Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 62: Quân Phong (2)




Nguyễn Yếm choáng váng.

Thần kinh bị tình dục thiêu đốt dần tỉnh táo lại, Nguyễn Yếm choáng váng nhìn anh: “Anh tới thật sao?”

Anh hôn mút sau cổ cô, ra vào thong thả, nhưng phía trước lại tìm cổ tử c*ng cô, nghiền ép trong huy*t thịt non tràn đầy, mật dịch bôi trơn càng chảy càng nhiều, khắp đùi đều là dấu vết làm tình.

“Anh vừa mới nghĩ tới một chuyện.”

Tư thế này rất thích hợp nói lời cợt nhả, Kỷ Quỳnh Thù hơi cúi đầu xuống kề sát bên tai cô, anh hiểu rõ từng điểm nhạy cảm của Nguyễn Yếm, cố ý đè thấp giọng nói của mình xuống: “Nếu vừa xem phim vừa làm em có thể sẽ mở ra một thế giới mới không, chỉ là không biết diễn viên hay là Yếm Yếm sẽ kêu hay hơn nhỉ?”

Anh vừa nói, còn không quên đâm về phía trước, ánh mắt dừng lại một cái trên bộ phim, lại nói tiếp: “Rất xấu xa đúng không, anh cũng cảm thấy thế.”

Nhưng anh không thay đổi.

Nguyễn Yếm không trả lời, cô gần như không thể chịu nổi khi anh mở miệng nói, mặc dù thiếu niên đè thấp giọng xuống nhưng lại vừa trong sáng vừa sắc tình, khi anh nói chuyện còn cố ý mang theo giọng mũi tựa như một khúc đàn uyển chuyển chậm rãi vang lên từ cây đàn violon, kết quả vừa nhìn đã biết, dây đàn như được làm từ kẹo gạo nếp vậy.

Nói không rõ là cảm giác gì, nửa người Nguyễn Yếm rùng mình, da gà nổi lên.

“Đừng nói nữa.” Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình rồi lại bị khoái cảm trên người kích thích đến run rẩy: “Đừng nói nữa, sâu quá, em không chịu nổi.”

Quy đ*u liên tục hôn lên cổ tử c*ng, Nguyễn Yếm cố gắng muốn thả lỏng nhưng cô bị làm đến mức bỏ cuộc, ánh sáng trước mắt lập lòe, những từ đơn tiếng Pháp kỳ lạ còn mơ hồ sót lại trong đầu cô cũng không sánh kịp với nụ hôn và động tác cắm vào rút ra của anh, càng khó chịu lại càng thoải mái, càng trốn lại càng muốn nhiều hơn. Nguyễn Yếm không biết mình bị làm sao nữa.

Tiểu huy*t vẫn chảy nước, Nguyễn Yếm rên rỉ yêu kiều, cô như sắp khóc, tiếng hô hấp hỗn loạn vang khắp căn phòng tối đèn. Nguyễn Yếm khép hờ mắt, tay nắm chặt lấy vai Kỷ Quỳnh Thù.

“A!”

Cô khẽ kêu lên một tiếng, anh xông thẳng vào miệng tử c*ng của cô mang đến cảm giác như điện giật.

Nguyễn Yếm gần như mất đi tri giác, rất lâu sau mới lấy lại được tinh thần, cảm giác được có đôi môi mềm ấm đang liếm nước mắt của cô, vừa ghét bỏ lại ngượng ngùng mà đẩy anh ra. Nghĩ lại thì lại thấy tức giận vì anh càng làm càng tàn nhẫn, há miệng cắn lên vai anh.

Kỷ Quỳnh Thù suy nghĩ rồi chủ động tới gần: “Đổi sang bên khác cắn, bên này đều là dấu răng rồi.”

Anh còn chưa nói xong, Nguyễn Yếm cắn càng mạnh hơn.

Nâng cặp đùi đã tê dại lên, Kỷ Quỳnh Thù vẫn không biết đủ. Mặt Nguyễn Yếm nóng như lửa đốt nhưng cơ thể lại hơi lạnh, trên ngực dính nước bọt của anh, đung đưa theo từng động tác của anh, cơ thể cô trơn trượt như vậy, sờ chỗ nào cũng thấy thoải mái.

“Không được…” Nguyễn Yếm co rút tiểu huy*t lại, lại như làm nũng: “Em mệt quá.”

Kỷ Quỳnh Thù bế cô, lại chậm rãi cắm vào từ phía sau, vốn dĩ còn có một đoạn ngắn thừa ra bên ngoài nhưng lúc này đã gần như cắm hết vào, Nguyễn Yếm càng rên rỉ dữ dội hơn.

“Anh đi ra một chút.”

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù không nghe, dương v*t cố gắng tìm một góc độ thoải mái, theo hành lang chật hẹp mềm mại mà hung hăng đâm vào, thiếu niên hôn nhẹ từ vai cô xuống, anh cũng không âu yếm nhiều mà chìm sâu xuống đáy biển dục tình.

Nguyễn Yếm không tìm thấy điểm tựa đành phải nắm lấy tay anh, a a ư ư mà kêu cũng không biết là muốn nói gì. Đôi mắt cô nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước, thân dưới chảy nước không ngừng như lũ lụt, người phía sau còn xấu xa không biết xấu hổ mà trêu đùa âm đế, khoái cảm mất hồn ăn mòn cảm giác.

Nguyên Yếm lại cao trào lần nữa, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ đẹp nguyên thủy nhất.

Nhưng vẫn không đủ, trong hoa huy*t đang co rút cực độ vẫn còn cắm đồ vật của người kia. Cây dương v*t kia vẫn còn đang không ngừng nghỉ mà cắm cô, Kỷ Quỳnh Thù ôm lấy eo cô, đẩy ngã cô xuống, vừa hôn vừa đâm vào.

“Chậm thôi…” Nguyễn Yếm cảm thấy cả người mềm nhũn, vào lúc khoái cảm còn chưa tan đi đã bị bắt leo lên đến đỉnh núi khác, khiến lòng cô sợ hãi: “Anh làm chậm thôi, thiếu gia Tiểu Kỷ…”

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù cũng không phải lính mới, anh hiển nhiên đã sớm biết nên đối phó với cơ thể cô như thế nào.

Chàng trai giữ chặt cơ thể đang giãy giụa của cô, anh khẽ mím môi, gương mặt chìm sâu trong dục vọng có sự mạnh mẽ hiếm thấy. Anh cũng không có cười, dù đang giao hoan nhưng cái loại khí chất âm trầm u ám vẫn hiện hữu, nhưng rõ ràng anh lại đang dỗ dành cô: “Chịu đựng một chút, sắp xong rồi.”

Trong lòng Nguyễn Yếm lập tức nghĩ anh tuyệt đối không phải lấy giây làm thước đo đơn vị, lời cầu xin tha đè nặng dưới cuống lưỡi, vẫn rối rắm có nên vứt bỏ lòng tự trọng nói ra hay không, nhưng Nguyễn Yếm vẫn kiên cường không nói.

Hậu quả của việc không nói ra chính là chờ đến khi anh bắn ra, Nguyễn Yếm gần như là mệt sắp chết.

Đầu óc cô trắng xóa trống rỗng, cái gì cũng không sờ được, hư vô trắng tinh. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mình đã tới cánh cửa của thiên đàng, sau đó lại bị kéo ngược trở về, con ngươi chậm chạp dần phản chiếu lại dáng vẻ rõ ràng của thiếu niên.

Phim vẫn còn đang mở, quan tâm làm gì, dù sao cũng mở ra vô ích rồi. “Cô là… Nguyễn Yếm?”

Giữa lúc giọng nói dừng lại, trực giác của Nguyễn Yếm cảm thấy đó hẳn phải là ba chữ khác, cái tên mà đã lâu cô không nghe thấy.

Cô cảnh giác nhìn người mua trà sữa trước mặt, diện mạo không trùng khớp với bất cứ ai từng xuất hiện trong cuộc đời cô, thậm chí cả người có hơi quan trọng một chút cũng không. Cô xoay người lấy trà sữa ở phía sau rồi lắc lên, bỏ vào túi nilon: “Đây là của anh.”

Người đó cũng không đi ngay: “Cô là Nguyễn Yếm sao?” Nguyễn Yếm nói: “Không phải, cô nhận nhầm người rồi.”

Nghe câu phủ nhận của cô, khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ “tôi không tin”, đi hai bước chống lên quầy bán hàng, tràn đầy hứng thú nói: “Cậu không nhớ tôi sao, tôi là bạn học cấp 3 của cậu nè, là cái người ngồi sau cậu ấy.”

Cô ta nói chi tiết như vậy, một bóng dáng mơ hồ không rõ ràng hiện lên trong hồi ức của Nguyễn Yếm, mơ hồ đến mức không nhớ nổi, một người không để lại dấu vết gì trong cuộc sống của cô, cũng không cần phải ôn chuyện. Nguyễn Yếm chỉ mỉm cười, xoay người cầm ly trà sữa mới: “Không nhớ rõ.”

“…” Người kia vẫn chưa từ bỏ ý định: “Sao cậu cũng đến Bắc Kinh, bọn tôi ở trong nhóm lớp cấp 3 còn thường xuyên nhắc đến cậu, mọi người đều rất quan tâm đến cậu, gần đây cậu có yêu đương không…”

Hà tất phải che che giấu giấu như thế?

Trực tiếp hỏi cô có còn bán thân nữa hay không là được rồi? Sao phải tỏ ra thâm minh đại nghĩa như vậy, giả bộ làm vẻ mặt thân thiện vui vẻ làm cái gì? Ký ức của Nguyễn Yếm đối với hầu hết các bạn cùng lớp đều rất mong manh, không phải là người giúp đỡ trong lúc cô bị bắt nạt thì cô đều lười phải nói chuyện với họ.

“Này, thái độ của cậu là sao, không phải cậu là nhân viên sao?”

Chắc là vì bị Nguyễn Yếm làm lơ nên bất mãn, giọng nói của nữ sinh kia hơi cao lên, rất nhanh đã bị người phía sau đi lên che khuất: “Ôi, sao lại là cô?”

Nữ sinh đẩy cửa ra có dung mạo vô cùng kiều diễm, mặc một bộ váy không tay giống như mỹ nữ Hong Kong thập niên 80 xé màn hình đi ra. Cô ấy thấy Nguyễn Yếm, sửng sốt một hồi mới tiến lên nói: “Là cô đúng không? Tôi là Kiều Hữu Nguyệt, nhiều năm trước chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện Đồng Lư.”

Hàng mày đang nhíu lại của Nguyễn Yếm hơi giãn ra, cười nói: “Là tôi.”

Kiều Hữu Nguyệt nở nụ cười tràn đầy sức sống, dung mạo tuyệt đẹp của cô thu hút sự chú ý của rất nhiều người: “Cô làm thêm ở đây à?”

Nguyễn Yếm gật đầu: “Chỉ cuối tuần tôi mới đến.”

“Giỏi thật đấy.” Kiều Hữu Nguyệt nói: “Tôi muốn đến tiệm trà sữa làm thêm để uống trộm mà đều không được, học mấy ngày cũng không hiểu rõ bảng nguyên liệu của người ta.”

“Tôi nhớ được.” Nguyễn Yếm rõ ràng thích nói chuyện với cô ấy hơn nên cũng nói nhiều hơn: “Muốn uống loại nào, tôi có thể đề cử cho cô.”

“A, tôi không phải…” Cô ấy như đang che giấu gì đó, vẻ mặt có hơi xấu hổ nhưng rất nhanh đã dùng nụ cười che đi, quay đầu chỉ chỉ một người đàn ông, giọng điệu lập tức lạnh đi: “Không phải là anh muốn mời bọn họ uống trà sữa sao, gọi đi.”

Người đàn ông phía sau cô ấy có thân hình cao lớn, có một khuôn mặt vô cùng xuất chúng nhưng chỉ dời mắt đi một cái là không thể nhớ được nữa, anh ta đi theo sau Kiều Hữu Nguyệt, sắc mặt lạnh nhạt: “Tôi không hiểu rõ, cô đến đây đi.”

Kiều Hữu Nguyệt trợn mắt nhìn, không để ý tới anh ta, mua gần 40 ly trà sữa theo lời đề nghị của Nguyễn Yếm, rất nhiều loại, mấy nhân viên có mặt cùng làm. Sau khi họ vất vả lắm mới làm xong, Nguyễn Yếm đã sớm không tìm thấy bóng dáng bạn học cấp 3 kia đâu nữa.

Không biết sau khi trở về sẽ nói xấu cô như thế nào nhưng cũng không sao cả, cô không ở trong nhóm cấp 3.

Kiều Hữu Nguyệt ở bên cạnh chờ đợi, tận dụng mọi thời gian rảnh nói chuyện phiếm với Nguyễn Yếm. Cô mới biết mấy người lúc trước cô gặp đa số đều đã tới Bắc Kinh, cô ấy đến để tìm Kiều Lương Phong ở Bắc Kinh để lên kế hoạch cho trò chơi.

Cô có chút ấn tượng với Kiều Lương Phong: “Khả năng tư duy và lập kế hoạch nhất định rất xuất chúng.”

“Cái gì chứ, tên vô tâm.” Kiều Hữu Nguyệt không nói được câu nào hay ho về anh trai mình: “Nhưng ngược lại anh ấy khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, vừa rồi còn chưa dám nhận người nữa, cảm thấy hoàn toàn là hai người khác nhau trong trí nhớ của tôi.”

Nguyễn Yếm kinh ngạc nói: “Tôi thấy khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều.”

“Nhưng khí chất đã thay đổi rất nhiều, cực kỳ tự tin.”

Kiều Hữu Nguyệt chỉ huy người đàn ông, sau đó vẫy tay với cô đứng trong quầy bán hàng: “Tôi đi trước nhé, bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi, chắc là cô sẽ phải tan ca muộn, về nhà nhớ chú ý an toàn. Tôi nghe nói Bắc Kinh bây giờ không yên bình, đừng để người ta tóm được con thỏ như cô.”

Nguyễn Yếm nói lời cảm ơn, lại nói thay mình hỏi thăm người nhà của cô ấy: “Buổi tối tôi đi tàu điện ngầm, ga tàu điện ngầm rất gần đây, không sao đâu, đi thong thả nhé.”

Cô vẫy tay chào tạm biệt Kiều Hữu Nguyệt, đến phút cuối mới nhớ ra là chưa lưu phương thức liên lạc nhưng ngẫm lại cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không phải không thể làm một người qua đường dịu dàng, rất nhanh đã phải tạm biệt nhau.