Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 63: Gió khô (1)




Có gió.

Nguyễn Yếm không mở mắt, nhưng cô nhận ra được mình đang ngồi trong một chiếc xe đang chuyển động với một tư thế kỳ lạ, bên cạnh còn có người, hàng ghế sau có vẻ chật chội, ít nhất còn có hai người nữa, hình như cô ngồi gần cửa sổ, làn gió mát lạnh đang thổi thẳng vào má cô.

Có tiếng khóc nhỏ, của một cô gái nhưng chắc là bị cảnh cáo, thế nên tiếng khóc nhỏ dần và đứt quãng. Bên cạnh đó còn có giọng nói thô lỗ ở phía trước, là giọng địa phương. Giống giọng Chiết Giang nhưng pha chút giọng Ngô, trình độ không cao nên cô không thể hiểu hết.

Nhưng đại khái đoán được là không phải bắt cóc, mà còn đáng sợ hơn cả thế, đây là buôn người.

Lời nói của Kiều Hữu Nguyệt hệt như tiên tri vậy, rắc rối luôn tìm đến người bình thường không có điểm gì như Nguyễn Yếm.

Nguyễn Yếm không muốn tỉnh lại, mắt cô cảm nhận được ánh sáng dịu nhẹ, nhờ thế mà xác định bây giờ đang là ban ngày, đã chênh lệch giờ như vậy mà chưa bị cảnh sát bắt được thì khả năng cao là đã rời khỏi Bắc Kinh. Hai tên buôn người phía trước ắt hẳn là người miền Nam, nhưng chắc sẽ không dám mang người về miền Nam bán, vì chi phí quá cao — Nguyễn Yếm chưa quen cuộc sống ở đây, chắc chắn không thể trông cậy vào ai có thể cứu mình.

Khi đã ra khỏi tỉnh thì cảnh sát phải mất rất nhiều thời gian để điều tra, Nguyễn Yếm phải tự nghĩ biện pháp cho mình.

Hai người phía trước cáu kỉnh nói về mấy chủ đề đâu đâu, cô đoán đây là hai người đàn ông trung niên, giọng nói khàn khàn có vẻ hơi buồn bực, nhưng không có gì căng thẳng, chắc không phải lần đầu phạm tội. Thảo nào bọn họ đi tìm nhà trước, trong thôn có người mua thì cả thôn cũng dám mua, không sợ bị người khác phá.

Nhưng không đúng lắm…hình như bọn chúng vừa thấy cô là đã bắt đi, nếu như theo dõi từ lâu thì với sự cảnh giác của Nguyễn Yếm chắc chắn đã phát hiện từ sớm.

Có vẻ bắt cô là do tình huống bắt buộc, hoặc có khi là đã thu thập thông tin từ trước?

“Con nhỏ này sao mãi chưa tỉnh vậy, mày cho nó uống bao nhiêu thế?”

Câu hỏi đột ngột khiến cho Nguyễn Yếm hoàn hồn, cả hai người đều tập trung vào cô: “Ê, đừng làm nó chết đấy.”

Sột soạt mấy tiếng, đột nhiên Nguyễn Yếm bị bóp mũi.

Không thể giả bộ thêm được nữa, cô nhịn thêm một chút rồi nhăn mặt ho, giả vờ như vừa tỉnh lại, cô thấy gương mặt xanh xao, vàng khè của người đàn ông nọ, sau đó nhìn xung quanh: “Mấy người…”

Hai mắt cô mở to, ngồi thẳng dậy: “Mấy người…!!”

“Im miệng!” Người đàn ông bóp cằm cô, ra hiệu cho người còn lại đóng cửa sổ, rồi mới hung dữ bỏ ra, “Tao cảnh cáo mày, biết điều mà im lặng, không thì ông chặt gãy chân mày.”

Nguyễn Yếm bị ông ta quát thì giật mình, lập tức im lặng, đề phòng nhìn hai người đàn ông trước mặt, họ ít nhất thì cũng 40 tuổi, trông không nổi bật lại còn hung dữ, da đen vàng, mặc áo sơ mi đã cũ, trên tay có vết chai, có lẽ đã làm nhiều việc nặng nhọc để mưu sinh.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ trông cao hơn một chút, vẻ mặt ác độc nhìn chằm chằm Nguyễn Yếm, cô giả vờ như không thấy, nép vào ghế, đề phòng mà quay sang nhìn hai cô gái kia.

Hai người đều là học sinh, một người tầm độ 15, 16 tuổi, tóc ngắn, trên đùi khoác một chiếc áo khoác mỏng, cẩn thận nhìn cô. Người còn lại thì nhỏ hơn, vẫn còn mặc đồng phục tiểu học, đeo khăn quàng đỏ, cô bé hình như rất khó chịu, rụt rè sợ hãi ngồi cuộn lại trong góc.

Nguyễn Yếm lễ phép gật đầu, liếc mắt qua phía trước ra ý, cô gái lớn vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, viết trong lòng tay của cô hai từ không được rồi viết tên của bản thân, Bạch San.

Nguyễn Yếm bỏ đi suy nghĩ trong đầu, sờ sờ người mình, xác nhận không còn gì. ngay cả viên kẹo của người quản lý cho lúc tan làm cũng không còn, khám xét cơ thể rất kỹ càng, Nguyễn Yếm cảm thấy buồn nôn khi bị xâm phạm cơ thể như vậy.

Cô nhìn bên ngoài, vì là kính một chiều nên không thể xác định rõ ràng bây giờ là mấy giờ nhưng Nguyễn Yếm vẫn còn thấy mặt trời, đoán chừng chưa đến 7 giờ.

Khó có thể nhìn thấy người đi đường hay xe cộ, bên ngoài cửa sổ là rừng cây thưa thớt, bên kia là núi đất gồ ghề, đoạn đường đó có nhiều chỗ xóc nảy, trên suốt đường đi không có người giám sát, nếu như cẩn thận như vậy thì đoán chừng xe cũng là dùng biển giả.

Đáng sợ hơn là không biết điểm đến là ở đâu, nếu hơn một giờ nữa mà đến nơi thì Nguyễn Yếm giỏi đến đâu cũng không thoát khỏi vận xui, khi đã thực sự bị bắt cóc…

Nghĩ đến đó, Nguyễn Yếm bất giác cảm thấy rùng mình.

Cô tự nhủ mình phải tỉnh táo, len lén nhìn trộm ghế trước, người đàn ông ngồi ghế phụ nhắm cả hai mắt, không biết ngủ thật hay giả, người lại xe thì thỉnh thoảng nhìn sang kính chiếu hậu để đảm bảo ba người không có bất kì động tác ngầm nào, Nguyễn Yếm nhận ra hắn để ý mình rất nhiều, bởi vì mỗi lần đều nhìn sang bên này.

Nhất định không có chuyện gì…

Nguyễn Yếm nghi ngờ nhưng giả vờ như không biết gì, cô tự trấn an bản thân và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nếu đúng như vậy dù có khóc lên cũng chả có ích gì, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn sợ nắm chặt ống quần, những chuyện cô không biết khiến cô càng sợ hãi.

Cô trầm mặc một lúc rồi quay sang nhìn hai cô gái còn lại, Bạch San đang ôm cô bé kia, mặt đỏ bừng, một không còn chút máu, Nguyễn Yếm thấy không ổn, xoay người sờ trán của cô gái kia thì bị tên lái xe nạt một trận: “Mày làm gì đấy?”

“Cô ấy sốt rồi.”

Trán cô gái ấy nóng vô cùng, lại còn ho: “Ông có thuốc không? Trông cô ấy không ổn lắm.”

“Mày đừng nhiều chuyện.” Ông ta không quan tâm, “Ngồi im, đừng mở mồm.”

Ông ta đánh thức đàn ông ngồi ghế phụ, hai người cùng lúc quay lại nhìn, Nguyễn Yếm im lặng suy nghĩ gì đó, bịa chuyện: “Không những phát sốt thôi đâu, em ấy còn bị viêm phổi, mà bệnh đó thì truyền nhiễm, để thêm chút nữa thì tất cả phải vào viện đấy, không quan tâm thì lúc bán sẽ bị giảm giá, lời lỗ thế nào mấy người cũng hiểu chứ?”

Nguyễn Yếm nhìn chằm chằm vào người đàn ông, giọng nói của chính cô càng xấu xa: “Mặc kệ những chuyện khác, tôi không muốn chết đâu.”

Cô lại sờ trán cô gái kia lần nữa, nói đừng sợ: “Uống nước được không?”

Tên đàn ông gầy gò ngồi ở ghế lái mặt nghi ngờ nhưng hắn ta không hiểu, suy nghĩ lúc lâu thì mới cầm bình nước lớn, trên bình có vài vết cắn, nắp thì bị tróc cả ra, nhìn là biết dùng lâu rồi, Nguyễn Yếm không thể quan tâm nhiều như vậy, vừa vặn bình nước vừa hỏi: “Em sốt mấy hôm rồi?”

“Vẫn cứ sốt mãi…” Cô gái lẩm bẩm, “Chắc khoảng hai ba ngày rồi.”

Bạch San thì thầm bên tai của Nguyễn Yếm: “Chị ngất đi cũng khoảng hai ba ngày, ai cũng tưởng chị không xong rồi.”

Lâu như vậy sao?

Nguyễn Yếm kinh ngạc tới mức mở to cả hai mắt, nhìn Bạch San: “Lẽ nào mọi người không thể nói chuyện với nhau?”

“Nếu như tâm trạng hai người đó tốt thì sẽ cho nói một chút, hoặc lúc bọn họ ăn cơm, bọn em có thể nói chuyện nhỏ nhỏ.” Bạch San nhỏ giọng, lo lắng, “Nhưng thời gian không cố định, có khi họ không ăn.”

Nhắc đến ăn uống, Nguyễn Yếm mới thấy đói bụng, cô đã không ăn nhiều ngày liền.

Cho cô bé ăn xong, Nguyễn Yếm quay về chỗ, bắt đầu suy nghĩ cách để trốn thoát, quan trọng nhất là đây là nơi nào, thứ hai là làm sao để có thể phát tín hiệu để cho người khác giải cứu, cái sau không khả quan lắm, nhưng có lợi cho việc chạy trốn – nếu như nghĩ ra một kế kế hoạch để chạy trốn.

Cô mải mê suy nghĩ đến nỗi bụng cô bắt đầu réo lên, cơ thể cô không thể chịu đựng được mà không ăn gì trong hai ngày… Đúng rồi, cô đã không ăn ít nhất 48 tiếng.

Suy nghĩ vừa xong thì Nguyễn Yếm bắt đầu thấy choáng váng.

Không chỉ chóng mặt, cô còn cảm thấy muốn nôn, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, cô không có thời gian để ý đến phản ứng của những người trước mặt mình, áp lực từ thể chất lẫn tâm lý khiến não cô như có

gai nhọn bên trong, cảm giác muốn nôn ra mà không có gì trong bụng khiến cô ngạt thở.

“Chị…”

Bạch San bị dọa, muốn dìu cô, cơ thể của Nguyễn Yếm đã mềm nhũn, ngất trên người cô ấy.

Người đàn ông phía trước sững sờ, văng ra những câu chửi thề, sau đó hỏi Bạch San: “Nó bị làm sao?”

Bạch San lấp ba lắp bắp: “Hình như do đói…nên ngất?”

Người đàn ông nhổ nước bọt ra rồi vuốt lên tóc, bực bội nói chuyện với người còn lại: “Phía trước có chỗ bán đồ ăn không? Đi mua cho nó chút đồ ăn, đừng đưa tiền ở đây.”

Tên lái xe mắng cô ốm yếu, tốc độ xe đâu đó tầm 100 km/h, nhìn về bên đường thấy chữ Tây An, Bạch San vỗ nhẹ lên mặt của Nguyễn Yếm, cơ thể cô lạnh, không phải nhiệt độ bình thường, Bạch San hoảng loạn, đắp áo khoác lên người cô: “Chị ơi, tỉnh dậy đi.”

Bạch San nắm lấy tay của Nguyễn Yếm, lúc đang lo lắng, thì đột nhiên cô cảm thấy lòng bàn tay bị một đầu ngón tay… móc móc một cái.