Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 60: Gió sương (4)




Bầu không khí của ván thứ tư căng thẳng hơn nhiều so với mấy ván trước, mặc dù Nguyễn Yếm biết rằng từng cử chỉ nét mặt nhỏ của bọn họ đều là chiến lược, cô quay đầu sang hướng khác không nhìn quân bài của Kỷ Quỳnh Thù, sợ mình sẽ làm lộ thông tin.

Ông chủ không còn ra vẻ tự đắc như lúc trước, ông để tất cả những lá bài dưới bàn, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, hiếm khi vì Kỷ Quỳnh Thù làm gián đoạn nhịp bài.

Kỷ Quỳnh Thù nhìn ra ông chủ vẫn còn sợ hãi: “Thứ nhất, tôi đã đánh con át chủ bài. Thứ hai, tôi không có biện pháp dự phòng. Nếu như ông chủ nghi ngờ, tôi sẽ nhắm hai mắt lại, được chưa?”

“Không cần.”

Nếu anh ta nghi ngờ thật thì dù cho có nhắm mắt cũng vô dụng, ông chủ nhìn năm lá bài dưới bàn. Thật nực cười, khi mới tiến vào anh ta mang tâm thế là một chủ nợ, nhưng bây giờ lại có chút tâm trạng của kẻ trả nợ rồi. Một loại dục vọng chiến thắng chưa từng có như một ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lòng anh ta.

Anh ta ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía Kỷ Quỳnh Thù: “Cậu vẫn không có loại phản ứng như tôi nói, biểu hiện của cậu đúng thật là rất kỳ lạ.

Kỷ Quỳnh Thù chỉ cười, không đáp lời.

Ông chủ lâm vào trầm tư. Là vua một cõi, anh ta quả thực có thể ngồi đợi đối phương tự chui đầu vào lưới, bây giờ chắc anh đang suy nghĩ cân nhắc lúc nào thì ra quân Thích Khách.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù quả thực là dạng thanh niên hiếm thấy, anh hoàn toàn có tiền trả nợ, nhưng lại không có nghị lực phản kháng trong tuyệt cảnh, càng giống người chạy tới đây để tìm kích thích thì đúng hơn.

Anh đi trước, đây là điểm bất lợi của anh, e là cần phải tiếp tục hoàn thiện các quy tắc, cứ sòng phẳng trước sau đó đổi tay cũng được, nhưng giờ không phải là lúc nghĩ những điều này, anh cần phải dự đoán cách đi của đối phương, điều này quả thật khó khăn, không ai có thể đoán trước tương lai.

Kỷ Quỳnh Thù nói đúng, phỏng đoán người khác, chẳng khác nào phỏng đoán chính mình.

Ông chủ quay lại nhìn đám đàn em phía sau, chúng nó nhìn như đang theo dõi trận đấu, cũng có trách nhiệm quan sát đối phương, thấy vậy thì lắc đầu, tỏ vẻ Kỷ Quỳnh Thù trong sạch.

“……”

Ông chú ra ván bài đầu tiên, là hai lá bài thường dân gặp nhau.

“Nhìn xem, cách phỏng đoán dựa vào biểu cảm cũng không được, tôi còn tưởng đây đúng là kỹ năng tất sát của ông chủ đấy.”

Không biết có phải do áp lực đã giảm hay không, Kỷ Quỳnh Thù cũng không dự tính làm gì nữa, thậm chí còn không suy nghĩ, học ông chủ nói nhiều lời trước khi ra bài: “Nói cách khác, đúng là tôi cũng muốn xem bộ môn này có thể thần kỳ thế nào. Thế nên, thực tế là, ngay từ đầu lấy mấy cái gọi là phản ứng sinh lý để dọa tôi, cũng là giả sao? ”

Ông chủ nhướng mày: “Cái gì.”

“Lúc mới bắt đầu ván bài, tôi thấy vẻ mặt anh rất tự tin, chỉ xem như đang xem kịch, tôi còn tưởng rằng anh có thủ đoạn gì khiến tôi thua cuộc, làm tôi hoài nghi rằng anh đang gian lận.”

“Nhưng với vẻ lo lắng của ông chủ đây so với lúc bình thường cũng không có gì khác nhau. Thế nên tôi đã nghĩ, có phải ngay từ đầu những lý do kia chỉ là đang diễn trò hay không?”

“Tại sao tôi phải diễn trò, tôi là nhà cái mà.”

“Đúng vậy, tôi cũng đang nghĩ, nếu ông muốn dùng hành động để đánh lừa phán đoán của tôi, đó hẳn là một kỹ xảo để chiến thắng, tôi đã dùng một chiếc kính thăm dò nhưng không phải vậy, vả lại vẻ mặt thua cuộc của ông chủ không có vẻ là giả, lẽ nào có cách thắng khác?”

Ông chủ có phần hơi sốt ruột, “Tôi không có tài giỏi như vậy, cậu không cần phải nghi ngờ.”

“Cách nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ.”

Kỷ Quỳnh Thù ngồi thẳng lưng, dáng vẻ thanh tao lịch sự: “Nhưng đây là trận quyết chiến, trên thực tế, so với tôi, ông chủ càng muốn thắng hơn, ngay cả khi tôi đã nói tôi không giữ lại thì ông cũng nghi ngờ tôi đang nói dối.”

Ông chủ cúi đầu hồi lâu, cuối cùng cũng ra lá bài thứ hai. “Thế thì sao?”

Kỷ Quỳnh Thù không hề che giấu, ánh nhìn sáng rực và vẻ mặt hăng hái,

anh có chút kiêu ngạo bật cười. “Thế thì như ông muốn.”

Anh nâng tay lên, đưa lá bài Thích Khách lên bàn, còng tay kêu lạch cạch như nổ: “Món nợ được xóa sạch.”

Kỷ Quỳnh Thù đứng lên, anh thậm chí còn không lật bài, chỉ nhanh chóng ôm lấy cô gái đang cắn nát môi mình vào lòng, xoa đầu cô: “Không sao đâu, em xem, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Nguyễn Yếm ôm lấy cổ của anh, không nói lời nào.

“Thiếu nợ thì trả tiền, tôi đã trả hết rồi, bây giờ hẳn là thả người đi được rồi chứ.”

Ông chủ đứng lên, anh ta không quỵt nợ, nhưng vẻ mặt vốn đã tối tăm u ám, cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào Kỷ Quỳnh Thù, không nói thả người cũng không nói kết thúc.

“Tôi nói tôi nộp con bài chưa lật. “

Thấy anh ta như vậy, Kỷ Quỳnh Thù cũng làm mặt lạnh, bình tĩnh nói: “Tôi không hề làm gì cả, là anh tự hủy hoại bản thân.”

“Cậu có ý gì?”

Kỷ Quỳnh Thù lắc lắc còng tay trên tay mình: “Cởi ra. “

Ông chủ im lặng vài giây, hất cằm, người đàn ông phía sau tháo còng trên tay anh xuống, nhưng sau đó chặn cửa lại, hiển nhiên sẽ không thả người cũng không đưa ra lời giải thích.

Kỷ Quỳnh Thù ôm Nguyễn Yếm lùi lại hai bước, đứng trên ranh giới của ánh sáng và bóng tối, cố nén tức giận: “Đây là cách ông chủ đối xử với khách sao?”

Ông chủ đi tới đi lui, nhếch nửa khóe môi, điềm nhiên nói: “Cậu có thể chơi thêm hai ván nữa, nếu thắng cả hai thì còn có thêm 180 vạn, tất nhiên, nếu cậu muốn tăng tiền cược, cũng không phải không được. “

“Không cần, tôi tới đây để trả tiền, không phải đánh bạc.”

Có thể Kỷ Quỳnh Thù mười bảy mười tám tuổi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mấy trăm vạn, nhưng kể từ khi Nguyễn Yếm ném con dao găm trước mặt anh, hai từ “đánh bạc” không bao giờ xuất hiện trong đầu của Kỷ Quỳnh Thù nữa.

“Huống hồ, những mánh khóe trong cờ bạc, chắc hẳn trong lòng ai cũng biết.” Kỷ Quỳnh Thù nói, “Đáng tiếc khối khinh khí cầu kia đã biến mất rồi.”

Anh nhắc đến chiếc đồng hồ của Vacheron Constantin một cách rõ ràng như vậy, khiến cho ông chủ nhất thời hiểu được: “Quả nhiên cậu đã biết. “

“Lúc đầu tôi cũng không nghĩ ra, nhưng từ khi anh nói không ai có thể thắng, tôi liền biết ngay ở đây nhất định có cách để vượt qua, dù sao đây cũng không phải là một trò chơi may rủi đơn thuần.”

Kỷ Quỳnh Thù thực sự nghĩ ra rất nhiều cách để chiến thắng, nhưng tất cả đều bị chối bỏ vì rất khó để thực hiện, không gian xung quanh rất nhỏ, một vài hành động nhỏ cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của mọi người, không cần phải mạo hiểm lớn như vậy.

Vì vậy, anh không ngừng quan sát ánh nhìn của người đối diện, bởi vì cho dù sử dụng phương pháp nào, cuối cùng cũng phải truyền đến dây thần kinh võng mạc, nên vô thức anh nghĩ tới phương pháp truyền tin này.

Cho nên, ngay từ đầu Kỷ Quỳnh Thù đã cảm thấy còng tay có vấn đề. Nhưng không tìm ra cách còng tay có thể gian lận.

Cho đến ván thứ hai, khi anh đang loay hoay tìm cách giành chiến thắng, anh phát hiện ra ông chủ đang sử dụng những “biểu hiện nhỏ” bí ẩn để đánh lạc hướng anh, đồng thời thường xuyên cúi đầu, có vẻ như đang nhìn quân bài, nhưng thực tế là đang nhìn đồng hồ—

“Khinh khí cầu của Vacheron Constantin nổi tiếng với sự khéo léo và bối cảnh tuyệt đẹp, nhưng ngoài ra, nó còn có một điểm đặc biệt, trên mặt đồng hồ không có kim đồng hồ, mà là một quả khinh khí cầu được chạm khắc. Ở bốn góc của khinh khí cầu, ngày, thứ trong tuần, phút và đồng hồ báo thức, nhưng tôi nghĩ giờ nó đang thể hiện hơi thở của tôi, mạch, huyết áp và cả nhiệt độ cơ thể.”

“Anh đã cải tạo lại vẻ bề ngoài, mà máy cảm ứng hẳn là ở trong còng tay, đúng không?”

Giọng điệu của Kỷ Quỳnh Thù tương đối bình tĩnh, hiển nhiên mặc dù đối phương làm ra chuyện bẩn thỉu cũng không khiến anh tức giận, nhưng phát hiện ra chuyện này cũng khiến anh không vui cho lắm.

Ánh đèn sáng chói, ông chủ yên lặng lắng nghe, đột nhiên từ trong mũi phát ra một tiếng cười: “Không tồi, cậu cũng rất giỏi đấy.”

“Nhưng càng giỏi hơn không phải người đã nghĩ ra phương pháp này, là ông chủ đây sao?

Kỷ Quỳnh Thù nói tiếp: “Tôi chỉ là suy đoán, bởi vì tôi không nhìn ra được lời nói của anh, lời nào là thật lời nào là giả. Tôi chỉ có thể dựa vào

nhiều cách để xác định anh sẽ ra lá bài nào, đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải nhớ vị trí của lá bài. “

“Thế còn ván thứ tư?”

Ông chủ đặt ra câu hỏi nghi ngờ sâu sắc nhất, ông ta không phải là người không chịu nhận thua, nhưng dù sao cũng nên có câu trả lời.

“Tôi đã nói, tôi không có đường lui, và cũng đã nói anh đừng lật bài, không lật thì mỗi người đều có cơ hội chiến thắng.” Kỷ Quỳnh Thù do dự, nhưng vẫn khẽ thở dài: “Tôi thực sự không làm gì cả, tôi chỉ là một bệnh nhân tâm thần, thuốc tôi uống có chứa benzodiazepines và chlorpromazine.”

“Thuốc sẽ làm chậm phản ứng sinh lý của tôi, đặc biệt là hệ thần kinh, vì vậy các giá trị T, P, R và BP anh đo được không có ý nghĩa tham khảo, thậm chí còn ảnh hưởng đến phán đoán của chính tôi, vì tôi đã lợi dụng ngược lại anh thông qua phản ứng này.”

“Tôi đã từng nhắc nhở anh, đừng gian lận.”

Vẻ mặt của Kỷ Quỳnh Thù nhìn ông chủ thay đổi một cách tinh vi, một số sự trùng hợp tưởng chừng như không thể xuất hiện cùng lúc lại bất ngờ xuất hiện trên người thiếu niên này, ngẫu nhiên anh trở thành điều tất yếu được chồng chất một cách tình cờ này.

“Chuyện hôm nay tôi sẽ không nói ra.” Kỷ Quỳnh Thù thấy ông chủ cũng không tức giận, “Những chuyện này đến đây chấm dứt, mọi người thanh toán xong, hơn nữa sau này cậu của cô ấy lại nợ tiền, cũng không được phép tính lên đầu cô ấy nữa.”

Ông chủ híp mắt: “Uy hiếp?” “Thỏa thuận. Trên giấy tờ.”

Đương nhiên, ông chủ cũng không muốn vị thiếu gia này đập phá địa bàn của mình, 36 vạn cũng không tính là tiền, cố gật đầu: “Nước sông không phạm nước giếng.”

Kỷ Quỳnh Thù nhận được giấy: “Cảm ơn.”

Anh nắm lấy tay Nguyễn Yếm, một lần nữa bị bịt mắt đưa ra ngoài.

Lần này anh thực sự không muốn làm anh hùng, Kỷ Quỳnh Thù không nhớ đường, chỉ sợ cũng không dễ nhớ, chờ bị ném trở lại dưới lầu nhà Nguyễn Yếm, giống như vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử, ánh mặt trời chói lóa lúc ẩn lúc hiện, như thực như ảo.

Nguyễn Yếm ho khan vài tiếng: “Em có sao không?”

“Không sao đâu.” Kỷ Quỳnh Thù không chút sợ hãi, cười tủm tỉm hôn lên mặt cô: “Làm anh đói bụng cả nửa ngày, về nhà báo bình an cho dì trước đã…này, em đừng khóc chứ.”

Nước mắt của Nguyễn Yếm giống như những cơn mưa tháng sáu, nói đến là đến, mãi không thể ngừng, cô không thể so với thiếu niên, trong lòng tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi không có nơi nào để trút bỏ, tất cả những điều đó đều hóa thành nước mắt, trào ra khỏi đôi mắt trong veo.

“Đừng khóc đừng khóc.”

Tay chân Kỷ Quỳnh Thù luống cuống an ủi cô: “Không phải chuyện gì lớn.”

Có lẽ anh ấy cũng nghĩ vậy.

Nhưng Nguyễn Yếm – lưỡi dao của ánh sáng lạnh lẽo, hành lang không có điểm cuối, căn phòng nhỏ tối tăm và những thăng trầm của cuộc sống, chuyện sinh tử – cô gái này bị ép phải tham gia, nhưng cô ấy phải dựa vào người khác mới an toàn trở về, không biết lúc này cô đã tự trách bản thân đến mức nào.

Lời nói đứt quãng không rõ ràng, cô chỉ cảm thấy cô nợ Kỷ thiếu gia tới kiếp sau cũng không thể trả hết, cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng, bị tiếng khóc nức nở cắt đứt, lại bắt đầu ghét bản thân vì sự hấp tấp của mình.

Nguyễn Yếm vừa khóc vừa nhìn Kỷ Quỳnh Thù, cuối cùng chỉ biết ôm cổ anh: “Xin lỗi…vô cùng xin lỗi…”