Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?

Chương 5: Thêm dầu vào lửa




05. Thêm dầu vào lửa

Hai năm đầu Hoắc Thiếu Ngải kết hôn với Chu Tuyển Danh, là thời điểm mà y đang hot nhất trong làng giải trí.

Khi ấy công việc của y chất đống từ đầu năm đến tận cuối năm, bận bịu mù mịt cả trời đất, số lần gặp mặt Chu Tuyển Danh có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần thân thiết cũng phải bấm giây để tính. May là trước khi kết hôn Chu Tuyển Danh cũng đã bàn bạc sẵn, ân ái nhẹ nhàng chỉ trong vòng năm phút đồng hồ. Có điều tuy chỉ là năm phút thôi, Hoắc Thiếu Ngải cũng khó chịu vì tên Chu Tuyển Danh này cũng ra lâu thật luôn, có một lần Chu Tuyển Danh đem y ra làm quá mức, y chỉ có thể dính lấy Chu Tuyển Danh không đi nổi, kết quả suýt chút nữa bỏ lỡ chuyến bay.

Đoạn thời gian này Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy rất có lỗi với Chu Tuyển Danh. Công việc của Chu Tuyển Danh có độ tự đo cao, công ty không có việc gì thì hắn về nhà chơi, đối mặt với bảo mẫu cả ngày chẳng nói gì. Một lần Hoắc Thiếu Ngải về nhà, Chu Tuyển Danh liền bám lấy y. Hoắc Thiếu Ngải trêu đùa gọi hắn là tiểu tức phụ, hắn lại còn vui vui vẻ vẻ. Hoắc Thiếu Ngải đôi khi còn hỏi hắn, anh có chê em bận quá không, chẳng chừa ra được thời gian ở bên cạnh anh. Chu Tuyển Danh nói hắn không quá để ý, làm diễn viên đương nhiên phải bận bịu rồi, Cũng không rõ lời này là thật lòng hay giả dối.

Lúc trước Chu Tuyển Danh là cùng y kết hôn trong thuận lợi, có liên hợp với Chu Tuyển Phỉ, trắng trợn soán vị bên trong tập đoàn, đem Chu lão tiên sinh đương từ thành viên trong hội đồng quản trị đuổi xuống, dẫn đến việc hai phụ tử bây giờ như kẻ thù. Chu Tuyển Danh ngoài miệng không nói gì, Hoắc Thiếu Ngải là người ngoài nghe chuyện này ũng không tiện, hắn còn cười cợt nói với y, em lo lắng lão tàn phê đó làm gì? Anh cho lão mỗi tháng 200 vạn phí sinh hoạt, hắn còn dung không hết,

Hoắc Thiếu Ngải đôi lúc cảm thấy mạch não của Chu Tuyển Danh cũng thật dị đời, chẳng hiểu nổi, đành để kệ.

Năm thứ hai kết hôn, Hoắc Thiếu Ngải quay chụp xong bộ phim bom tấn 《Hỏa Diễm Sơn》, từ Tây Bắc trở về, nghĩ thời gian sau có thể cùng Chu Tuyển Danh hảo hảo thân mật một phen. Y sẽ kẹp chặt lấy Chu Tuyển Danh, sẽ vì hắn mà nhét một chút đồ chơi vào trong cơ thể, sau đó cưỡi trên người y, Y thích dáng vẻ Chu Tuyển Danh vì mình mà ý loạn tình mê. Dáng vẻ của hắn khi y ở dưới thân như một con thú diễm lệ. Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy mình có thể giúp hắn cao trào

Y cứ ảo tưởng ra những hình ảnh như vậy, hào hứng về nhà rồi mới phát hiện Chu Tuyển Danh nuôi một con mèo.

Hoắc Thiếu Ngải đến giờ vẫn còn nhớ con mèo kia có bao nhiêu xấu xí. Gầy trơ cả xương, trên người còn mọc ban, còn bị què một chân. Chu Tuyển Danh còn ôm lấy nó, gọi nó là Tuyển Tuyển, con mèo này không những không cảm kích mà còn cào hắn một cái.

Nghe bảo mẫu nói, một khoảng thời gian trước tập đoàn Chu thị giả vờ giả vịt làm ra cái hoạt động cứu trợ chó mèo hoang trong thành phố, Nhị công tử chạy mấy chuyến cứu trợ sau đó liền mang được con mèo xấu xí này về.

Hoắc Thiếu Ngải biết Chu Tuyển Danh có gu thẩm mĩ dị đời, nhưng y không ngờ rằng một con người bình thường lại sở hữu gu thẩm mĩ dị tới mức độ này. Chu Tuyển Danh thương con mèo kia cực kỳ. Hoắc Thiếu Ngải nhớ hắn từng mua cả một bầu trời đồ chơi dành cho con sủng vật đó, đi ra ngoài cũng đều mang nó theo, phòng làm việc ở công ty cũng mua cái giá để con mèo leo trèo.

Kể cả cái giá leo trèo kia có một lớp bông phủ kín đi nữa thì một con mèo què chân cũng chẳng thẻ trèo lên nổi. Hoắc Thiếu Ngải thầm ai oán.

Vốn là một kỳ nghỉ mạnh khỏe, chẳng hiểu lại cho một con mèo xấu xí chẳng biết từ đâu đến phá hủy, Hoắc Thiếu Ngải vẫn không bực mình vì việc đó. Y bực mình vì con mèo bám lấy Chu Tuyển Danh cả ngày, nói ra cũng thật tức cười.

Y không thể làm gì khác hơn là cùng Chu Tuyenr Danh nuôi con mèo khốn nạn kia. Trời nắng ấm, Chu Tuyển Danh sẽ lấy Bentley ra để mang con mèo ra ngoài ngắm cảnh. Nếu như Hoắc Thiếu Ngải rảnh rỗi, Chu Tuyển Danh cũng sẽ mang y đi theo. Thái độ tùy tiện này khiến Hoắc Thiếu Ngải cảm giác mình đang mang theo một tiểu muội muội, nhưng nhìn con mèo què này chơi đùa trên cỏ, y cảm thấy mình giống một thằng đần hơn. Chu Tuyển Danh lại càng giống thằng ngu, hắn ôm con mèo con, hỏi y, con mèo này được hắn nuôi đến vậy, có phải sẽ càng ngày càng trưởng thành như hắn không. Hoắc Thiếu Ngải cũng chẳng biết nên trả lời sao.

Sau ba tháng, con mèo chạy mất.

Cơm ngon áo đẹp sương như vua cũng không có khả năng giữ chân nó lại. Lúc bảo mẫu nói cho y biết tin này, trong đầu Hoắc Thiếu Ngải hiện lên câu nói: Trái tim của anh ấy cuối cùng cũng tự do rồi. Y không khỏi nổi lòng tôn kính với con mèo này.

Y thoái thác một số công việc không quan trọng lắm, trở về an ủi tiểu tức phụ đang trở nên thương tâm gần chết vì con mèo bỏ đi.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Thiếu Ngải phát hiện Chu Tuyển Danh thế mà cũng không thương tâm lắm. Hắn chỉ yên lặng dọn dẹp hết cát mèo, đồ ăn mèo, giá leo trèo và lồng sắt... mà hắn đã mua cho con mèo kia, Nhìn thấy Hoắc Thiếu Ngải còn vui mừng hỏi một câu: ""Sao em về sớm thế?""

Chu Tuyển Danh ném hết mấy đồ vạt liên quan đến ""Tuyển Tuyển"", thâm chí cả cái Bentley kia cũng ném cho bảo mẫu chà đạp, tùy ý để cô mang ra chợ mua đồ ăn, chỉ để lại cái túi đựng mèo. Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy hắn giữ lại cái túi đựng mèo này cũng chỉ vỉ trên đó in hình một con gấu Kumamoto to đùng.

( Nó là con này nè:

Một lần tình cờ y nghe được bảo mẫu oán giận, nói chiếc Bentley này bỏ ra đi quá là phô trương, kỹ thuật lái xe của nàng lại không tốt, đều là để xe giữa đường mở ra, sau đó bị người ta mắng là quyến rũ Nhị thiếu gia.

Hoắc Thiếu Ngải an ủi cô, nếu thật sự là Chu Tuyển Danh nuôi tình nhân ở bên ngoài, cô ta cũng không có tư cách ngồi chiếc xe này, chiếc xe này là của Tuyển Tuyển ngồi vì thế nó chính là chủ nhân, chị nên cảm thấy vui vẻ chứ.

Bảo mẫu sửng sốt một chút, cười nói, thật ra con mèo kia gọi là Tiểu Ngải cơ.

Lúc Chu Tuyển Danh lái chiếc Maserati phô trương kia tới nhà của Chu Tuyển Phỉ, Chu Tuyển Phỉ ngạc nhiên đến độ chưa kịp tiêu hóa, em trai hắn làm sao lại từ Nhật Bản về sớm một ngày, hơn nữa còn lái con xe khiến người ta mù mắt này.

Chu Tuyển Phỉ hỏi, lần trước không phải mày nói, từ khi ném thứ đồ chơi này cho bảo mẫu nhà mày, cô ta liền ghét bỏ, mày thấy vậy cũng không thèm chạm vào nó nữa sao?

Chu Tuyển Danh lạnh nhạt nói, cô ấy chính là bị bức vì chuyện này, em nói cô ấy nên lấy cái Bentley đi ra chợ mà mua đồ, cô ấy có thể chọn ba bốn cái. Xong em còn nói, nếu cô không thích thì có thể ngồi bus cũng được. Cô ấy nói cô ấy có thể lái xe, còn rất vui mừng nhận lấy! Xong hôm nay em không thấy cái xe nào, gọi điện cho cô ấy, hỏi cô ấy lái cái Bentley đi đâu rồi, cô ấy nói rằng cô ấy đang ở chợ hải sản Nam Hải, trên đường về bị kẹt xe, phải một tiếng rưỡi nữa mới về đến nhà. Anh nói xem, em có dám quản cô ấy.

Bảo mẫu nhà mày chẳng khác gì mày, hiếm có khó tìm thật đấy.

Chu Tuyển Phỉ không dám nói ra những lời này, chỉ hỏi, thế không phải bình thường mày vẫn ngồi cái xe Maybach đi làm à?

Lúc Tiểu Lý lái ra sân bay đón em, trên đường có người đụng vào.

Chu Tuyển Phỉ: ""...""

Chu Tuyển Danh: ""Bây giờ Tiểu Lý còn đang xử lý chuyện này, một tiếng trước cậu ta gọi điện cho em, nói tên kia là tài xế lái xe chở hang, đang ăn vạ không cho cậu ta đi, còn khóc lóc quỳ cả xuống đất. Em nói, sao cũng được, chiếc xe đó em không thích, liên lạc với mấy người thu gom đồng nát, đem xe kéo đi. Ở lại lôi kéo với bọn chúng làm gì?""

""Vậy sao mày về đây được?""

""Thì em gọi taxi.""

""Thật ra mày có thể gọi thư kí đến đón mày mà.""

""Em chẳng muốn gọi cậu ta, em muốn nhanh cóng đến buổi thử vai của Thiếu Ngải, chờ cậu ta căn bản là không kịp. Em ngồi taxi về nhà cất hành lý xong rồi lái xe tới luôn.""

""Hôm nay mày còn đến xem Thiếu Ngải thử vai cơ à?"" Chu Tuyển Phỉ kinh ngạc hỏi. Anh còn đang buồn bực vì sao Chu Tuyển Danh về nước sớm một ngày, hóa ra là chuyện này.

Chu Tuyển Danh ngừng một lúc, giống như có chút hối hận vì gợi lên chuyện này: ""Từ đạo nói, em nên báo trước để ông ấy có thể đón tiếp, hỗ trợ em đến nơi,hiếm khi được xem cậu ấy diễn, thì em đến coi chút thôi.""

""Thế mày cảm thấy nó diễn thế nào?"

Con mắt Chu Tuyển Danh cụp xuống:""Như cứt ý.""

Chu Tuyển Phỉ: ""....""

Chu Tuyển Danh không biết đang nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười: ""Có điều mấy người khác còn nát hơn.""

Chu Tuyển Danh khom lưng thay giày tiến vào, cởi áo bành tô bên ngoài, Chu Tuyển Phỉ thuận tay đỡ lấy, giúp hắn treo áo lên tường. Chu Tiểu Tiêu ở trong phòng nghe được tiếng vang, lon tọn chạy ra, nhào tới người Chu Tuyển Danh, gọi: ""Tiểu thúc thúc, đại bảo bảo.""

Chu Tuyển Danh ôm lấy bé, đem bé nâng cao cao. Sau đó hắn thơm mỗi bên má của cô bé một cái, con bé há miệng nói ra từ ""đại bảo bảo"", ngậm miệng vẫn nói ra từ đó. Chu Tuyển Danh mở ra thùng đựng hành lý ở phía sau mà người làm đã kéo vào, bên trong là một con bearbrick ironman 1000%. Chu Tiểu Tiểu ""Oa"" một tiếng, ôm ironman chạy về phòng mình, tiểu thúc cũng không thèm nữa.

(Con này tui coi giá là 599,99$ đó quý dzị)

Chu Tuyển Phỉ bất đắc dĩ nói:""Mày xem mày đi, từ khi mày dụ dỗ con gái anh chơi cái này, nó mỗi ngày đều nghĩ cách thug om mấy cái đồ này, cả cái nhà này đều bị con đó nhét kín luôn rồi.""

""Anh chuyển đến khu biệt thự ở Hồng Điệp mà ở, có sao đâu?""

""...""

""Biết rồi, lần sau em mua cho con bé 400%.""

(Đây cũng là 1 ver của cái con trên kia)

""Mày cho rằng 400% thì không chiếm diện tích chắc? Trừ khi cái nhãn hiệu này không sinh thêm nữa..""

Chu Tuyển Danh ngẩng đầu mạnh mẽ, nguýt anh một cái: ""Anh muốn giết em đấy à.""

Chu Tuyển Phỉ: ""....""

Chu Tuyển Phỉ không dám nói mày cũng có phải gấu đâu. Anh gọi người làm nhanh chóng để vali gọn vào, sau đó thấp giọng dặn dò một người khác mời vị đại gia kia vào sân trong. Chu Tuyển Danh về nước sớm, không cho anh cơ hội chào hỏi hắn, trực tiếp chạy đến cửa. Nếu để Chu Tuyển Danh cùng vị đại gia kia gặp nhau, nói hậu quả so với việc giết anh đi còn nghiêm trọng hơn.

Chu Tuyển Phỉ ở trước mặt Chu Tuyển Danh dấu diếm người kia, đành hỏi: ""A đúng rồi. Mày nói nãy mày từ chỗ thử vai đi về nhỉ, sao không gọi nó về dùng bữa cơm?""

Chu Tuyển Danh liếc anh một cái: ""Tại sao em phải gọi cậu ấy về đây? Cậu ấy cũng đã đáp ứng ly hôn với em rồi...""

Chu Tuyển Phỉ ngẩn người: ""...Chuyện từ bao giờ vậy?""

Chu Tuyển Danh cười nhạo đáp: ""Anh quản em nhiều như vậy làm gì?""

Chu Tuyển Phỉ không biết Chu Tuyển Danh lên cơn vì cái gì, anh vội gào lên: ""Nó vừa mới hôm qua gọi điện cho anh hỏi mày bao giờ về, vừa nhắc tới chuyện ly hôn vẫn khóc ầm lên. Nó làm sao có thể đồng ý ly hôn với mày? Chắc chắn là đang dối lòng thôi. Mày thử hỏi xem có phải trong lúc thử vai nó không vui không? Lẽ nào chúng mày lại cãi nhau à?""

Chu Tuyển Danh sắc mặt nhu hòa lại. Hắn nhắm con mắt, hàng long mi thật dài rủ xuống, nổi bật lên đôi tròng mắt, nhìn vừa ôn nhu vừa đa tình.

""Bọn em không có cãi nhau.""

""Này...""

""Lúc đó đúng là cậu ấy có chút hiểu lầm với em. Thế nhưng em cũng không hề giải thích."" Trên mặt hắn có chút mê man trong chớp mắt, nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại lắng đọng xuống, trở nên ôn hòa bình tĩnh, ""Em vốn dự định cùng cậu ấy ly hôn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không đưa ra được quyết định thì thuyết phục để nói với cậu ấy. Cậu ấy sẽ đau lòng, em thì sẽ áy náy. Thời gian trước cậu ấy tin rằng cuộc hôn nhân của bọn em là do có người thứ ba chen vào nên mới tan vỡ, khi đó em còn nỗ lực giải thích với cậu ấy, bây giờ nghĩ lại, cần gì phải giải thích với cậu ấy? Nếu như lý do này có thể làm lòng cậu ấy dễ chịu hơn thì đây không phải là lý do tốt nhất rồi sao?""

Chu Tuyển Phỉ há miệng, cũng không biết làm sao để tiếp lời câu nói này.

Chu Tuyển Danh tựa hồ có chút mệt mỏi không muốn tiếp tục đề tài nay, Hắn gỡ khuy ở tay áo, hỏi: ""Anh, nhà anh có cái gì để ăn không? Cả ngày em chưa ăn cái gì, giờ có chút đói bụng.""

Chu Tuyển Phỉ một lúc sau mới phản ứng được, đáp: ""Cơm trưa còn dư lại chút đồ ăn, Để anh bảo bọn họ hâm lại cho mày."" Sau đó anh đích thân dặn dò người làm đi xuống bếp nấu ít đồ.

Chu Tuyển Danh bước vào phòng khách, thở một hơi thật dài, đang chuẩn bị ngồi xuống, hắn nhìn thấy một trung niên tóc bạc trắng ngồi trên xe lăn.

Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trầm xuống.

""Lão tàn phế, sao ông lại ở đây?""

Chu Tuyển Phỉ nghe thấy tiếng nói, tim nhất thời căng ra. Anh quay về phòng khách, trời ạ, lão đại gia này vẫn chưa có đi ra ngoài.

Anh một tay kéo Chu Tuyển Danh, Chu Tuyển Danh gỡ tay anh ra.

Trong phòng khách, người kia cười cợt, tay phải vỗ lên chiếc gậy chống màu bạc bên cạnh đầu gối.

""Tao ở đây, đương nhiên là có chuyện cùng đại ca mày thương lượng, nếu không mày cho rằng tao ở đây làm cái gì? Nhị công chúa của tao.""