Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 72: Ngoại truyện : Gió mùa




Nguyễn Yếm khuỵu gối thò đầu vào tủ quần áo, lật tung những bộ quần áo mà cô có thể nghĩ tới, bám vào cửa tủ hỏi Kỷ Quỳnh Thù đang đứng ở ngoài, “Lần này anh định đi bao lâu, khoảng một năm à, em có cần chuẩn bị quần áo đổi mùa cho anh không?”

Kỷ Quỳnh Thù kéo cô ra khỏi tủ, cười với cô: “Anh không cần gì cả, em đã làm rất tốt rồi.”

“Anh đừng có an ủi em.” Nguyễn Yếm không chịu nhượng bộ, nghĩ một lúc, không nhịn được đá anh một cái, không rõ tâm trạng thế nào: “Anh vẫn chưa tốt nghiệp mà, sao lại lên tiền tuyến, dù có nộp đơn lên bệnh viện cũng không được duyệt, anh chỉ là một kiến tập sinh thôi mà.”

Bởi vì bạn trai sống cùng y học suốt tám năm liền, ấn tượng của Nguyễn Yếm về ngành chăm sóc y tế cũng đang dần biến mất. Trước đây cô từng nghĩ bác sĩ ngầu thật đó, nhưng giờ thì cô chỉ nghĩ làm bác sĩ thảm thật.

“Kiến tập thì tốt hơn, kỳ sau bắt đầu thực tập rồi.” Kỷ Quỳnh Thù đáng thương thở dài, “Có lẽ ông thấy anh không hạ được quyết tâm, muốn anh hiểu thế nào là một bác sĩ Trung Quốc chân chính, mà anh còn phải lấy Covid-19 làm đề tài, thôi thì đi thu thập tài liệu luôn vậy.”

Anh định giải thích để Nguyễn Yếm hiểu, nhưng khi Nguyễn Yếm bị anh bế lên bệ cửa sổ, lại có biểu cảm càng nghe càng muốn khóc hơn, Kỷ Quỳnh Thù chợt giật mình: “Anh nói sai chỗ nào rồi à?”

“Không có.” Nguyễn Yếm nhanh chóng phủ nhận, rồi lại ngoan ngoãn cúi đầu, “Em biết nhiệm vụ của bác sĩ là như thế, anh nên đi làm anh hùng, nhưng em không muốn anh đi.”

Kỷ Quỳnh Thù siết cằm cô, lấy hết vốn liếng cố gắng thuyết phục cô: “Nhưng mà anh thật sự rất muốn góp một phần sức lực của mình để giảm bớt áp lực về nhân lực y tế. Hơn nữa, với năng lực của anh thì thầy cô có nói là không cần lo lắng về kiến thức thực hành lâm sàng…”

“Em biết chứ!” Nguyễn Yến ngắt lời anh, vành mắt chợt đỏ lên, “Nhưng em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ, anh đã tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm để cứu người khác, còn em, bạn bè anh, gia đình anh và thậm chí ngay cả bản thân anh cũng đều xếp ở phía sau, bọn em không thể sánh bằng bộ quần áo anh mặc trên người, em cảm thấy rất khó chịu.”

Kỷ Quỳnh Thù xoa đầu cô, nói xin lỗi nhiều lần, sau đó bế cô từ trong phòng ra đến sô pha ngoài phòng khách, cô ôm cổ anh không buông: “Nếu em giữ anh ở lại thì anh sẽ làm thế nào?”

“Vậy thì toi rồi.” Kỷ Quỳnh Thù giả vờ, “Anh không lấy được chứng nhận thạc sỹ rồi.”

Nguyễn Yếm lập tức dỏng tai lên nghe, ngờ vực hỏi anh: “Thật sao? Bằng thạc sỹ này của anh không phải chỉ cần làm nghiên cứu à? Anh còn không

nói cho em biết anh đã chọn khoa nào… Nói tới cái này, em nên cãi nhau anh một trận với anh mới được.” E b o o k t r u y e n. v n

Khi Kỷ Quỳnh Thù lần đầu tiên hoàn thành kiến tập ở hết các khoa, thì Kỷ Đình Khiêm có hỏi anh muốn đi theo hướng chuyên môn hay không, tới lúc đó thì đi cùng chủ nhiệm chào hỏi mọi người, nhưng sau khi kiến tập xong thì còn phải thực tập, viết luận văn, đào tạo cách quản lý, lúc đó còn sớm, nên Kỷ Đình Khiêm chỉ thuận miệng hỏi vài câu.

Lúc đó Kỷ Quỳnh Thù cũng chỉ nghĩ bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó, sau này nghĩ lại, làm bác sĩ thì bớt chuyện nào được, nên anh đã dần bỏ ý định vào phòng ICU, quay sang thử vài định hướng mà anh quan tâm nhất.

Thực ra anh rất muốn được làm trong phòng phẫu thuật, niềm hứng thú đầu tiên của anh là phẫu thuật thần kinh, anh yêu thích và biểu hiện cũng xuất sắc.

Nhưng cuối cùng anh lại lo mình vẫn còn bệnh, một số khoa có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt vẫn rất thận trọng, đặc biệt là Nguyễn Yếm biết bệnh của anh mà tái phát thì xong chuyện rồi.

Cũng đã từng thử đến những khoa không phẫu thuật.

Nhưng những khoa không phẫu thuật thì đều cần tiếp xúc với bệnh nhân hàng ngày, dây dưa rất phiền phức, điều này khiến Kỷ Quỳnh Thù tránh xa những khoa cần kiên nhẫn với bệnh nhân như này, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, khoa ngoại thần kinh vẫn là lựa chọn hàng đầu của Kỷ Quỳnh Thù, nếu không được, thì khoa tim mạch sẽ là phương án dự bị.

Nguyễn Yếm không biết, mà biết thì cô cũng không nói gì, cũng không thể cứ chụp cái mũ “vì tốt cho anh/em” mà bắt người ta chọn theo ý của mình. Cô chỉ sợ Kỷ Quỳnh Thù gặp nguy hiểm khi làm phẫu thuật mà thôi.

Tuy là thế, dù cuối cùng anh chọn khoa nào, thì cô cũng phải chuẩn bị cho việc anh sẽ đi làm vào lúc ba bốn giờ và khoảng một hai giờ sáng mới liên lạc được, bác sĩ mà, phẫu thuật cũng không thể tự chủ được.

May là Kỷ Quỳnh Thù không chịu áp lực về kinh tế, cuộc sống của một đôi vợ chồng làm việc ở miền Bắc sẽ là một cuộc sống khó khăn, một bác sỹ cứu người trị bệnh không thể tự nuôi sống mình, nghĩ lại càng thấy buồn hơn.

Kỷ Quỳnh Thù thấy cô bận việc riêng của mình cả buổi chiều, đúng là một người vợ hiền thục, anh không khỏi thắc mắc: “Em không phải làm

việc của mình à?”

“Không đâu, không cần tới công ty nữa.”

Nguyễn Yếm làm ở Công ty dịch thuật, bởi vì không có quy định công việc cụ thể, nên cô dứt khoát dịch thuật tại nhà luôn, có thời gian rảnh mới thử kiếm việc làm thêm, công ty cũng không quản cô, không buồn không lo tự nuôi mình, nói không chừng còn nuôi cả Kỷ Quỳnh Thù nữa.

Đương nhiên, biệt thự thì bỏ đi, không mua nổi đâu. “Vậy thì mấy tháng này có phải em được tự do không?”

“Tự do gì chứ, có ra khỏi Bắc Kinh được đâu, em đã đi loanh quanh vài vòng rồi, chán lắm ấy.” Nguyễn Yếm hờn dỗi quay lại nhìn Kỷ Quỳnh Thù, “Vậy nên sao anh phải ra tiền tuyến.”

Dù cô có không nỡ thế nào đi chăng nữa, thì Kỷ Quỳnh Thù cũng phải lên máy bay đúng giờ.

Nguyễn Yếm dành thời gian để học tiếng Pháp đồng thời kiếm công việc bán thời gian, sau đó thương lượng chuyện đón Nguyễn Thanh Thanh qua, nhưng Nguyễn Thanh Thanh chỉ cần ở yên một chỗ thì sẽ trở nên biếng nhác, quyết định không tới Bắc Kinh ở cùng họ nữa.

“Mẹ vẫn còn trẻ, mẹ vẫn còn kiếm được tiền, con rảnh thì đến thăm mẹ đi, mẹ cũng đâu phải bị liệt đâu.”

“Nhưng mẹ chỉ có một mình…” Nguyễn Yếm nghẹn ngào, “Con tới chăm sóc mẹ có được không?”

Chắc chắn cô không thể nào định cư ở Đồng Lư, chắc hẳn sau này Nguyễn Thanh Thanh sẽ rất cô đơn.

Nguyễn Thanh Thanh không cho Nguyễn Yếm có cơ hội giải thích, lấy tình hình dịch bệnh làm cớ rồi nói: “Hơn nữa, mẹ qua bên con thì làm được gì, mẹ có quen nếp sống nơi đó đâu, hơn nữa tụi con cũng đã nuôi sống bản thân được đâu, sau này con kết hôn rồi sinh con, con gọi mẹ tới, mẹ chạy qua chăm con cho con, mẹ sẽ không làm phiền con thêm chỗ nào nữa đâu.”

Nguyễn Yếm bị bà làm cho nghẹn ngào, cắn chặt môi do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng không có phản bác.

Cô quay về cuộc sống độc thân mới không bao lâu, thì Trần Kha không ngại khó gọi điện thoại bảo cô sang chơi: “Tớ muốn tặng cậu một con

mèo, nhà bọn tớ không nuôi mèo nữa, mau qua đây đi.”

Nguyễn Yếm ôm con mèo tam thể, mất một lúc lâu mới phản ứng: “Sao cậu lại mang thai sớm vậy?”

Thực ra mỗi nước đi của Trần Kha đều nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Yếm, trông cô ấy có vẻ vẫn luôn độc thân, kết quả mới tốt nghiệp vài tháng đã lĩnh giấy kết hôn rồi, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán vì trượt môn rồi học bổ túc, thế mà cuối cùng có tới 4 công ty lớn nhận cậu ấy, lúc trước nói muốn mua mèo về nuôi, kết quả mới mua được hai ngày thì kiểm tra ra mình đã có thai, khiến Nguyễn Yếm cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cuộc sống của cô ấy không chỉ suôn sẻ, mà còn có vẻ như được tăng tốc hai lần.

Bởi vì bố mẹ chồng sợ mèo có hại cho cơ thể nên kiên trì không nuôi, chỉ đành nhờ Nguyễn Yếm, Trần Kha nghĩ một hồi rồi nói: “Nhà cậu cho nuôi không, nuôi mèo phiền lắm đấy, hay là tớ bán nó nhé?”

Nguyễn Yếm nhìn mèo con đang ngủ say, nó còn chưa có chút tình cảm gì với chủ nhân, nên không bài xích việc tiếp cận với Nguyễn Yếm, ngược lại còn ngủ ngon hơn: “Không cần đâu, tớ rất thích nó, là cậu bé hay cô bé đó?”

“ Cô bé, nghịch lắm đó, ngày nào cũng chạy qua chạy lại, lớn lên có khi càng nghịch hơn.”

Nguyễn Yếm vuốt lông con mèo vài lần: “Cậu mua con mèo này bao nhiêu tiền, tớ chuyển khoản cho cậu, còn có thức ăn cho mèo, khung trèo, hộp cát của mèo nữa, đưa hết một lần cho tớ đi.”

“….. Cậu đây là tính cho rõ ràng hay là tính rõ từng thứ một thế?”

Nhân lúc Nguyễn Yếm nói chuyện với Trần Kha thì chồng Trần Kha dọn phòng, lúc này anh ấy bèn chen vào một câu: “Đúng rồi Nguyễn Yếm, còn nhờ cậu chuyện này nữa. Tháng sau là lần đầu tiên Trần Kha đi khám thai, nhưng lúc đó thì tớ phải đi công tác dài ngày, ba mẹ tớ thì đang ở khu dịch bệnh không qua được, thế nên đợt đi khám thai này cậu đi với cô ấy giúp tớ được không?”

Nguyễn Yếm chợt sững người.

Trần Kha trừng mắt nói: “Nhà anh có ba người, khám thai còn bắt bạn thân em đi cùng à.”

Chồng Trần Kha biết mình động phải vảy ngược của cô ấy, bèn vội vàng xoa dịu: “Nếu anh có thể đẩy việc, thì đương nhiên đã đẩy đi từ lâu rồi,

này cũng đâu chỉ là chuyện xoay vòng vốn, để người khác đi thì anh không yên tâm, dù sao thì đó cũng là bạn bè của em, tới lúc đó có thể quản được em, dù sao cũng không được để em chọc giận bác sĩ.”

“Anh có ý gì chứ? Là chê tôi ăn nói khó nghe phải không?”

Thời gian dịch bệnh nên bệnh viện rất nghiêm ngặt, Trần Kha đến một bệnh viện tư nhân, không có nhiều người, nhưng ở đây có cung cấp dịch vụ biết trước giới tính thai nhi, tuy Trần Kha mới mang thai ba tháng, bào thai vẫn chưa phân hóa, nhưng vẫn nhìn ra được đó là một cặp song sinh.

“…Song sinh?”

Trần Kha kinh ngạc nhìn xuống bụng mình: “Vậy khoảng thời gian sau này tớ sẽ tăng bao nhiêu cân đây?”

Cô không muốn ngồi nói chuyện, vặn chai nước khoáng một lít xong bèn hỏi vị trí phòng sinh, trao đổi những lưu ý trong thời kỳ mang thai với các bà mẹ đang đợi sinh, phòng có mấy đứa bé mới sinh được đặt trong lồng ấp, Trần Kha thăm dò: “Cậu xem, nhóc đó còn đang cắn ngón tay kìa.”

Nguyễn Yếm cúi đầu: “Là một đứa bé sinh non, trông nó gầy quá.”

“Sao cậu biết cả chuyện này?” Trần Kha lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nguyễn Yếm, “Không phải cậu còn chưa bình phục hẳn à, Tiểu Kỷ dám để cậu mang thai à?”

“Không phải, tại anh ấy từng thực tập tại khoa sản mà” Nguyễn Yếm chợt thấy kỳ lạ, “Trông tớ giống đang mang thai lắm hả?”

“Trông cậu giống như rất muốn mang thai, không phải vẫn luôn cãi nhau về chuyện này à?”

“Không phải chuyện đó.”

Bởi vì bộ phận sinh sản của Nguyễn Yếm chịu phải tổn thương, nên sau khi xuất viện cô đã đi kiểm tra hai lần, may mà tổn thương của buồng trứng không ảnh hưởng đến việc cô mang thai, nhưng không biết có ảnh hưởng đến hoocmon hoặc trứng hay không nữa.

Nhưng mà dù sao thì cái lỗ hổng đó vẫn mãi tồn tại trong cơ thể cô.

“À, hay cậu lo chuyện cái thai không bình thường sao? Đừng sợ, cậu đã gặp đủ mấy chuyện xui xẻo rồi, xui xẻo cũng có lúc thôi, ông trời đâu phải lúc nào cũng nhìn cậu không thuận mắt đâu.”

“Lời an ủi này của cậu thà đừng nói còn hơn.”

“Đừng vạch trần chứ.” Trần Kha kéo Nguyễn Yếm nói mấy chuyện không đầu không đuôi, tự nhiên kêu lên một tiếng, “Không được, tớ không nhịn được nữa rồi, cậu mau đưa tớ đi chụp X-quang đi, mau lên mau lên, tớ sắp tiểu ra quần rồi này.”

Kỷ Quỳnh Thù thuộc nhóm đi sớm nhất và về muộn nhất, sau khi trở về thì tự cách ly, Nguyễn Yếm trông thấy anh thì đã là chuyện của mấy tháng sau rồi.

Cái se lạnh cuối xuân vẫn chưa hết hẳn, dưới gốc cây khô héo, chàng thanh niên gầy gò mặc chiếc áo khoác kaki đang tươi cười vẫy tay với cô.

Chuyện này quá bất ngờ. Nguyễn Yếm sững sờ một lúc, ngay lúc này đây cô đã tin lời Trần Kha nói “xui xẻo cũng có lúc thôi” lập tức đứng dậy chạy về phía anh.

Kỷ Quỳnh Thù ôm cô vào lòng: “Nhìn này, anh trở về còn nguyên vẹn nè.”

“… Nhưng.” Nguyễn Yếm nhìn chằm chằm vào mặt anh, niềm vui sướng trên khuôn mặt cô chợt nhạt dần, “Trông anh rất phờ phạc, chẳng có tinh thần gì cả, còn có quầng thâm mắt rất sâu nữa… có phải ngày nào anh cũng thức đêm không, có phải không, có phải không?”

Kỷ Quỳnh Thù bị cô hỏi liên tục, “Không phải, thực ra anh cũng có ngủ được ngon đâu.”

Nói thì vậy đấy, về đến nhà cái là anh lăn ra giường ngủ ngay lập tức, ngủ tới tận tối mịt, tới khi anh tỉnh giấc thì vẫn thấy rất mệt mỏi, điều chỉnh lại đồng hồ sinh học thì cần phải mất một khoảng thời gian, may mà anh vẫn còn là sinh viên chưa đi thực tập, có thể hoàn thành việc học ở nhà.

Kỷ Quỳnh Thù nằm trên giường vài phút, Sầm Kỳ và Từ Phong Thuỵ biết Kỷ Quỳnh Thù đã trở về, bèn không ngừng oanh tạc vào nhóm chat của ba người, lén lút hẹn nhau ra ngoài chơi, thiết nghĩ hai người này rảnh lắm rồi đây.

Lười đọc nên tin nhắn của Kỷ Quỳnh Thù đã lên tới 99+, hẹn thời gian với bọn họ xong, thì bị cuốn vào trò đánh địa chủ với bọn họ, chơi xong mới nhận ra phòng khách đã im lặng từ lúc nào.

“Yếm Yếm?”

Nguyễn Yếm đi dép lê lẹp kẹp chạy vào: “Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi.”

“Ừm, anh mệt quá, chắc đêm nay anh không ngủ được mất.”Kỷ Quỳnh Thù mắt nhắm mắt mở bước ra phòng khách, “À đúng rồi, chuyện mà lúc trước em định nói với anh là chuyện…”

Đang nói một nửa thì anh chợt dừng lại, tay cầm chiếc cốc khựng lại giữa khoảng không, nhìn chằm chằm vào cái chân lông lá của một con mèo mắt to.

Kỷ Quỳnh Thù nhướng mày ngạc nhiên: “Em nuôi mèo à?”

“Vâng, công việc bên đó của anh bận quá, nên em không muốn phí thời gian để nói chuyện này với anh.” Nguyễn Yếm bế con mèo tam thể lên, mới có hai ba tháng mà nó đã béo lên một vòng, nằm ườn trên tay Nguyễn Yếm nhìn chòng chọc Kỷ Quỳnh Thù, “Là một con mèo tam thể cái, nó với chúng ta cũng có duyên phận lắm đó.”

Cô kể hết mọi chuyện cho Kỷ Quỳnh Thù nghe, con mèo và Nguyễn Yếm đã vun đắp tình cảm, làm ổ trong lòng cô, vẫn ngơ ngác nhìn người đàn ông lạ mặt kia, như thể xác nhận mùi của người đó, đạp nhẹ lên tay Nguyễn Yếm rồi đứng dậy, kêu một tiếng “meo”, rồi lắc lắc đầu.

“Nó có vẻ không thích anh lắm.”

Kỷ Quỳnh Thù cười bất lực, ấn nhẹ mi tâm mèo: “Nó đã có tên chưa?” “Chưa có, không có cái nào làm em vừa ý hết.”

Nguyễn Yếm đặt con mèo vào vòng tay Kỷ Quỳnh Thù, con mèo nhỏ vươn cổ, nhảy lên đùi anh, khiến Kỷ Quỳnh Thù chợt thấy sửng sốt, vươn tay ra nhưng rồi chịu thua, sợ nó chạy mất, nhưng con mèo đã ngồi xuống chẳng khách sáo tí gì.

“Anh xem, nó rất thích anh mà.”

Nguyễn Yếm xoa xoa cằm, nhìn nó đang thoải mái nhắm mắt khịt mũi: “Chắc nó ngửi mùi của anh đó, lúc mới tới nó nghịch lắm, ngày nào cũng chạy tới phòng sách của anh, chắc là nhớ mùi của anh, bây giờ thì ngoan rồi, trừ việc rụng lông ra thì không còn tật xấu gì nữa.”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn con mèo, trong lòng vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng thì không nhịn được mà xoa đầu nó, thấy nó không tránh, thì thả lỏng mình, nắm lấy chân trước của nó.

“Vậy bây giờ em gọi nó là gì?”

“Em không biết, cứ gọi nó là bé mèo à.” Nguyễn Yếm nhún vai, ngập ngừng hỏi anh, “Em không làm nổi một việc mang tính nghệ thuật thế này đâu, hay là anh đặt tên cho nó đi.”

Kỷ Quỳnh Thù ngước nhìn Nguyễn Yếm, anh nghĩ, “Em nhận nó vào lúc nào thế, thôi cứ gọi là Tháng Giêng đi.”

“….. qua loa thế luôn?”

“Anh cũng có biết đặt tên đâu.”

Kỷ Quỳnh Thù trợn mắt nói dối, vươn tay vuốt bụng mèo: “Em đói bụng chưa, anh đưa em đi ăn nhé?”

“Không được, em đã tăng mấy cân rồi.” Nguyễn Yếm nghiêm nghị nhìn, chợt ngập ngừng hỏi, “Anh thật sự không gọi nó là Yến Yến sao?”

Note: 晏晏/yànyàn/, đồng âm với /yàn/ Yếm trong tên của nữ chính.

“Nó đâu phải là thế thân của ai đó.”

Nguyễn Yếm không phục đứng hẳn lên, theo anh vào nhà vệ sinh, “Nhưng mà cái tên này tốt hơn nhiều, an nhàn và dịu dàng, dù sao cái tên này cũng còn tốt hơn tên là Tháng Giêng, Tháng Hai nhiều mà đúng không?”

“Tác giả không cho.” Kỷ Quỳnh Thù đưa mèo cho cô, cười như không cười nói, “Em muốn tắm cùng anh à?”

“…..”

Nguyễn Yếm chợt thấy địa vị trong gia đình của mình bị đe dọa, bình thường cô ở nhà thì Tháng Giêng rất ngoan, lúc cô tắm cũng chưa bao giờ làm xước kính, sao lúc Kỷ Quỳnh Thù ở đây thì lại không an phận, lẽ nào do là mèo cái sao?

“Để em qua xem.”

Nguyễn Yếm để Tháng Giêng cách xa nhà tắm, đau lòng nhìn tấm giấy nhám trong suốt bị xước, cúi đầu nhìn con mèo đang không ngừng kêu meo meo: “Sao vậy, không phải vừa rồi con còn rất thích bạn trai mẹ mà?”

Cô ngồi xổm xuống sờ vào tờ giấy bị rách, không biết nên giải thích thế nào, nghĩ rằng lẽ nào nó cũng muốn đi vệ sinh sao? Nhưng không đúng, trước đây cũng có chạy vào nhà vệ sinh đâu.

Không hiểu sao, cô chợt nhớ ra cách đây rất lâu về trước cô có hỏi Trần Kha sao lại muốn nuôi mèo, Trần Kha nói: “Nuôi chó phòng người, nuôi

mèo phòng ma”, tim cô đập thình thịch, thà tin điều khác còn hơn điều vừa nghĩ, cao giọng nói: “Tiểu Kỷ thiếu gia, anh có ở bên trong không?”

Qua một hồi, Kỷ Quỳnh Thù mới mở cửa từ bên trong ra: “Sao thế?”

Làn sương ẩm ướt sau khi tắm quyện với mùi thơm nhào qua, Nguyễn Yếm sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, ngơ ngác nói: “Không có gì, chỉ là nó cứ cào cửa.”

“Anh có nghe thấy.” Kỷ Quỳnh Thù hung hăng liếc đầu con mèo, “Là phát tình rồi, em chưa triệt sản cho nó à?”

“Cái gì, nó còn quá nhỏ, còn chưa phát triển mấy, sao mà phát tình được?”

“Cái này thì không chắc được.”Kỷ Quỳnh Thù đảo mắt, ánh mắt rơi vào Nguyễn Yếm, thuận tay đóng cửa lại, “Lúc anh mười bảy mười tám tuổi thì đã biết làm thế nào để đẩy em lên giường anh rồi.”

Nguyễn Yếm nhận được ám thị của anh, kìm lòng không đậu, cắn môi nói: “Cứ phải vào lúc này sao?”

“Không thì Yếm Yếm cho rằng, sao anh lại đi tắm đây?” Kỷ Quỳnh Thù tràn đầy dục vọng, ôm lấy cái eo đang muốn trốn của cô, “Ấm bụng và no thân, em cũng phải cho anh được ăn no một thứ chứ?”

“Nhưng mèo…..”

“Kệ nó đi.”

“Meo!”

Nguyễn Yếm buộc phải quấn lấy eo Kỷ Quỳnh Thù, cô thực sự đã rất lâu rồi không quan hệ tình dục, phản ứng sinh lý của cô rất nhạy, sự ngứa ngáy dữ dội cứ quẩn quanh mọi dây thần kinh của cô.

Ham muốn dục vọng như cơn buồn ngủ, xâm nhập não bộ không rõ lý do.

Kỷ Quỳnh Thù niết cằm cô, kỹ thuật hôn của anh càng ngày càng điêu luyện, cắn rồi nghiền, cuốn đầu lưỡi cô, sợ rằng khi tách ra, sẽ có sợi chỉ bạc mất,Nguyễn Yếm không muốn mãnh liệt như vậy, nhẹ kẹp thắt lưng anh rồi hơi nghiêng đầu để trốn, nhưng lại bị Kỷ Quỳnh Thù hiểu lầm, ấn cô vào cửa: “Em chơi chán anh rồi phải không?”

“Gì cơ?” Cô nhăn mày lại, có chút nghi hoặc nhìn anh, “Anh không thể cho là em xấu hổ được sao?”

Không gian không chật chội, nhưng hơi nước dày đặc, mặt gương bị hun mờ, chỉ nhìn thấy hai bóng người thấp thoáng sau màn hơi nước.

Phân biệt rõ được hai người họ, nhưng họ lại quấn lấy nhau bởi những ham muốn vô hình.

Cô mặc một chiếc váy ngủ, thật ra nó đã bị kéo ra, Kỷ Quỳnh Thù muốn thâm nhập từ dưới váy, anh vừa tắm xong nên tay còn có chút lạnh, Nguyễn Yếm bị anh sờ tới nỗi nổi hết da gà da vịt, không nhịn được kêu lên một tiếng, âm thanh mơ hồ phát ra từ cổ họng, giống như làm nũng ấy.

“Anh tin rồi.”Kỷ Quỳnh Thù hôn một đường xuống, “Em ướt tới nỗi cắn cả tay anh nè.”

Nguyễn Yếm ưỡn thẳng lưng lên, hông cô áp vào kính cửa như muốn thoát thân, da mặt cô mỏng, không thể không kiêng kỵ gì như anh, nhưng cơ thể thì rất thành thật, vòng tay qua cổ anh, như chú chim nhỏ mổ lên xương quai xanh của anh một cái, tay cô thì trượt dọc sống lưng anh.

Kỷ Quỳnh Thù cũng biết cô suy nghĩ cẩn thận, ngón tay xâm nhập con đường bí mật trơn trượt đầy nước, xx cứng rắn chen vào thịt mềm chưa mở rộng, như muốn đánh bại anh trong chiến trường mềm mại này.

“Xem ra hôm nay là một trận ác chiến đây.”

Anh là bậc thầy trong chuyện tán tỉnh, nhưng anh lại không thích sử dụng kỹ năng này, khi dục vọng khiến Nguyễn Yếm rên lên những tiếng kêu mềm mài thì anh cũng mềm lòng, đổi thành dùng súng thật đạn thật, Nguyễn Yếm thấy anh xé bao cao su, không biết nghĩ thế nào, bèn nói: “Có thể không dùng không anh?”

“Không được.”

Anh dùng sức đẩy vào vách tường mềm mại, bác bỏ mọi sự phản bác chưa kịp nói của cô, biến nó thành những tiếng rên rỉ.

Sau đó là những khoái cảm không thể cưỡng lại giữa những sự va chạm.

Suy nghĩ của Nguyễn Yến hoàn toàn hỗn loạn, anh nói nhịn quá lâu không phải là giả, vật đó lầm nào cũng đều đi vào thật sâu, cảm giác còn chân thật hơn cả sự tiếp xúc cơ thể, nhưng ma sát có chút qua loa, qua quýt một hồi, rồi lại đâm thật sâu vào tận tử c*ng.

“A…”

Nguyễn Yến không hề có thời gian đệm, thậm chí cô còn bị kích thích tới tận cửa tử c*ng, kích thích liên tiếp như bị điện giật, cô vừa muốn thả

lỏng, lại vô thức kẹp chặt, mâu thuẫn giằng co lặp đi lặp lại dày vò cô về mặt thể xác và tinh thần, ngoài việc kêu lên thì cô chẳng thể làm gì.

Nhưng âm thanh này không phải kêu đau, mà giống như làm thuốc kích dục.

Trong lúc va chạm, cửa phòng tắm đã chấn động theo động tác của hai người họ, phát ra những âm thanh mỏng nhẹ, có một bóng dáng nhỏ bé chạy tới dán vào cánh cửa dán giấy, ngồi đó cài cửa kính.

Nguyễn Yếm dựa vào tường, nhưng trên tường cũng có hơi nước trơn trượt, cô không biết phải làm gì trước: “Anh, đừng để nó cào nữa.”

Giọng cô mơ hồ xen lẫn tiếng mèo kêu, khá là hiếm có. “Vậy thì anh mở cửa nhé?”

Kỷ Quỳnh Thù niết nhẹ v* cô, hạt đậu đỏ tươi nhô ra khỏi đầu ngón tay, giọng anh cũng đã loạn: “Để nó thấy em bây giờ đã bị anh ép thành dạng này, người con gái đẹp, kêu còn mềm mại hơn nó.”

Nguyễn Yếm khó chịu muốn đẩy anh ra, nhưng tay cô lại trượt khỏi tường trước, cả người ngã vào người anh, chân theo bản năng kẹp chặt hơn, làm anh thở dốc.

Nhiệt độ trong phòng tắm đã giảm xuống, nhưng cô vẫn nóng, cả người đều nóng, nóng tới nỗi không thể kiểm soát được.

Sau đó còn làm vài lần nữa, Nguyễn Yếm mơ mơ màng màng quên dọn dẹp, cũng không đếm nổi anh đã dùng bao nhiêu bao.

Đồ ăn trên bàn cũng đã nguội, Tháng Giêng ăn vụng mất mấy miếng, nó cào cửa rồi lại kêu nên cũng mệt, có lẽ nhận ra Nguyễn Yếm không sao nên cuộn tròn ngủ trong ổ.

Nguyễn Yếm tắm xong thì cuộn chăn nằm trên giường, nghi ngờ nửa đêm này, Kỷ Quỳnh Thù được phục vụ rất thoải mái, chắc là do chiều nay anh đã được ngủ no giấc rồi.

“Nhưng mà anh biết không.”

Nguyễn Yếm cuối cùng cũng nhớ ra mình định nói chuyện gì: “Trần Kha mang thai rồi.”

“Ồ, chúc mừng cô ấy.” Người kéo rèm cửa nói với giọng lạnh nhạt.

Nguyễn Yếm mở miệng, cô thấy lên kế hoạch đó ở độ tuổi này còn quá sớm, nhưng chưa kịp nói ra thì cô đã thấy có gì đó chặn trong lồng ngực: “Em đi cùng cô ấy đi khám thai, nhưng thực ra hôm đó, khi trên đường

về, em đã tình cờ nhìn thấy một Viện phúc lợi, nên em vào đó xem chút…”

Kỷ Quỳnh Thù chợt dừng lại việc trong tay, nhìn Nguyễn Yếm bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt chợt gợn sóng.

“Nguyễn Yếm, anh sẽ không nghĩ tới cách này.”

Những từ có liên quan tới mang thai hộ, thụ tinh ống nghiệm, còn có nhận nuôi đều là vùng cấm trong lòng Kỷ Quỳnh Thù, anh cứck kỳ ghét bỏ, Nguyễn Yếm biết điều đó, hơn nữa còn chưa từng nhắc đến một lần nào trước mặt anh.

Nghĩ rằng anh đang tức giận, Nguyễn Yếm bèn cân nhắc từ ngữ: “Ý em không phải là thế… thì, anh chưa từng nghĩ đến việc có con à?”

Có lẽ là không, nhận thức về biện pháp tránh thai của Kỷ Quỳnh Thù thực sự mạnh hơn phần lớn đàn ông, quan hệ trong bốn năm năm gần đây, anh chưa bao giờ xuất tinh bên trong, chưa từng. Dù có lúc anh đã từng nói đùa rằng Nguyễn Yếm sẽ sinh cho anh một đứa con. Dường như đó chỉ là đùa chút cho vui, và sinh con không nằm trong kế hoạch của anh.

Điều này rất tốt, nhưng trái tim của Nguyễn Yếm bị nghẹn lại, không rõ lý do.

“Không phải anh từng nói với em rồi sao, anh không muốn, anh thực sự không muốn.”

Kỷ Quỳnh Thù lạnh lùng đáp lại, nhưng ngay sau đó đã ý thức được đây là nút thắt trong lòng Nguyễn Yếm, anh không khỏi thở dài, nằm xuống cùng cô.

“Yếm Yếm, bệnh tình của anh bây giờ ổn định, nhưng không có nghĩa là nó sẽ ổn định mãi mãi, theo góc nhìn của anh, anh không rõ căn bệnh rối loạn lưỡng cực của mình có di truyền không hay có ảnh hưởng gì đến con hay không, theo góc nhìn từ em, thì anh sợ việc mang thai sẽ gây tổn hại tới cơ thể em, cho dù không có, thì anh cũng thấy, lớn lên trong môi trường khoẻ mạnh, cách xa một người cha không ổn định về cảm xúc anh thì tốt hơn nhiều.”

“Nhưng mà, dù có nguy hiểm, anh vẫn sẽ chọn khoa phẫu thuật thần kinh. ”

“Em thì vẫn sẽ chọn anh thôi.” Kỷ Quỳnh Thù hơi cong môi rồi nghiêm túc trở lại, “Nhưng chuyện mang thai là lựa chọn của hai chúng ta, không phải của đứa trẻ.”

Ánh mắt Nguyễn Yếm chợt vụt sáng nhìn anh: “Thế nên đây mới là suy nghĩ thật sự của anh?”

“Đó là cách nghĩ hiện tại của anh, và chưa từng dao động.” Anh nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Nguyễn Yếm, chỉ đành nói thêm, “Có lẽ, vài năm sau anh mới thay đổi cách nghĩ.”

Nghe anh nói thế, cuối cùng Nguyễn Yếm cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thực ra em muốn nói, em đúng là từng nghĩ tới việc nhận con nuôi.” Nguyễn Yếm nhớ lại cảnh có một đám trẻ nhìn cô cẩn thận dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cam, “Nhưng mà, em phát hiện, lúc em có suy nghĩ này, thì trước mặt em không còn là bọn trẻ nữa, mà đó là những mặt hàng có thể lựa chọn.”

Một khi có thể lựa chọn, thì sẽ luôn voi thức đi chọn cái tốt nhất, có thể là đẹp hơn, ngoan hơn, thông minh hơn … Đó không phải là tâm thái của một người mẹ.

Có lẽ một phần niềm vui được làm mẹ là đến từ những điều chưa biết, bởi vì không biết mình sẽ sinh ra đứa con như thế nào, thế nên sẽ đặt hết kỳ vọng vào đó.

Từ lúc đó Nguyễn Yếm thật sự có suy nghĩ muốn sinh một đứa.

“Nhưng mà, đúng là còn quá sớm, em chỉ sợ anh không đồng ý, mới mập mờ nói chuyện này cho anh nghe.” Trước tiên Nguyễn Yến nhận thua, xong mới được nước lấn tới, nhích lại gần anh hơn, “Chúng ta nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này mà, nếu mà em có cách, thì anh đừng coa từ chối nhé.”

“Trong nhà có một con mèo vẫn không đủ à?”

Tha cho cô vậy, Kỷ Quỳnh Thù bèn đưa ngón út của mình ra: “Vậy thì, ngéo tay.”

Ánh mắt cô chợt sáng lên, như thể ánh trăng chiếu xuyên qua lớp kính trong suốt, chiếu sáng đáy mắt cô.

“Móc ngéo, cả đời không được đổi.”

Kỷ Quỳnh Thù cũng cười: “Ừ thì cả một đời.”