Ở trường cùng lắm là 5 giờ chiều tan học, sau đó sẽ học tiết tự học vào buổi tối, chính vì có tiết tự học nên đã trở thành cái cớ để Nguyễn Yếm không trở về nhà mà đi lang thang trên đường rồi tùy tiện mua cơm tối. Đến khi trở về phòng học cũng không có người nhưng cô vẫn kiểm tra bàn ghế một chút, sau đó lại đem chiếc ly đi rót đầy nước, cho dù chính cô có khi cũng không uống nước đó.
Lại sau đó nữa, cô đi WC, nhưng vào thời điểm cô kéo cửa WC ra đột nhiên có dự cảm không tốt, nếu cần ví dụ để hình dung cái dự cảm này thì phải kể đến những lần kiểm tra bài cũ của giáo viên, kiểu như bạn có cảm giác giáo viên sẽ gọi đến mình và quả thật là ngay sau đó giáo viên đã gọi tên bạn lên kiểm tra bài cũ. Nhưng dù có dự cảm như vậy thì suy nghĩ và hành động của cô lại không thống nhất với nhau, Nguyễn Yếm không kiểm soát được hành động của bản thân, đúng ra là hành động của cô là quán tính.
Trong chốc lát — Bang! Bang!
Âm thanh tựa như khinh khí cầu đang nổ ngay bên tai mình, đồng thời là âm thanh xối xả của nước đang dội thẳng xuống đầu cô.
Cả một lượng lớn nước đổ vào người cô không chút kiêng dè, lại càng chuẩn xác. Hành động theo bản năng, Nguyễn Yếm nhắm mắt lại, cô có cảm giác như vừa lạ vừa quen, thì ra đây không phải lần đầu tiên cô bị như vậy nên lần này cô cũng nhận ra loại nước dội vào người mình có mùi vị không đúng. Còn có một nhóm học sinh nữ đang đứng bên ngoài cửa cười lớn tiếng một cách bừa bãi.
Nguyễn Yếm nín thở trong vài giây, chờ cho đến khi dòng nước trôi đi hết mới dám hô hấp. Lúc này cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát hiện các bạn nữ kia không chỉ đổ trực tiếp nước từ xô xuống mà là dùng áo mưa để đựng nước, sau đó bọn họ đứng ở gian phòng bên kia để đợi cô đi vào và chọc phá.
Trong giây lát, Nguyễn Yếm như bị ngốc.
Việc dùng áo mưa đựng nước so với việc trực tiếp đổ nước xuống hoàn toàn khác nhau. Bởi chỗ nước vừa rồi đổ lên người cô cần phải chờ thời gian để thẩm thấu, nếu nhanh tay lau đi thì có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một cô gái đỡ cửa WC nhưng thân mình đã như cứng đờ, có thể nhìn rõ sự luống cuống trong tay chân.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, gần như cả người cô, bao gồm bộ đồng phục cô đang mặc và khuôn mặt đều bị dính một chút dầu mỡ. Vấn đề này nếu là ngày thường thì không có gì phải lo lắng hay tính toán nhưng bọn họ lại cố tình chọn ngày hôm nay. Vào sáng nay, giáo viên chủ nhiệm vừa dặn dò cả lớp rằng ngày mai nhà trường sẽ tiến hành kiểm tra nề nếp của học sinh nên bắt buộc tất cả mọi phải có đồng phục đầy đủ.
Mà với Nguyễn Yếm, cô có thể mặc đồng phục bị rách tung tóe nhưng tuyệt đối không thể mặc bộ đồ bị dính mùi bao cao su như thế này được.
Đằng sau Nguyễn Yếm vẫn vọng lại tiếng cười lớn của nhóm học sinh nữ, nhưng Nguyễn Yếm lại không hiểu chuyện này có gì mà buồn cười. Bỏ mặc những tạp âm, Nguyễn Yếm buộc bản thân phải sốc lại tinh thần, cô ho khan vài tiếng nhưng vẫn không thấy khá khẩm hơn.
Mà Hàn Băng Khiết lại càng cười lớn hơn, giọng cười của cô ta dường như có thể xuyên thấu lớp xi măng rồi vang vọng ra bên ngoài, rõ ràng là đang rất vui sướng: “Cậu thấy thế nào, có dễ ngửi không. À, tôi quên mất, gái điếm dù nhỏ chưa hành nghề được thì mỗi ngày cũng đều nghe âm thanh này, đương nhiên cũng sẽ quen rồi nhỉ.”
Cô ta cầm chiếc áo mưa chứa nước dưới đất, vẫn chưa cảm thấy tận hứng, lại nói: “Ăn đi cho tao xem.”
Nguyễn Yếm cúi đầu, không đáp lại.
Ở phía sau đã có một cô gái cầm chiếc smartphone vừa mua để ghi hình lại, Hàn Băng Khiết bị đưa vào vị thế này nên muốn tìm một bậc thang đứng xuống, sau đó cô ta nắm lấy cổ áo Nguyễn Yếm: “Nghe chưa? Nếu không thì lần tới sẽ là nước tiểu đổ xuống đấy”.
Nguyễn Yếm lấy lại chiếc áo mưa.
Xác thực, mỗi ngày cô đều nhìn chiếc áo này mà không thấy chán, cũng có thể nói nếu không có nó thì không chừng cô cũng có rất nhiều bạn bè, càng không nói đến chuyện sẽ có loại người không biết lễ độ như ai kia.
“Hàn Băng Khiết”.
Nguyễn Yếm coi thường rồi lên tiếng nói: “Vì cớ gì lại là tôi?”
Câu hỏi này của Nguyễn Yếm khiến Hàn Băng Khiết nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Bố của cậu tự mình không đi theo đúng lề lối lại sống theo những gì ông ấy cho là lý tưởng hạnh phúc, rồi đi tìm người tình, tóm lại đều do bố của cậu sai. Mà mẹ tôi cũng chỉ là trùng hợp làm một thỏa thuận, trao đổi với bố cậu, chung quy là đôi bên đều tự nguyện, hơn nữa lại đúng lúc đó bị cậu biết được mà thôi. Thế mà cậu không tự đi túm cổ áo bố mình hỏi cho ra lẽ rằng vì sao lại thay lòng đổi dạ, ngược lại cậu cứ khăng khăng hướng về phía tôi để chút giận thì được cái gì?”
“Mẹ tôi là gái làng chơi thì bố cậu cũng là khách làng chơi, so ra cũng chẳng ai cao quý hơn ai đâu?”
Hàn Băng Khiết choáng váng, mà mấy cô gái quay video, chụp ảnh phía sau cũng cũng đơ người một lúc, sau khi ý thức lại mới vội vàng buông di động xuống, không chụp nữa: “Băng Băng, cậu xem…”
Nhưng Hàn Băng Khiết không nhìn qua mà lại trực tiếp muốn tát người.
Nguyễn Yếm lui về phía sau một bước, cô muốn trốn đi, nhưng Hàn Băng Khiết lại đuổi theo từng bước chân nhỏ đang lùi về sau của cô. Tuy rằng Hàn Băng Khiết bước chân rộng nhưng dưới mặt đất toàn là nước nên cô ta không tránh khỏi việc bị trượt chân, trong khi đó, Nguyễn Yếm lại không cần xê dịch một chút nào.
“Mẹ mày.”
Cô gái phía sau ném bao cao su trong tay đi, vội vàng chạy đến kéo người. Nguyễn Yếm thua vì thể chất yếu ớt, không thể tránh được, bị Hàn Băng Khiết nắm tóc đập đầu vào tường, sau đó một đám người cũng bắt đầu ra tay.
Thế là Nguyễn Yếm bị cả nhóm người vây lại đánh.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ tới rất nhiều chuyện.
Cô nhớ tới những ngày đầu đi học phải kiểm tra sức khỏe, khi đó rất nhiều học sinh nữ túm lại bàn tán với nhau về xuất thân của cô, họ nói cô không còn trong trắng, nói cô ngày ngày đều ngủ với đàn ông cho nên bị lây bệnh qua đường sinh dục, vô thức hình ảnh của cô phản chiếu qua mắt bác sĩ là một thân thể dơ bẩn.
Lại nhớ tới những lần mà các học sinh nữ này nhờ tới các bạn nam mai phục trong WC nữ nhằm dùng di động chụp cô lúc cô đang đi WC. Ấy thế mà vẫn chưa vừa ý, bọn họ lại muốn cởi hết quần áo của cô ra để cô bị lộ ngực.
Bọn họ cũng từng cho cô uống thuốc xổ, từng ném sách vở của cô, làm mọi thứ với tính dâm loạn, với những lời lẽ vũ nhục, từng hành động một gộp lại khiến cho cô như bị cả thế giới ghẻ lạnh, hắt hủi. Đến cả khi ngủ, cô cũng đều gặp ác mộng, sau mỗi cơn ác mộng ấy, cô lại tự hoài nghi về chính mình, về thế giới này, hoài nghi vì sao mình vẫn còn sống.
Khi đi học trên trường, bất kể cô làm gì nhưng chỉ cần nhìn vào một bạn học nào đó, lập tức người ấy sẽ đột nhiên thấy ghê tởm, sợ hãi.
Cô bị người khác cô lập, hãm hại lâu như thế, cũng ở trong tình thế “một cây làm chẳng nên non” này quá lâu rồi, thử hỏi trong tình thế này “Cô sao có thể làm khó người khác được đây”? Cứ mỗi lần như vậy, những lời nói lạnh nhạt, tự giễu của Nguyễn Yếm lại vang lên, cô vô thức nhìn về phía Nguyễn Thanh Thanh, cũng ngay trong vô thức ấy cô điên cuồng muốn giết bà ta, giết những kẻ hèn hạ đã khiến cô ra nông nỗi này, giết xong cô sẽ tự sát.
Cô là người bình thường sao? Không, cô không phải người bình thường.
Nhưng Nguyễn Yếm cũng không biết mình sai ở đâu.
Cô không biết vì sao khi người ta khởi xướng chủ nghĩa bình đẳng nhưng lại loại trừ Nguyễn Yếm ra khỏi đặc quyền bình đẳng đó.
Càng không biết vì cớ gì mà thanh xuân của người khác đáng giá còn thanh xuân của cô chỉ là cặn bã, là những gai nhọn đâm sâu vào trái tim, là những đốm rỉ sát vây quanh thân thể, còn là một lớp sơn dầu đen đã lên men, bị mốc.
May mà có nhiều người để ý nên Hàn Băng Khiết không dám gây tiếng động quá lớn, nhưng trước khi rời đi vẫn không quên phỉ nhổ vào cô rồi mới hả dạ.
Vết thương trên người Nguyễn Yếm không quá nặng nên cô chỉ hít sâu mấy hơi liền đứng dậy nhưng chân của cô đã không thể dùng sức được nữa, chỉ còn cách bám vào bồn cầu thở gấp. Trong WC không có gương nên cô cũng không biết bộ dáng hiện tại của mình trông sẽ ra sao, liệu có quá đáng thương không cũng không biết.
Miếng băng gạc trên đầu cô cũng đã rớt, đương nhiên miệng vết thương cũng nóng rát lên vì quá đau, mà con gái đánh nhau nhất định sẽ nắm tóc, giật đầu nên không thể không tránh khỏi khiến vết thương bị nứt ra, lại nói đến tóc tai nhất định sẽ rối tung lên và đồng phục cũng không ngoại lệ mà xộc xệch. Không chỉ vết thương cũ bị nứt mà trên người Nguyễn Yếm còn xuất hiện vết thương mới tại khóe miệng, cũng bởi cô cảm nhận được vị tanh ngọt của máu nên mới biết mình bị thương.
Nguyễn Yếm mở vòi nước, coi như bản thân không cảm nhận được cái lạnh mà cúi người gội sạch đuôi tóc của mình, sau đó vắt khô, tiếp đó nữa là cởi đồng phục ra quấn quanh eo để che khuất mặt sau của quần.
Đến giày cũng bị ướt rồi.
Nguyễn Yếm tự thấy trên mặt mình khả năng cao sẽ bị trầy da, mà cô lại sợ nếu mình rửa đi sẽ làm vết thương bị nhiễm trùng nên một mạch cúi đầu đi vào lớp học lấy áo khoác. Đương nhiên, với bộ dạng đấy sẽ không tránh khỏi bị một số học sinh khác chú ý đến, chỉ là Nguyễn Yếm vốn không quan tâm tới họ nên cũng mặc kệ, cứ thế đem khuôn mặt này đi tìm chủ nhiệm xin nghỉ.
Chủ nhiệm thấy vậy liền hoảng sợ, hỏi bị ai đánh.
Nguyễn Yếm cũng chỉ nói cho qua, chủ yếu muốn xin đi bệnh viện để khám. Giáo viên ‘chậc chậc’ hai tiếng liền đồng ý.
Cô cũng trở về lớp thu dọn cặp sách.
Mỗi một hành động cô đều làm rất điềm tĩnh, rất gọn gàng ngăn nắp, như thể người bị đánh không phải cô mà là cô giúp bạn của mình đánh ai đó. Cả lớp đều đang nhìn cô nhưng Nguyễn Yếm lại không thèm nhìn bất kì ai.
Cô không đi về nhà.
Mà là quay đầu đi đến khu dạy học của lớp mười hai.
Tòa nhà giảng dạy này tận dụng tối đa những khoảng trống trong hội trường, sau khi bước vào cửa chính sẽ có bảng thông báo cùng đủ các loại giấy báo tuyên truyền, bảng thành tích xếp hạng theo khoa, những trang báo về học sinh ưu tú, ngày thi đại học cùng nhiều loại thông báo khác.
Nguyễn Yếm hoàn toàn không biết gì về Kỷ Quỳnh Thù ngoại trù cái tên và giới tính của cậu ta, nên cô muốn dựa vào những thông báo kia để tìm ra lớp của cậu. Mặc dù không dễ dàng cho mấy nhưng cô lại tìm được, cậu ấy học ban khoa học tự nhiên, thành tích của cậu ta cũng xếp hạng rất cao.
Nguyễn Yếm thở hổn hển. Tiết tự học vào buổi tối đã bắt đầu nên người đi lại trên hành lang không nhiều lắm, cơ hồ đều đang ở phòng học, mà Nguyễn Yếm lại đang sờ soạng tìm lớp của cậu nhưng vừa đi đến cầu thang tầng hai đã bị gọi lại.
Kỷ Quỳnh Thù cau mày nhìn cô: “Cô bị ai đánh sao?”
Nguyễn Yếm bình bình đạm đạm ừ một tiếng, nhìn thẳng cậu hỏi: “Anh không vào học tiết tự học sao?”
“Không muốn học”.
“Vậy chủ nhiệm lớp cô không tức giận à?”
“Vì sao lại phải tức giận?” Kỷ Quỳnh Thù liếc mắt nhìn cô, lại thêm tóc mái trước trán của cậu có chút dài đến gần sát mắt nên nhìn tổng thế có gì đó khá hung ác, nham hiểm: “Tôi đã cống hiến cho trường tử số của tỷ lệ lên lớp, nhưng đâu phải mẫu số, nên nghỉ vài buổi cũng chẳng sao, đâu có làm trái với pháp luật đâu, chẳng lẽ ông ta muốn bắt tôi thôi học mới vừa?”
“…”
Nguyễn Yếm không nói tiếp, mà cô còn có thể nói gì nữa với cái lý lẽ kia của anh ta.
“À”. Nguyễn Yếm thanh tỉnh, lại rất bình tĩnh gằn từng chữ một: “Anh còn tính cái giao dịch hôm trước không?”
“Còn”.
“Bây giờ tôi đồng ý”. Nguyễn Yếm nói: “Nhưng tôi muốn mượn anh một đồ vật có được không?”
Kỷ Quỳnh Thù dừng lại và không trả lời lại ngay lập tức, nhìn dáng vẻ chật vật từ trên xuống dưới của cô, Kỷ Quỳnh Thù lại không nhịn được, hỏi: “Nhìn cái trạng thái này của cô đi, giả sử như nếu lúc trước tôi có muốn cô làm người tình hay đồ chơi tiêu khiển, nô lệ thì cô cũng sẽ đồng ý à?”
Nguyễn Yếm đáp lại: “Không đồng ý”.
Đúng là gặp quỷ rồi, cậu như vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc vậy, nhưng dường như ngay lập tức tâm trạng của Kỷ Quỳnh Thù đã tốt lên.