhẹ nhàng búng một cái.

Lục Niệm Niệm ý cười càng sâu, trong lòng không ngừng kêu gào: Cậu rốt cuộc có biết không, cái này gọi là ăn đậu hũ!

“Mau về nhà.” Cậu nói.

Lục Niệm Niệm có chút không cam tâm tình nguyện, ngữ khí rầu rĩ đáp: “Vậy chúng ta nhất định phải liên lạc bằng wechat.”

Tống Kim Triêu gật đầu, giữa răng môi phát ra một tiếng trầm thấp “Ừ”, yết hầu không cảm thấy tự nhiên chuyển động, giống như là kìm nén.

Nhận được đảm bảo, Lục Niệm Niệm cười giống như học sinh tiểu học ăn vụng kẹo, đeo cặp sách nhảy nhót rời đi.

Mắt dõi theo cô tiến vào cửa lớn Lục gia, Tống Kim Triêu thu hồi vẻ mặt quay về, vẫn là thái dộ lạnh lùng xa cách.

Đến đường lớn, chiếc xe kia điều chỉnh tốc độ thấp nhất vẫn dừng ở ven đường, người bên trong giống như nhìn thấy cậu, vẻ mặt ám muội hạ cửa kính xe, lộ ra Keon với khuôn mặt mắt xanh, tóc vàng.

Hắn cười nói: “Thời gian so với phỏng chừng của tôi nhanh hơn, nói chuyện yêu đương mà sấm rền gió cuốn như vậy sao?”

Cô gái kia chăm nghe không bằng một thấy, cô mặc đồng phục, có thể thấy so với Tống Kim Triêu thì nhỏ tuổi hơn, mà trình độ căng thẳng của Tống Kim Triêu đối với cô, cũng nằm ngoài dự đoán của chính mình.

Buổi chiều hôm nay, hắn cùng Tống Kim Triêu ngồi trên xe đợi, chuông tan học vừa vang, từ trong trường học, học sinh nối đuôi nhau rời đi, dòng người giống như thủy triều, Tống Kim Triêu không tự giác cau mày, ánh mắt quét qua một đám nữ sinh trên người mặc đồng phục.

Dựa theo hiểu biết của Keon, Tống Kim Triêu từ nhỏ bị Tống gia quản thúc rất tốt, trường học là nơi cậu chưa từng tiếp xúc qua, bốn năm trước khi tìm cậu trở về, sau đó bị người đưa sang Mỹ, vẫn luôn có một giáo viên chuyên môn dạy cậu học bài.

Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rõ ràng bất ngờ với hành động của Tống Kim Triêu, bây giờ hắn mới biết, hóa ra Lục Niệm NIệm không chỉ tiếp xúc với cậu mà còn đi xa hơn một chút.

Cô sống trong môi trường như vậy, tràn ngập loại người muôn hình muôn vẻ, không giống cậu sống trong thế giới quái gở, chỉ có mình bản thân cậu.

Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc xuống xe, đứng ở chỗ này cách cổng trường rất gần, cậu cũng hy vọng Lục Niệm Niệm có thể nhận ra cậu, ở trong đám người ầm ĩ, huyên náo.

Keon lại nói: “Tôi cảm thấy cô bé này không tồi, cậu có thể biểu hiện tâm trạng trước mặt cô ấy, biểu hiện rất rõ ràng.”

Ngày hôm nay lái xe đi phía sau hai người rất lâu, một màn trước mắt như vậy, keon suýt chút nữa cho rằng, Tống Kim Triêu là một chàng trai bình thường, rất khó nhìn ra, cậu lại là người có cản trở về tâm lý.

Keon cười khẽ mở cửa xe, cậu thiếu niên vẻ mặt hờ hững bước lên xe.

“Trở về đi.”

Tống Kim Triêu liếc nhìn hắn, ánh mắt tùy ý rơi trên cổ tay, một chiếc vòng đỏ có gắn quả đậu đỏ, nhìn cẩn thận có thể nhìn ra, trên hạt đậu có khắc một chữ nhỏ, “Tống”.

Nghĩ đến bộ dạng trịnh trọng của cô gái, Tống Kim Triêu dựa lưng vào ghế ngồi, ngưng mắt nhìn về phía quả đậu đỏ, ngón tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng cọ.

Hai người trở về mới phát hiện, cửa phòng điều trị không biết vì sao lại tự mở ra.

Nhìn thấy ngoài cửa có mấy tên vệ sỹ đang đứng, Keon cảm thấy không ổn, nhìn về phía Tống Kim Triêu, khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên lại phục hồi dáng về lạnh lùng, hờ hững.

Trở lại phòng bệnh, ngoài cửa có một người đàn ông cao lớn, uy nghiêm, là Diệp Hoài, phụ tá của Tống Trí Viễn.

Hắn giống như đã đợi rất lâu rồi, nhìn thấy Tống Kim Triêu, người đàn ông trung niên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân bước tới: “Thiếu gia, cậu đã về rồi.”

“Tống tiên sinh ở bên trong chờ cậu, đợi đã hơn một tiếng rồi.” Nói đến đây, Diệp Hoài nhỏ giọng, rất sợ người bên trong nghe thấy.

Tống Kim Triêu đẩy cửa đi vào, Keon không thể làm gì khác hơn là lưu lại ở bên ngoài.

Trong phòng bệnh trống rỗng, người đàn ông mặc thường phục đứng bên cạnh cửa sổ, dường như đã đứng rất lâu rồi, thân hình cường tráng trầm mặc đứng quay lưng về phía cậu, Tống Kim Triêu liếc nhìn hắn, ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đi tới phòng thay quần áo.

Đã sớm nghe được động tĩnh, Tống Trí Viễn xoay người, liến nhìn thấy một thân ảnh màu đen đầu cũng không quay lại tiến vào phòng thay đồ, thần sắc hắn không vui đi tới, trầm giọng gọi cậu đứng lại.

“Kim Triêu, chúng ta buộc phải nói chuyện một chút.”

Ông khó có dịp trở về một lần, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều giao cho Thẩm Mạn chiếu cố, lần này bớt chút thời gian tới viện điều dưỡng, cũng là từ trong đống công việc bộn bề mà giành ra chút thời gian.

Tống Kim Triêu quay lưng về phía ông, trào phúng cong môi, khóe mắt lạnh lùng.

Bất luận chuyện trong quá khứ đã qua lâu, thái dộ của Tống Kim Triêu đối với ông và Thẩm Mạn vẫn không thay đổi, trong lòng sinh ra thù hận, càng theo thời gian càng giống như cỏ dại trưởng thành.

Sớm đã quen với việc gặp mà làm như không thấy của Kim Triêu với mình, Tống Trí Viễn không để ở trong lòng, trầm giọng mở miệng, dung nhan thành thục tuấn mỹ có chút uy nghiêm không cho kháng cự: “Ở bên Mỹ có bác sỹ khoa tâm thần tốt nhất, qua thời gian ngắn nữa bố sẽ sắp xếp để con qua đó.”

Nghe vậy, Tống Kim Triêu mặt lạnh quay đầu lại, mày nhăn lại, cả người tỏa ra khí lạnh: “Con không đi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Kim Triêu mở miệng phản bác lại ông, Tống Trí Viễn sững sờ, mày kiếm đen như mực nhíu lại thành một đoàn, ngữ khí không cho phép cự tuyệt: “Bố là muốn tốt cho con, lẽ nào con muốn suốt đời là một người bệnh?”

Bệnh tâm thần của Tống Kim Triêu 50% là yếu tố di truyền, mà sau khi gặp phải đả kích, bệnh tình của cậu chuyển xấu trở thành nhân tố trí mạng, từ năm đó bắt đầu tìm được cậu trở về, số lần cậu phát bệnh ngày càng tăng, nhiều lúc Tống Kim Triêu còn phải dựa vào thuốc an thần.

Mà Tống Trí Viễn với Thẩm Mạn là người giám hộ của cậu, có nghĩa vụ vì cậu mà đề ra phương án điều trị tốt nhất, cho dù Tống Kim Triêu đối với hai người mấy năm qua có thái độ hờ hững như không.

Tống Kim Triêu cười gằn, lông mày hẹp dài tất cả đều là sự mỉa mai: “Chính là đem con đưa ra nước ngoài bốn năm, nguyên nhân là cùng Thẩm Mạn trộn lẫn?”

Âm cuối của cậu vừa phát ra, gương mặt Tống Trí Viến bỗng dưng nổi giận, “Cái gì gọi là trộn lẫn? Bố cùng dì Thẩm là vợ chồng chân chính, con đây là nói lời gì vậy!”

Gương mặt người đàn ông anh tuấn, thành thục đang run rẩy, xanh mặt, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Vợ chồng chân chính sao?

Ông ta nói thật nghiêm túc, Tống Kim Triêu hoài nghi bản thân mình sai rồi.

“Vậy mẹ của con, bố xếp bà ấy ở vị trí nào?” Tống Kim Triêu xoay người nhìn ông, trong mắt tràn đầy hận ý, khiến trong lòng Tống Trí Viễn sững sờ.

Do vậy ông lớn tiếng phản bác: “Chúng ta đã ly hôn!”

Nói xong, người đàn ông trung niên mặt mày lạnh lẽo nhìn về phía cậu, khuôn mặt cùng cậu thiếu niên rất giống nhau, hai người trong phòng trầm mặc hồi lâu, Tống Trí Viễn cuối cùng thua trận, nắm tay cuộn chặt từ từ buông lỏng, xoay người rời đi.

Cửa phòng bệnh “rầm” một tiếng nặng nề được đóng lại, Tống Kim Triêu gương mặt tuấn tú căng thẳng, môi mỏng mím lại thành một đường cứng ngắc, tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, cậu mới chán nản dựa vào vách tường, cả người như bị rút hết khí lực.

Buổi tối, Keon gõ cửa đi vào, nhìn Tống Kim Triêu mặt vô cảm, nghi ngờ nhìn cậu mấy giây, không biết nên lo lắng hay nên thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Vừa nãy nhìn thấy Tống Trí Viễn nổi giận đùng đùng rời đi, phản ứng đầu tiên của Keon là nghĩ muốn vọt vào trong, nhưng lại bị vệ sỹ ngoài cửa ngăn lại, cảnh tượng như vậy cậu từng trải qua, mà bệnh tình của Tống Kim Triêu cũng vì những tác nhân tiêu cực mà chuyển biến xấu đi.

Keon luôn cho rằng người khó đối phó là Thẩm Mạn, hiện tại mới phát hiện bố của Tống Kim Triêu càng nan giải.

Khi đẩy cửa, người bên trong còn chưa ngủ, trong phòng bệnh trống rỗng, đèn đều bật lên, trên sàn nhà rơi rải rác vài tờ giấy trắng, Tống Kim Triêu quay lưng về phía hắn, trước mặt cậu có đặt một giá vẽ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ truyền tới tiếng ngòi bút ma sát với giấy, Keon cẩn thận từng li từng tí bước qua, nhặt một tờ giấy trên sàn nhà lên, mới phát hiện trên giấy trắng vẽ chân dung một cô gái, chỉ tiếc là bản vẽ chưa có hoàn thiện, ánh mắt nhìn về cặp mắt hạnh tròn tròn, Keon nhận ra, cô gái đó được gọi là Niệm Niệm.

Cậu thiếu niên rủ mắt xuống, con ngươi u ám sâu không thấy đáy, nghe được bên tai có động tĩnh, cậu liếc mắt nhìn sang.

Đối diện với tầm mắt của cậu thiếu niên, Keon mới cảm thấy hiện tại cậu bình thản càng giống như sự bình yên trước cơn bão.

Biểu hiện của Tống Kim Triêu càng bình thường thì lại càng khác thường, Keon chính là lo lắng cho bệnh tình của cậu.

“Keon, tôi muốn ở một mình.” Tống Kim Triêu thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí âm trầm lạnh lẽo.

Keon dừng lại, thức thời đóng cửa lại rời đi.

Xung quanh lần nữa rơi vào yên lặng, gió đêm nhẹ nhàng thỉnh thoảng thổi vào giá vẽ, động tác của Tống Kim Triêu không có ngừng lại, cầm bút tỉ mỉ miêu tả, trong đầu phác họa hình dáng của cô gái.

Một đêm an bình, bầu trời ngoài cửa sổ xuất hiện một màn trắng xóa, ánh sáng mỏng mạnh xuyên qua cửa sổ, rơi trên tấm thân gầy gò mảnh mong của cậu thiếu niên, bàn tay nắm bút vẽ trắng bạch, có chút cứng ngắc, cả người giống như một bức tượng điêu khắc.

Lại một đêm nữa trôi qua, thần kinh căng thẳng của Tống Kim Triêu chưa được buông lỏng chút nào, để bút xuống, bốn phía rải rác chân dung của cô gái với các vẻ mặt khác nhau, cậu mệt mỏi nhắm nghiền mắt, mí mắt rũ xuống hiện ra vệt màu xanh nhàn nhạt, lông mi dài đen giống như cánh chim nhẹ nhàng bao phủ.

Ngoài cửa sổ ánh nắng buổi sáng dần trở nên rõ ràng, ánh nắng ấm áp rời vào trong phòng bệnh, Tống Kim Triêu lấy lại tinh thần, cong người nhặt các bức họa rơi tứ tung trên mặt đất, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu không nói gì mím môi, lông mày thanh tú nhíu lại thành một khe rãnh nhàn nhạt.

Một lúc sau đó, bên tai truyền tới tiếng ” răng rắc”, người ngoài cửa đẩy cửa mà bước vào.

Một cô gái mặc đồng phục y tá màu hồng bước vào, đẩy xe y tế chuyên dụng, phía trên đặt những lọ thuốc kích thước to nhỏ khác nhau.

Trong phòng bệnh khắp nơi đều là những tờ giấy trắng rơi rải rác, không ngờ tới người bên trong phòng bệnh lại có thể tỉnh rồi, mặt mũi anh tuấn, cậu thiếu niên môi hồng răng trắng ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô.

Trong lòng y tá hồi hộp tim nhảy lên, chạm phải ánh mắt người đó rất áp bức, nhất thời có chút hoảng loạn.

Tống Kim Triêu nhìn về phía cô, mặt lạnh như băng, âm thanh phát ra như băng tuyết mùa đông: “Ai cho phép cô tiến vào.”

Cô gái đó nhịn không được cả người run lên, vội vã cúi đầu, cẩn thận nói: “Cậu cần truyền nước biển, Keon bảo tôi tới đây sớm một chút.

“Không cần.” Thiếu niên lạnh lùng phun ra ba chữ, lại thấy cậu cong người nhặt các bức họa rơi đầy đất, y tá thấy vậy, liền vội vàng tiến tới giúp cậu nhặt lên.

Vừa mới cầm một tờ, cô mới phát hiện trên tờ giấy, vẽ chính là một cô gái xinh đẹp, thanh tú động lòng người, cô còn chưa nhìn kỹ, bức họa trên tay bị người đoạt mất.

Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, cậu thiếu niên cách cô không xa nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng, đôi mắt tối đen giống một cái giếng sâu không thấy đáy, cất giọng hùng hổ dọa người.

“Đi ra ngoài!” Tống Kim Triêu nắm chặt bức họa trong tay, lạnh giọng mở miệng, ánh mắt sắc bén giống như ẩn giấu con mãnh thú bên trong.

Cô gái bị dọa thu tay về, nhanh chóng phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng lên, luôn miệng nói xin lỗi, đẩy xe vội vàng rời đi.

Nhặt hết tất cả giấy trên đất, Tống Kim Triêu chầm chầm hạ mắt, con ngươi mù mịt nhìn chằm chằm tấm gỗ nhạt màu.

Bên tai truyền đến tiếng rung, chính là điện thoại để dưới gối đầu của cậu rung lên.

Mở tin nhắn Wechat, là của Lục Niệm Niệm.

Cô nói: “Kim Triêu, tớ ở cửa bệnh viện, mau mau đến ~ sủng ái. jpg “