Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 38: Gió Bắc (2).




Nguyễn Yếm kiểm tra lại túi xách và tủ đồ một lần nữa, cô còn rất cẩn thận viết lại danh sách đồ vật phòng trường hợp bỗng nhiên đồ đạc nhiều lên hoặc ít đi.

Những rõ ràng tiêu điểm hôm nay không phải cô, hoặc là nói đoạn thời gian thuộc về cô đã qua đi. Nguyễn Yếm vẫn như thường lệ bỏ qua những ánh mắt né tránh rồi chỉ trỏ, đeo túi xách lấy từ trong ngăn tủ rồi tan học.

Vị trí của Triệu Như trống không.

Chẳng trách, đáng đời.

Cô đeo túi xách đi về nhà, dù đã qua mùa hè truyền thông nhưng nhiệt độ ở Chiết Giang mùa này vẫn duy trì dao động ở mức 27 – 28 độ. Nguyễn Yếm mặc bộ đồ Kỷ Quỳnh Thù đã mua cho cô từ lúc còn chưa thân quen, tay áo ngắn tay, quần dài bảy phân, đôi giày nhỏ màu trắng, tuy đắt nhưng chất lượng rất tốt.

Ánh trăng sáng lấp lánh treo trên bầu trời, tuy không có sao nhưng trời rất sáng.

Nguyễn Yếm dừng lại chờ đèn giao thông, trên đường có lác đác mấy học sinh, người thì đi bộ người thì đi xe đạp đi ngang qua cô, bọn chúng đang nói về những vấn đề không liên quan đến kỳ thi đại học. Nguyễn Yếm nhìn bọn họ đi xa, đến khi không còn thấy bóng lưng nữa, mới thở dài một hơi.

Khi Nguyễn Yếm về nhà, bất ngờ thấy Nguyễn Thanh Thanh đang quần áo chỉnh tề, ngồi trên sô pha nhưng không nhúc nhích, nhìn như không có sức sống.

Cô nghĩ có phải Nguyễn Thanh Thanh đang tức giận hay không, dù là ai thì khi bị vạch vết thương trước mặt mọi người cũng đều sẽ tức giận.

Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy tiếng mở cửa, hít một hơi: “Về rồi à.”

Giống như đã từng khóc to một trận.

Nguyễn Yếm hơi sửng sốt một chút, đúng thật là thấy nước mắt trên mặt Nguyễn Thanh Thanh, mình nói chuyện quá đáng vậy sao?

“Mẹ nấu mấy món cho con.” Nguyễn Thanh Thanh đứng lên, “Cả chiều rồi con chưa ăn cơm.”

Nguyễn Yếm “dạ” một tiếng, dặt túi xách xuống trước mặt bà: “Biểu cảm của mẹ khiến con hoài nghi rằng con đã làm sai.”

Nguyễn Thanh Thanh hít một hơi, mũi bà đỏ ửng: “Con còn có thể làm thế nào, là muốn mẹ lên mạng xem ảnh chụp riêng tư của con hay là nhìn mẹ xấu hổ đưa con về nhà kiểm điểm?” Bà ngẩng đầu nhìn Nguyễn Yếm: “Con lấy tiền đâu mua bút ghi âm?”

“Từ lâu rồi, mượn tiền của Kỷ Quỳnh Thù.”

Nguyễn Thanh Tanh cũng nhớ ra, bà ừ một tiếng, hơi mất tự nhiên hạ bàn tay vừa giơ lên xuống: “Con từ lúc đó đã bắt đầu…”

“Mẹ có nhớ hay không. Vào hồi lớp 10, có lần con không mặc nội y về nhà, mẹ đã hỏi con nội y đâu, con nói con đã đánh mất rồi sau đó mẹ còn mắng con một trận, nói con không có lòng tự trọng.” Nguyễn Yếm chưa bao giờ nói những điều này trước mặt Nguyễn Thanh Thanh, “Thật ra không phải, là vì con bị chặn ở WC, đám người đó xé nát nội y của con, con không thể mặc lại được nữa.”

Nguyễn Thanh Thanh mê mang há miệng: “Nhưng sao con…”

“Bởi vì mẹ không giúp được con.”

Nguyễn Yếm nhanh chóng cắt lời, cô thấp hơn so với Nguyễn Thanh Thanh, nhưng khi nhìn thẳng trái lại còn chiếm ưu thế hơn: “Con nói với mẹ rất nhiều lần rồi, mẹ mới là trung tâm của vòng xoáy.”


Vẻ mặt của Nguyễn Thanh Thanh rất phức tạp, bà muốn cùng Nguyễn Yếm từ tốn nói chuyện, nhưng bà với Nguyễn Yếm đã cãi nhau rất nhiều lần, bây giờ không còn tinh lực để đùa giỡn nữa. Nguyễn Yếm bày ra dáng vẻ nếu như Nguyễn Thanh Thanh không thay đổi suy nghĩ, cô sẽ dứt khoát bỏ đi.

Nói đi cũng phải nói lại, thật sự một người có thể tùy tiện mà bắt đầu lại sao?

Nguyễn Thanh Thanh không nhớ bản thân đã làm gái bao nhiêu lâu, nhưng ngay từ từ đầu là để chiếu cố toàn gia đình. Khi đó bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bố mẹ mình mất đi năng lực kiếm tiền rồi theo đứa con trai nhỏ mà qua đời, Nguyễn Chiêu Chiêu lại được đặt hy vọng quá cao, nên một đứa con gái như bà chỉ có thể ra ngoài kiếm sống nuôi sống người trong nhà.

Lúc ây bà chỉ là một cô gái nông thôn, ra ngoài làm thuê, làm gái buôn bán thân mình, sau đó cứ mơ mơ hồ hồ mà có Nguyễn Yếm.

Khi bà sinh Nguyễn Yếm mới có mười bảy tuổi, dù bà uống thuốc phá thai nhưng đứa bé vẫn được cứu về. Lúc đó ngay cả tên của mình Nguyễn Thanh Thanh cũng không viết đầy đủ nổi, khi bà đi làm hộ khẩu cho Nguyễn Yếm, ở trước cửa đều là những cặp vợ chồng son ôm con con của mình, chỉ có mình bà cô đơn lẻ loi cúi gằm mặt xuống, sợ Nguyễn Yếm khóc.

Cảnh sát nói đứa con này của bà là đứa con ngoài giá thú, phải có giấy chứng nhận của y tế, thái độ rất nhẹ nhàng. Nguyễn Thanh Thanh không hiểu, khép nép hỏi chứng minh y học là gì. Rất nhiều năm nay, bà vẫn nhớ rõ cảnh tượng xấu hổ đó, trong không gian với chiếc điều hòa, mồ hôi bà chảy ròng ròng.

Ngay cả tên đứa nhỏ bà cũng không biết viết, bà vẫn cứ nghĩ rằng đứa bé tên là Nguyễn Diễm, vẫn còn nghĩ rất êm tai. Khi nhìn thấy mấy người cảnh sát đang nói trưa nay ăn gì, thiếu chút nữa bà đã khóc lên, cả một ngày nay bà cũng chưa ăn gì.

Nguyễn Yếm luôn nói bà nhát gan, thật ra chỉ là đụng bể đầu, một việc làm lâu sẽ sinh ra tính trơ, dù tiền lương không ổn định, nhưng được nhiều.

Xung quanh Nguyễn Thanh Thanh đều là những người có nghề nghiệp bị xem thường, mọi người đối với việc này cũng đã mất cảm giác hết. Đến cái tuổi này rồi, quan hệ và tài nguyên đều bị khai tử hết rồi, vẫn còn suy nghĩ không thực tế sao?

Nhưng sao Nguyễn Thanh Thanh có thể nói cho Nguyễn Yếm nghe được, nó mới bao lớn, bà cố gắng như vậy cũng chỉ muốn nuôi Nguyễn Yếm thật sạch sẽ, đừng để giống như bà, cả đời đều bị người ta đẩy đi.

Nhưng bà đã quên mất.

Con gái của gái mại dâm và gái mại dâm, tuy có mạng để sống nhưng không có tôn nghiêm.

“Yếm Yếm.” Tay Nguyễn Thanh Thanh vừa mới thả lỏng lại nắm chặt, “Khi mẹ đi ra ngoài, không ai cảm thấy mẹ là người trong sạch cả, mẹ còn hiểu rõ cảm giác bị người ta chỉ trỏ hơn con rất nhiều, nhưng mẹ không thể làm gì được. Vì thứ mẹ cần là mạng sống mà thứ con cần lại là danh dự.”

“Chẳng phải con đã từng nói danh dự gì đó đứng trước tiền tài cũng chẳng đáng một đồng sao?” Nguyễn Yếm hít một hơi sâu, cô như một con nhím bị lột ra, cả người chảy máu đầm đìa, vẫn muốn chống đỡ một hơi để cắn người, “Nhưng sống như thế có ý nghĩa sao? Mẹ có thể đóng sập cửa, có thể bỏ ngoài tai, nhưng con thì không, con đã phải sống trong hoàn cảnh bị người ta đâm vào cột sống, con không thể nào trốn thoát được.”

“Sinh con ra, hẳn là mẹ cảm thấy rất vui, nhưng con lại cảm thấy rất xấu hổ. Không phải xấu hổ thì mẹ của mình là gái điếm mà là dù con có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng con là con điếm nhỏ.”

Lời nói quá tổn thương người khác, gần như vẻ mặt Nguyễn Thanh Thanh đã thay đổi ngay lập tức.

“Đúng vậy, tại sao mẹ lại còn sinh con ra chứ?”

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, một giọt nước mắt rơi lên đôi giày đã từ lâu chưa giặt của bà, bà nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhăn nhó của mình, ngay cả bản thân bà cũng đang phỉ nhổ sự nghèo khổ của mình.

“Bạn học kia của con…”

“Mẹ chỉ mới quen ba cô ấy mấy ngày trước.”

Nguyễn Yếm biết mình nói nặng lời, giọng điệu hạ xuống, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Nguyễn Thanh Thanh: “Cô ta biết quan hệ bất chính giữa hai người nên mới bắt nạt con, nói với toàn trường con là con gái của gái điếm, nhưng cô ta nói ba cô ta ra giá rất cao.”

Nguyễn Thanh Thanh nghẹn lời.

Đúng vậy, rất cao, cao hơn những phí tổn khi cô bị bắt nạt ư?

Nhưng bạo lực học đường làm gì có phí tổn, chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong đầu của một đứa trẻ, và cuộc đời của một đứa trẻ khác.

Trong nháy mắt trong đầu Nguyễn Thanh Thanh xuất hiện vô vàn những suy nghĩ khác nhau, con đường của nửa đời trước vòng vèo khó khăn, những chuyện vụn vặt về dầu gạo muối, tất cả chi phí khi Nguyễn Yếm lên đại học, khó thể theo kịp cuộc sống ở Bắc Kinh đầy hoa lệ, còn sự hút máu của Nguyễn Chiêu Chiêu, hình như mỗi một kiện cũng có thể làm cho nàng nói không được.

Nhưng Nguyễn Thanh Thanh nói: “Đợi đến sau khi kết thúc kỳ thi đại học có được không?”

“Cái gì?”

“Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, mẹ không làm nữa. ” Nguyễn Thanh Thanh sụt sịt nói, bà vẫn không ngẩng đầu lên, “Cuộc đời này của mẹ cứ như vậy thôi, con đừng dẫm vào vết xe đổ của mẹ.”

Nguyễn Yếm quay đầu lại nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Thanh, cô muốn nói mặc cho bây giờ bà ấy có thể hay không thì cô cũng sẽ đi làm thêm, không cần Nguyễn Thanh Thanh phải đi bán nhan sắc, nhưng tiền là vấn đề thực tế trước mắt, Nguyễn Yếm không thể làm gì khác, đành đè nén chút đau lòng này xuống: “Tùy mẹ, con không quan tâm.”

“Nếu như sau này con còn bị bạo lực học đường, con cứ nói cho mẹ.”

“Không cần.” Nguyễn Yếm cũng muốn lớp 12 cố gắng học cho giỏi, “Mấy người đó sẽ không tìm đến con nữa. “