Con Heo Xấu Xí Kia! Em Là Của Riêng Anh

Chương 45: Chương 45






"Tui xin lỗi.....tui xin lỗi ông nhiều lắm, xin lỗi mà, tui xin lỗi mà hức hức"
Nó bước đi chậm rãi, lắp bắp liên hồi vì nó biết hắn thật sự đang rất đau khổ, tiếng khóc nấc lên từng tiếng, nước mắt rơi lả chả. Hai đôi mắt đã sưng húp lên, quệt 2 hàng nước mắt đi rồi nước mắt nó trào ra như nó chưa bao giờ khóc, cứ lau đi lau lại má nó đỏ rát mà giọt nước cứ mãi rơi trông đến tội nghiệp. Bước xa hắn 1 con đường dài, nó nhanh chân rẽ vào ngõ hẻm, nó dựa vào bức tường mà khóc mà tự trách bản thân. Thật sự nó không bao giờ muốn làm khổ người mình thương nhưng tình thế bắt buộc nên nó phải lạnh lùng diễn 1 màn kịch "chia tay", chỉ tiếc là điều này nó không thể tâm sự với hắn được nên nó chỉ mong sau này 1 ngày đó hắn sẽ hiểu nhưng sợ ngày đó hắn sẽ không còn thấy nó nữa. Tự nghĩ rồi nó cười khổ, nó sẽ hứa với bản thân thời gian này phải lạnh lùng và thật mạnh mẽ không để nước mắt rơi nữa rồi nhẹ nhàng bước đi, sao nhìn bóng dáng nó bước đi cô độc đến vậy???
Hạnh phúc....
chẳng sung túc được bao lâu
Mà nỗi đau
thì in sâu chẳng thể xóa T_T....
Từ ngày Uyên nói chia tay vì chán ghét hắn, xin hắn cho nó đi theo cảm xúc của mình đến bật khóc. Vậy mà hắn cứ nghĩ nó thật yêu hắn, thì ra với nó- anh ràng buộc khó chịu đến thế sao??? Anh không ăn uống gì, người gầy đi nhanh chóng, vẻ mặt xanh xao thoáng hiện rõ, học hành hắn bỏ qua 1 bên suốt ngày tìm gặp nó, gọi điện thoại nhắn tin để níu kéo nó lại, nhưng đến 1 tin nhắn hay cuộc gọi nó cũng không thèm xem và xóa đi tên hắn trong danh bạ. Ở lớp hắn mua đồ ăn cho nó, chỉ cho nó học bài, nói chuyện với nó mọi lúc nhưng trong mắt nó đó là cái gai phải nhổ tận gốc, hễ mỗi lần hăn đến gần là nó bỏ đi xem hắn là không khí. Nó chẳng thèm ngó ngàng tới hắn hay nhìn hắn lấy 1 lần, chuyển chỗ ngồi với hắn và không chơi thân với lũ bạn trước kia nữa cũng vì 1 lý do ghét hắn sao??? Thật sự nó chán ghét hắn thật rồi, làm mọi cách nhưng nó vẫn không dao động chút nào, vậy nó đã thay đổi muốn yêu người khác nhanh vậy sao??? Hắn thật ngốc mà!!! Ngày nào cũng tìm gặp nó với muôn ngàn lý do nhưng nó đã tuyên bố hãy buông tha cho nó, nó đã khăng khăng với hắn thế mà hắn vẫn cứ đeo bám đến cùng, vẫn cứ cho là nó vẫn còn tình cảm với mình dù 1 chút thôi cũng được.

Anh điên thật rồi mà!!! Phải!!! Dương Hải Nam anh điên thật rồi, anh điên là vì nó vì người con gái anh yêu rất rất nhiều>>> Nó phũ phàng đến mấy anh cũng không thể nào oán hận nó được bởi trái tim anh luôn khắc tên 2 chữ.... Nhã Uyên
*****
Hoàng về Mỹ mấy tháng trước rồi nhưng bây giờ cậu lại quay trở lại Việt Nam sinh sống. Có lẽ với cậu nơi đây là cuộc sống mà cậu muốn, Hoàng vẫn đẹp trai như ngày nào chỉ có điều vẻ mặt cậu đã lạnh lùng sẵn rồi bây giờ lại u ám hơn trước. Bước vào quán cà phê, nó thấy cậu đã ngồi ở bàn cuối phòng, ánh mắt buồn ấy nhìn qua khung cửa sổ!!! Phong thái nhẹ nhàng của cậu làm người ta luôn có 1 suy nghĩ khó hiểu, nó đi đến bên cạnh, cậu cất tiếng:
_Chào Uyên
_Chào Hoàng
_Cậu uống gì, Ly cà phê sữa nhé- cậu biết ngay cả nước uống nó thích nữa kìa, nước mắt nó lại sắp rơi rồi không phải cảm động vì cậu quan tâm nó mà điều này làm nó nhớ đến Nam, người mà mỗi lần nó ốm thì hắn luôn ở bên nắm tay nó nở nụ cười, luôn gọi những đồ ăn nước uống theo sở thích của nó. Mỗi lần như vậy nó thấy trái tim mình ấm áp đến lạ thường sao hôm nay được người con trai khác quan tâm mà trái tim nó lạnh băng đến vậy??? T_T
_Ừ- một lúc suy nghĩ lung tung có chị phục vụ đưa ra ly cà phê sữa thơm quá, nhấp ngụm ly cà phê sữa!!! Woa, mùa đông uống 1 ly thê này làm ấm người hẳn lên mà
_Cậu có chuyện gì sao>>> Hẹn tớ ra đây làm gì vậy???- Hoàng thắc mắc nhiều chuyện lắm, thấy Uyên với Nam lạnh nhạt với nhau và còn xảy ra chuyện cải vã nữa điều đó cậu thừa biết 2 người đang sứt mẻ tình cảm, thật ra cậu rất lo lắng muốn tâm sự với nó nhiều lắm, muốn làm 1 điều gì đó cho cả 2 người hạnh phúc nhưng khi nghe Uyên bảo có chuyện cần gặp. Qua cuộc điện thoại nghe rõ giọng mệt mỏi của Uyên cậu chỉ muốn hỏi chuyện này thật nhanh vì cậu linh cảm có gì đó không lành sắp xảy ra T_T
_Tớ có 1 việc muốn nhờ cậu- nó bặm môi, 2 bàn tay đan vào nhau có vẻ rất khó xử càng làm cậu sốt ruột hơn
_Cậu có chuyện gì vậy, cứ nói đừng ấp úng nữa mà- ánh mắt khó hiểu thoáng hiện lên
_Tớ muốn cậu.....làm bạn,,,,,,trai .....của tớ 1 thời gian 1 thời gian- nó nói ngúc ngắc như bé đánh vần lớp 1 nhưng cũng đủ để cậu hiểu, ly cà phê đen của cậu suýt rơi xuống đất
_Sao cơ???

_Tớ muốn cậu làm người yêu tớ vài ngày thôi, vài ngày thôi mà- ánh mắt năn nỉ của nó làm cậu thật sự rất khó xử, cậu đầu óc trống rỗng nhìn thẳng vào mắt nó hỏi
_Có chuyện gì vậy Uyên....- câu hỏi của cậu làm nó thấy buồn buồn, nó nhìn về phía xa xa ánh mắt mờ dần vì có 1 làn nước vừa kéo qua
Sau khi nghe xong câu chuyện Uyên kể, cậu như hóa đá, vừa khóc vừa cười khổ như kẻ điên của Uyên làm cậu không khỏi rơi nước mắt lần thứ 2 vì người con gái này. Cậu hét lên
_Tớ không tin...đừng nói nữaaaaa...Gì mà phải chết chứ!!! Cậu im đi, im ngayyyyyyy
Rồi cậu bỏ đi làm mọi người trong quán hoang mang, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, vẻ nghi ngờ sự chỉ trích đều hiện lên rất rõ, bỏ mặc tất cả nó chạy theo cậu kêu í ới. Đến 1 ngỏ hẻm, thấy đuổi được cậu rồi nó cười. Cười nhưng nước mắt tự rơi, kì lạ thật
_Bám được cậu rồi
Cậu quay phắt lại, ánh mắt trừng trừng nhìn nó làm nó phát sợ chỉ cúi gằm mặt xuống, giữa đường gào lên giận dữ, sống mũi cay xộc
_Cậu độc ác lắm Nhã Uyên ah, cứ cố giữ chuyện này đến cuối đời sao, cứ chịu đựng 1 mình như vậy cậu nghĩ mọi người sẽ hạnh phúc sao, cậu nghĩ Nam sẽ hạnh phúc HẢ....Cậu là con người lạnh lùng nhẫn tâm nhấtttttt- cậu đến gần nó, nắm chặt nó giận dữ
Ngước mắt để ngăn nước mắt ngừng rơi, nó cười nhàn nhạt

_1 thời gian thôi mà, sau này Nam sẽ hạnh phúc mà, đau 1 chút nhưng cậu ấy sẽ hạnh phúc cả đời mà tớ tin là vậy
Cậu bất lực quay phắt đi thì 1 bàn tay đặt lên vai mình, gầy xo
_Xin cậu hãy giúp tớ đi mà, như vậy Nam mới bỏ đi không còn tình cảm với tớ nữa nếu không tớ sợ bản thân mình không chịu được khi thấy Nam đau khổ như vậy đâu- nước mắt lại sưng húp lên rồi
Nhìn bộ dạng nó như vậy, cậu không khỏi xúc động, trong tình huống này cậu thật sự khó xử quá chẳng biết làm sao đành bất lực chấp nhận
_Tớ sẽ đồng ý mà- cậu nói rồi ôm nó vào lòng, nghe xong nó xúc động không kiềm lòng mà khóc đến thấm ướt vai áo cậu
"Nam ah, tao xin lỗi mày nhiều lắm, thật sự tao khó xử lắm, mày bị phản bội từ người yêu và bạn thân như tao sẽ rất đau nhưng mong 1 ngày nào đó mày sẽ hiểu, xin lỗi" cậu thở dài vẻ mệt mỏi. vỗ về nó vào lòng T_T