Tiếng chân bước lộn xộn ma sát trên sàn nhà. Mùi máu hòa lẫn mùi thuốc khử trùng.
Giọt nước của chai truyền chảy dọc theo mạch máu, âm thanh giòn giã của ống tiêm rơi trên khay y tế.
Tiếng gió rít thổi, và: “Cô ấy tỉnh rồi”.
Mở mắt ra như thể thời gian đã trôi qua rất lâu.
Nguyễn Yếm phải mất một lúc mới quen với trần nhà và mùi thuốc khử trùng ở phòng bệnh. Cô vô cùng mệt mỏi, toàn thân đau nhức, cả khi hai mắt đã mở mở cũng không thể cử động được, đến di chuyển ngón tay cũng khó khăn.
Dường như cô đã đi một chặng đường dài, rất dài. Những mảnh vụn trôi nổi còn sót lại trong tâm trí cô lướt qua như những tiêu đề của trang sách. Nguyễn Yếm nhận ra rằng cuộc sống hỗn độn của cô giống như mảnh vụn đó.
Đèn kéo quân* còn muốn kéo người quay trở về nhân gian, đúng là mạng lớn, cũng là số khổ.
*: Cây đèn kéo quân có mục đích ban đầu là để trẻ em nhớ về lịch sử cũng như giáo dục lòng yêu nước. nên hình ảnh trên cây đèn thường nói về việc nghĩa, về những đoàn quân lính xung trận (nguồn gốc của tên gọi “kéo quân”).Về sau người ta mở rộng nhiều đề tài khác như thêm ông quan trạng vinh quy bái tổ, cảnh tứ linh nhảy múa, bác nông dân làm ruộng, mục đồng chăn trâu,…
Thời gian như đã qua trăm nghìn năm, Nguyễn Yếm chậm rãi quay đầu lại, trong đám đông lộn xộn mặc áo khoác trắng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Luật sư Hà?”
Cô hơi nghiêng người, nhưng cơn đau kịch liệt như đinh đóng vào người cô.
“Đừng cử động.”
Bác sĩ tới xem xét tình trạng của cô, Yếm Nguyễn còn cắm ống thở oxy, đường cong của màn hình biến thành bức phác họa phong cảnh đầy màu sắc trong mắt cô…cô mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng trong âm thanh ồn ào hỗn loạn hồi tưởng lại —— Hoa hồng, chai bia, máu, còn có Nguyễn Chiêu Chiêu tính cách vô cùng vặn vẹo hệt như một tên ác ma.
Một lúc sau, Nguyễn Yếm bình tĩnh lại: “Tôi đã xảy ra chuyện gì?” E b o o k t r u y e n. v n
“Cô bị mảnh kính đâm vào buồng trứng, làm tổn thương mạch máu, vừa mới phẫu thuật xong.” Nhưng Nguyễn Yếm đã hôn mê suốt một ngày, mặc dù không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng bác sĩ đã nói chi tiết tình hình với cô. “Cô vẫn cần phải nằm viện để quan sát một thời gian, với lại vết thương không thể phục hồi, có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô…”
Nguyễn Yếm sững sờ, cảnh vật trước mắt bỗng nhòe đi, trở thành những vật thể có vầng sáng rất trừu tượng, giọng nói của bác sĩ đột nhiên xa rồi lại rất gần, cô chỉ nghe được những câu từ ngắt quãng.
Nguyễn Yếm vẫn gật đầu và phối hợp với bác sĩ để khám định kỳ, hình ảnh trên máy siêu âm Doppler màu cho thấy một vết thương dài 4 đến 5 cm, có lẽ là bị quẹt vào rồi bị thương. Nguyễn Yếm nhìn vào danh sách dài những con số trên hóa đơn phẫu thuật, cô bị mất máu quá nhiều, toàn bộ ca mổ đã mất 1500cc máu, may mắn thay, các mảnh thủy tinh vỡ gây ít thiệt hại, nhưng số tiền phẫu thuật cũng đủ khiến cô phải chịu đau
đớn.
Ngồi trên giường bệnh, cô khó hiểu nhìn Hà Nhượng: “Tại sao luật sư Hà lại ở đây?”
“Đến để thu thập chứng cứ, nhưng sức khỏe của cô rõ ràng không tốt.”
Trong mắt Nguyễn Yếm luôn có một sự trống rỗng không tập trung, Hà Nhượng cũng biết cô khó có thể tiếp nhận thông tin này trong thời gian ngắn, vì vậy anh ấy định hỏi những chuyện khác, nhưng Nguyễn Yếm đã chủ động nói: “Nếu đó là vì vụ bắt cóc. Được, tôi có thể nói cho anh.”
Cô im lặng một lúc, nhưng vẫn nói với Hà Nhượng toàn bộ về vụ bắt cóc.
Mi tâm anh ta nhíu lại, anh ta đã từng đảm nhận nhiều vụ án kinh thiên động địa, nhưng vẫn không ngờ rằng sẽ có một người cậu lại ra tay bắt cóc và bán cháu gái mình, Nguyễn Yếm có lẽ cũng biết đây là một vụ án hình sự: “Tôi có một chiếc điện thoại ghi âm toàn bộ quá trình, có thể được dùng làm bằng chứng, nhưng tôi không muốn gặp lại người đó, nếu muốn ra tòa, có thể sẽ gây phiền phức cho luật sư Hà”.
“…” Hà Nhượng lắc đầu. “Thông tin từ phía cảnh sát, bắt cóc và buôn người sẽ bị truy tố công khai, cô không cần phải ra tòa. Ngoài việc đánh thương tích đầy mình này, nghi phạm sau khi bị bắt sẽ cân nhắc mức hình phạt hẳn là rất nặng.”
“Nguyễn Chiêu Chiêu có trốn thoát không?” “Không có, không phải ông ”.
Anh ấy cảm thấy cô cần phải biết sự thật, “Thật ra, có khả năng cô sẽ bị kết luận là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, bởi vì Nguyễn Chiêu Chiêu đã bị cô đánh vào đầu, gây xuất huyết máu, tổn thương não. Hiện tại ông ta đang hôn mê kéo dài, tình hình còn có thể tệ hơn nữa. Tình huống của ông ta còn nguy hiểm hơn so với cô. “
Nguyễn Yếm kinh ngạc, cô chậm rãi nhớ lại mảnh ký ức đẫm máu đó, ngay cả khi nó không trọn vẹn và vỡ vụn, Nguyễn Yếm vẫn nhớ rõ: “Tôi chỉ đập ông ta một cái, sao có thể nghiêm trọng như vậy.”
“Nguyên nhân chính là khi ngã xuống, đầu của ông ta va vào góc bàn, não bị tổn thương một lần nữa.” Hà Nhượng cũng chú ý đến tình trạng của Nguyễn Chiêu Chiêu, “Nhưng lúc đó cô bị tổn thương rất nghiêm trọng. Theo lý thuyết thì cô hoàn toàn có thể phòng vệ, vượt quá giới hạn phòng vệ chỉ là khả năng rất nhỏ, tôi sẽ giúp cô tránh nó”.
Nguyễn Yếm nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn rực rỡ trên đường bờ biển chỉ còn lại một vệt màu cam nhạt ở phía chân trời, lung lay trong làn mây mỏng.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Không phải cơ thể, mà là trái tim kiệt quệ.
“Nhưng các bác sĩ vẫn đang điều trị cho ông ta, mặc dù suýt chút nữa ông ta đã là một kẻ giết người.”
Trong thế giới đầy thị phi này, ranh giới giữa đúng và sai, giữa thiện và ác thật mỏng manh, trắng đen đan xen lẫn lộn tìm cách thay thế nhau, Nguyễn Yếm càng lúc càng hoài nghi lòng tốt mà mình học được có thật không hay chỉ là vì để xã hội có thể vận hành mà tạo ra những biểu hiện giả dối.
Cũng giống như bây giờ, sứ mệnh của nghề y và bản chất con người rõ ràng đối lập nhau nhưng lại hòa quyện vào nhau một cách hòa bình đến lạ lùng.
“Luật sư Hà.” Nguyễn Yếm nhìn hoàng hôn, chậm rãi hỏi: “Thật ra, cho dù bắt được nghi phạm bắt cóc và buôn người thì ông ta cũng không bị kết án tử hình, đúng không? Chỉ trong những trường hợp bắt cóc và buôn người có các hành vi phạm tội nghiêm trọng mới có khả năng bị kết án tử hình.”
Cô không đặt câu hỏi, thậm chí không âm cuối còn không lên cao, cô chỉ rất bình tĩnh trần thuật lại một đoạn, tựa như một học sinh được gọi lên đọc sách giáo khoa.
Hà Nhượng không trả lời ngay, anh ta biết việc tự hỏi và tự trả lời của Nguyễn Yếm không yêu cầu kiến thức chuyên môn của anh ta, thay vào đó anh ta hỏi cô: “Án tử có phải là giải pháp tốt nhất không?”
“Giết người đền mạng không phải là chính đáng sao?”
Đứng bên cạnh giường cô với cương vị là một luật sư, tấm lưng anh ta thẳng tắp, mặc một bộ âu phục rất trịnh trọng, như thể đang dạy dỗ cô về quan điểm chính trực, nhưng vẻ mặt anh ta trầm tĩnh như thấu hiểu nỗi lòng cô.
“Tôi đã hỏi giáo viên của mình như vậy khi tôi học lớp luật Hình Sự. Giáo viên của tôi nói rằng hình phạt bừa bãi sẽ khiến tội phạm không còn kinh sợ pháp luật. Chúng ta có thể cân nhắc mức hình phạt, nhưng không không thể đo được lòng người.”
“Nếu tội bắt cóc, buôn bán người chắc chắn bị kết án tử hình, thì không một cảnh sát nào có thể đảm bảo rằng khi đối đầu với tội phạm, bọn chúng có vì tâm lý <Dù sao thì sớm muộn cũng chết, có giết thêm mấy
người cũng chẳng sao> mà giết thêm người hay không. Chẳng hạn như những cô gái giống hai người bị bắt cóc có thể sẽ không còn sống trở về”.
Nguyễn Yếm im lặng trong vài giây, tầng mây chuyển từ màu cam nhạt sang màu trắng như ngọc trai pha lẫn với xanh lam, ánh chiều tà rọi nghiêng lên gò má cô, khiến khuôn mặt cô hiện lên những mảng sáng tối không đều, cô cụp mắt xuống. Như thể đã bị thuyết phục, nhưng vẫn không cam lòng nắm lấy ga trải giường.
“Nhưng ngay cả khi bản án được tuyên, án mạng không ít, tội phạm trốn trại cũng không thiếu. Cho dù cả thế giới biết rằng tôi vô tội, những kẻ đáng ra phải được đưa ra trước công lý vẫn ở ngoài vòng pháp luật. Pháp luật có sơ hở như vậy không phải nên sửa đổi hay sao? “
Hà Nhượng mở miệng, thật ra anh ta muốn phản bác ngay, học luật giúp anh ta hiểu rằng hoàn toàn không phải như vậy, nhưng cô chỉ là nạn nhân.
Vì vậy, anh ta thay đổi lời nói và khẽ thở dài: “Nguyễn Yếm, cô phải hiểu rằng đôi khi tuân thủ pháp luật và suy đồi đạo đức có thể được thực hiện cùng một lúc. Nếu có một ngày, luật pháp cần xác định tiêu chuẩn cho tất cả các khía cạnh của hành vi thì không thể tồn tại xã hội này nữa
rồi”.
“Cô hiểu sai ý nghĩa của luật pháp. Nó chỉ là mức thấp nhất của đạo đức. Bất kì hệ thống bộ luật nào cũng như một cái lưới. Có lưới thì sẽ có lỗ. Có lỗ thì sẽ có cá chui qua lưới. Không có bộ luật nào là hoàn mỹ”. Anh ta dừng một chút, nhưng rồi dứt khoát nói: “Lập ra luật không phải vì để người ta chết, mà là khiến cho người ta sống.”
Nguyễn Yếm muốn phản đối, nhưng cô biết anh ta đúng. Cô chỉ cảm thấy Nguyễn Chiêu Chiêu đáng chết.
Hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, căn phòng được bao phủ bởi một lớp màn màu xám trước khi toàn bộ tối sầm. Sau khi Hà Nhượng rời đi Nguyễn Yếm vẫn nhắm mắt, nhưng cô không thể ngủ, cũng không dám cử động, mỗi lần chạm đến phần eo tựa như có một mũi nhọn đâm thẳng đến móng tay. Cô ghét phải dùng loại đau đớn này để miêu tả nỗi khổ của bản thân.
Cô bỗng nhớ tới Kỷ Quỳnh Thù, bác sĩ nói là anh đưa cô tới đây.
Nhưng không tới được Hiệp Hòa, việc đăng ký vào khoa cấp cứu của Hiệp Hòa rất khó khăn, Kỷ Quỳnh Thù sợ không kịp nên đã đến bệnh viện gần nhất.
Trong quá trình phẫu thuật, anh luôn ở bên ngoài, vẻ mặt phờ phạc, chiếc áo khoác trắng dính đầy máu, giống như những chùm mận đỏ nở trong tuyết, thu hút sự chú ý của người ra vào, nhưng sau ca phẫu thuật, xác nhận rằng Nguyễn Yếm đã qua khỏi cơn nguy kịch, Kỷ Quỳnh Thù lấy lý do cần phải đi thực tập rồi rời đi, lúc đó máu trên tay anh đã đóng thành vảy.
Bác sĩ trấn an cô, Nguyễn Yếm nghi ngờ là anh bị bệnh, nhưng cô không có điện thoại di động, không liên lạc được với bất kì ai. Trong lòng không khỏi lo lắng.
Càng lo lắng càng như đổ thêm dầu vào lửa, biết vậy cô nên mượn điện thoại của Hà Nhượng.
Nguyễn Yếm bồn chồn suy nghĩ, cô hơi buồn ngủ, rũ mắt xuống, khó chịu khi dựa vào tường, bệnh viện lúc này rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy cô, ý thức của cô dần dần rơi vào hư vô …. Không biết từ khi nào, Nguyễn Yếm cảm giác như có thứ gì đó đang đắp trên người mình, cô cố gắng lăn lộn, và sau đó bị cơn đau đánh thức.
“Đau?”
Nguyễn Yếm nghĩ đó là bác sĩ, ậm ừ, nhưng cô cảm giác thấy không đúng, nắm lấy tay người kia: “Thiếu gia Tiểu Kỷ?”
Kỷ Quỳnh Thù xoa đầu cô: “Ngồi thế này không mệt sao?
Nguyễn Yếm nhìn sắc trời, rồi lại cẩn thận kiểm tra cơ thể anh đã sạch sẽ, biết chắc rằng anh không phải quay về học viện y nhưng anh không nhắc đến, anh chỉ nói rằng sợ đau và muốn uống nước.
Kỷ Quỳnh Thù đi ra ngoài giúp cô lấy nước, trong phòng bệnh có người đang ngủ, tận bên ngoài mới có một chiếc đèn đang bật khiến căn phòng có cảm giác tách biệt. Hành lang rực rỡ ánh đèn, nhưng Nguyễn Yếm lại lặng lẽ nhìn vầng trăng tĩnh mịch treo trên cao.
Cô đột nhiên có chút sợ hãi, lại dường như hơi thở bị đè ép đến không thở nổi.
Cô không biết cảnh sát sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Cô đã có thể đối phó. Nguyễn Yếm nghĩ đến đó, cảm thấy bụng đau âm ỉ. Cô dựa vào giường và từ từ nằm xuống. Ống thở khiến cô hít thở rất khó khăn.
Rất nhanh Kỷ Quỳnh Thù đã quay trở lại, tưởng cô định nằm xuống, đỡ eo cô, Nguyễn Yếm liền nói đừng: “Nằm xuống không thoải mái, lát nữa phải đứng dậy đi vệ sinh”.
Nhưng việc đi vệ sinh càng thêm phiền phức, không thể tránh khỏi việc tử c*ng và buồng trứng bị chèn ép, Nguyễn Chiêu Chiêu thực sự biết cách đánh.
Kỷ Quỳnh Thù ngồi bên cạnh cô, sắc mặt có phần tái nhợt, quầng thâm dưới mắt vô cùng đậm, mặc dù từ nhỏ anh đã luôn bị như vậy. Nguyễn Yếm biết rằng tâm trạng của anh đang vô cùng tồi tệ, hiếm khi anh có biểu hiện như vậy.
Những lời muốn nói lại nuốt vào bụng, Nguyễn Yếm biết rằng mình nên đổi chủ đề, cô uống từng ngụm nhỏ nước, cố gắng kéo dài thời gian: “Anh vẫn không muốn đi thực tập sao?”
“Anh đã xin giáo viên nghỉ phép, nhưng chỉ xin một ngày, sau đó anh đổi lớp với một bạn cùng khoa”.
Kỷ Quỳnh Thù đáp qua loa, anh không dám nhìn cô, có lẽ là đang tự trách bản thân, hoặc đang giấu giếm điều gì đó, đôi mắt bồ câu đen láy nhìn lướt qua mặt cô đầy vẻ giằng co.
Nguyễn Yếm gật đầu, chế nhạo anh: “Anh xin nghỉ phép thường xuyên như vậy, không sợ gây thù chuốc oán với mọi người trong lớp.”
“Cũng may, các bạn chỉ nghĩ rằng anh kém cỏi.”
Cô hỏi gì anh đáp nấy, nhưng không cho cơ hội trả lời, Nguyễn Yếm chọn vài câu dẫn lời, biết rằng anh vẫn chỉ muốn nói chuyện với mình, vì vậy anh thở dài và cầm ly nước còn lại hai ba ngụm lắc lư.
“Anh muốn hỏi em cái gì …” Cô dừng lại, “Quên đi, để em nói cho anh biết.”
“Bên trong điện thoại di động của em có ghi âm toàn bộ quá trình”.
Cuộc sống của Nguyễn Yếm rất đơn giản, đơn giản đến mức cô không bao giờ đặt mật khẩu điện thoại di động. Quá trình vụ án gây chấn động được ghi lại đầy đủ.
“Anh giao nó cho Hà Nhượng”. Khi nói câu này, cuối cùng anh cũng dám nhìn thẳng vào cô, Nguyễn Yếm đoán rằng anh sẽ quở trách, chẳng hạn như em nên gọi cho anh sớm hơn hay sao đó, nhưng có vẻ như cô ít khi đoán đúng. “Anh đã gọi cho dì, Trần Kha cũng đã gửi rất nhiều tin nhắn. Chắc ngày mai cô ấy sẽ đến thăm em.”