Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 34: Gió Tây (1).




Âm thanh cứ liên tục vang lên, nghe giống như nam nữ đang làm tình.

Nguyễn Yếm đeo bịt tai vào, gió mùa hè ngột ngạt quá nên không mở cửa sổ, nằm dài trên bàn nghịch quả địa cầu, bài kiểm tra rải rác trên bàn, gấp lại một góc, nét chữ trên đó trái lại thật ngay ngắn.

Anh thực sự đã làm bài kiểm tra giúp cô.

Mặc dù đã lau sạch sẽ, Nguyễn Yếm luôn cảm thấy cô có thể ngửi thấy mùi dâ.m thủy và tinh dị.ch trên bài kiểm tra vào chiều hôm đó, cảnh cô mồ hôi nhễ nhại bị đùa giỡn một cách tùy tiện trên người thiếu niên, cho dù chỉ mơ hồ nhớ tới cảm giác đó, khuôn mặt Nguyễn Yếm sẽ lập tức đỏ bừng.

Đơn giản là quên đi.

Nguyễn Yếm chơi một lúc, thấy ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng nghĩ chắc vẫn phải chờ đợi, liền tranh thủ nhẹ nhàng mở cửa đi WC, tránh cho lại làm hỏng việc, nhưng đen đủi thế nào, sau khi rửa tay, liền va vào một người đàn ông, người đàn ông giật mình khi nhìn thấy một cô gái khác trong phòng.

Nguyễn Yếm cúi đầu, cầm lấy chìa khóa nhà, nhanh chóng đi ra khỏi cửa, cô còn chưa kịp thay quần áo, còn đi dép lê, nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao. Nguyễn Yếm không còn cách nào khác đành phải xuống lầu rồi trốn sang một bên, lén lút nhìn người đàn ông đó đi xa, trong lòng cô lại nảy sinh ý nghĩ tuyệt vọng và u ám.

Bố của Hàn Băng Khiết lại xuất hiện ở đây.

Chỉ có một lời để giải thích, Hàn Băng Khiết vẫn còn sống, cô sợ rằng cô ta sẽ cùng bọn họ học năm ba trung học, nhưng cũng không thể nói trước được, dù sao cô ta đã nghỉ ba, bốn tháng, cũng có khả năng bị lưu ban hoặc bị đình chỉ học. Chỉ mong là khả năng thứ hai, nếu không, cô sợ rằng những ngày tháng ở trung học của mình sẽ lại khó khăn.

Quay trở về nhà, Nguyễn Thanh Thanh đang kéo ga trải giường và mền ra giặt lại, Nguyễn Yếm đứng ở cửa lạnh lùng nói: “Bà vẫn luôn như thế này à?”

“Cái gì?”

“Tôi nói bà vẫn sống dựa vào đàn ông như thế này sao? Khi tôi hai mươi hay ba mươi tuổi, tôi vẫn phải đeo bịt tai trong phòng khi về nhà sao?” Nguyễn Yếm cau mày, “Tôi đã nói nhiều lần rồi, bà có thể ngừng làm mấy chuyện này hay không?”

Giữa Nguyễn Thanh Thanh và Nguyễn Yếm, công việc luôn là một chủ đề khó nói, ngay cả khi Nguyễn Thanh Thanh biết không lừa dối được, bà gượng cười, ánh mắt né tránh: “Nước của nghề này rất sâu, muốn thoát ra không dễ dàng như vậy…”

“Bà định dùng lý do này để qua loa lấy lệ mấy năm với tôi ư?”

Giọng của Nguyễn Yếm lớn hơn chút, ánh mắt chìm xuống: “Căn bản bà đã sống thoải mái ở trong nghề này lâu rồi, cũng không muốn thay đổi cách sống, nhưng bà còn có thể làm nghề này mấy năm nữa, bà không biết nó có ổn định hay không à, cái gì mà không thoát ra được, lúc bà đi KTV làm việc cho người khác cũng không có chuyện gì xảy ra, như thế nào, bà làm nghề này thoải mái lắm sao?”

“Nguyễn Yếm, con nói về mẹ mình như vậy sao?”

Nguyễn Thanh Thanh khuyên răn cô: “Con nói cái gì vậy? Mẹ không phải cũng là vì…”

“Vì cái nhà này?”

Nguyễn Yến ghét cách bà dùng sức để thay đổi chủ đề, cô gật đầu, ngồi ở một bên mím môi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh Thanh: “Vậy thì tốt, bà nói cho tôi nghe thử, thuốc chữa viêm phụ khoa trong phòng bà dùng mãi không hết, ga trải giường giặt đến khi bạc màu, mấy bộ quần áo cũ mấy năm nay vẫn mặc – đây đều là bà vì muốn tốt sao? Bà không để những người đó nhìn thấy tôi cho nên tôi phải trốn, đói khát nghèo khổ, bị bắt nạt và đánh đập bởi em trai của bà – đây là tốt cho tôi?”

“Mười mấy năm qua gia đình này như thế nào, bà sống như thế nào, đây là vì gia đình này sao?”

Ban đầu cô cũng không tức giận lắm, nhưng càng nói Nguyễn Yếm càng cảm thấy xót xa, cô đột nhiên cảm thấy chuyện xảy ra với mình suốt mấy năm nay, rõ ràng là do Thẩm Thanh Thanh.

Bọn cướp biển đều có ngày rửa tay gác kiếm, tại sao Nguyễn Thanh Thanh lại phải chết chìm trong đầm lầy?

Trong lúc tức giận, cô cầm dao đâm vào tim người khác, Nguyễn Thanh Thanh cầm ga trải giường trong tay, cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, đầu lông mày run lên vài cái.

Thấy bà mở miệng, dường như muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng thở ra một hơi: “Yếm Yếm, mẹ đã đến tuổi này rồi, cuộc sống của mẹ ở tuổi này là do những người xung quanh quyết định.”

“Đổi việc thì dễ nhưng đổi mối quan hệ rất khó, con không hiểu.”

Tất nhiên là Nguyễn Yếm không hiểu, cuộc đời cô vẫn chưa được quyết định, cô có quá nhiều lựa chọn, kỳ thi đại học trước mặt là con đường tắt ngắn nhất.

“Vậy là bà tính trì hoãn.”

Nguyễn Yếm chỉ vào cửa: “Khách sạn ngoài kia tuyển người, không hạn chế về trình độ học vấn và tuổi tác, bà có thể vào xin làm phục vụ, cho dù bà không biết làm nhưng nếu học thì sẽ ổn định và sạch sẽ hơn bây giờ, bà đã bao giờ thay đổi mối quan hệ của mình chưa? Không, bà chỉ không dám đi bước đầu tiên.”

“Sau đó thì thế nào?”

Nguyễn Thanh Thanh đỏ mắt, thầm nghĩ cô thật sự không hiểu sư hiểm ác của xã hội: “Sau đó mẹ nhận lương ba bốn ngàn tệ tiền lương, một tháng mẹ có thể tích góp được bao nhiêu, phải chi cho con bao nhiêu, học phí của con ở đâu mà ra, con muốn quần áo mới cũng ở đâu mà có, tiền điện trong nhà ai trả, nhà của chúng ta đến bây giờ còn chưa có tủ lạnh với điều hòa, con cảm thấy mẹ không muốn mua sao?”

“Mẹ thiếu mấy việc đó ư? Thứ mẹ thiếu là tiền, con nghĩ rằng mẹ không muốn học cái gì đó để kiếm tiền sao? Nhưng mẹ không thể, học cái gì cũng cần phải có thời gian, vậy trong thời gian đó ai sẽ phụ trách cho chi tiêu đây?”


“Con không có tiền, mẹ có thể cho con. Nhưng mẹ không có tiền, ai có thể cho mẹ đây? Yếm Yếm à, mẹ không có mẹ.”

Nguyễn Yếm dừng lại.

Chữ “nhưng” nghẹn ở trong bụng bị một kiếm cắt đứt, tất cả sự tức giận và uất ức của Nguyễn Yếm như một quả khinh khí cầu bị chọc thủng, cô mờ mịt nhìn qua căn nhà xám xịt của mình, đột nhiên nhận ra một sự thật. Đứng trước sự nghèo khổ, mọi phản bác đều vô nghĩa.

Nguyễn Yếm há miệng, như thể bản thân đã vạch áo cho người xem lưng, trơ mắt nhìn lòng tự trọng của mình rơi xuống đất.

“Nhưng bà…bà cũng không thể làm nó cả đời.”

“Đúng vậy, mẹ không thể làm nó cả đời.” Nguyễn Thanh Thanh giật giật khóe miệng, “Có lẽ ngay cả con cũng đều cảm thấy là mẹ tự nguyện làm gái, ánh mắt con nhìn mẹ tràn ngập sự chán ghét.”

Con không có.

Nguyễn Yếm muốn nói, con không có, con chỉ muốn mẹ có thể thẳng lưng khi ra ngoài.

Trước mắt cô có ánh nước lấp lánh, chỉ sợ một giây sau sẽ lập tức òa khóc, hai chữ “tiền tài” đã dễ dàng đánh bại cô. Trong thoáng chốc, cô như mất hết sức lực, ngay cả chuyện ba Hàn Băng Khiết ban nãy cũng không thể nói ra, chỉ có thể lê bước chân về phòng thay quần áo, cô phải đi ra ngoài hít thở một chút.

“Nguyễn Yếm, em bắt đầu làm đề này đi.”

Cô gái nhỏ bị gọi tên hơi bất ngờ, nhìn thầy giáo vật lý xác nhận đúng là gọi mình, cầm bài thi đi lên lấy phấn viết, không cần đoán cũng biết đa số phía dưới đều rất kinh ngạc. Điểm số vật lý của Nguyễn Yếm đếm ngược từ dưới lên cũng không phải ngày một ngày hai.

Không thể không nói, năng lực của Kỷ Quỳnh Thù đúng là không thể nghi ngờ, trừ bỏ hai tháng Nguyễn Yếm đi làm thêm và thời gian hai người hẹn hò, gần như thiếu gia Tiểu Kỷ đã giúp cô học được một nửa kiến thức vật lý cấp 3. Điều kỳ lạ là, thế mà có thể dạy cho Nguyễn Yếm hiểu.

Tất nhiên, cái giá phải trả là Nguyễn Yếm dành nhiều thời gian cho Kỷ Quỳnh Thù hơn là với Nguyễn Thanh Thanh. Chưa kể đến chiến tranh lạnh gần đây, Nguyễn Yếm chạy ra ngoài mỗi ngày với lý do học thêm.

Cô không nói với Kỷ Quỳnh Thù, thật kỳ lạ khi Kỷ Quỳnh Thù không hỏi về gia đình cô, nhưng nhà cũng đã tìm được rồi, anh hiểu chuyện gì đã xảy ra với Nguyễn Yếm.

Kỷ Quỳnh Thù cũng không vượt quá giới hạn nữa, có lẽ vì anh đã xem điểm của Nguyễn Yếm và cảm thấy mình còn cả một chặng đường dài phía trước, ngoài ra anh đã lần lượt nhận được thông báo trúng tuyển và giấy báo nhập học của trường y. Cuối tháng 8 trở về Bắc Kinh, tối hôm trước khi về, hẹn Nguyễn Yếm ra ngoài đi dạo: “Năm cuối rồi, cố gắng lên, em định học trường đại học nào?”

Gió đêm thổi hàng liễu bên bờ sông Phú Xuân, nước chảy róc rách, vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, khi ngẩng đầu lên có thể thấy tầng tầng lớp lớp mây mù.

Kỷ Quỳnh Thù cầm tay cô, mặc dù vẫn phải dựa vào thuốc ngủ, nhưng chứng biếng ăn của cô đã khá hơn một chút, đã có da có thịt, cuối cùng cũng có nét thiếu niên trẻ trung, có thể thấy y học cổ truyền Trung Quốc vẫn hữu ích.

Anh không lo lắng về điều đó, có tiền chính là có sức mạnh, sau này Nguyễn Yếm có đi dạy cũng không thành vấn đề, dù sao cũng là ngồi máy bay đi, cách làm đều là do con người, chỉ cần Nguyễn Yếm không nói đến việc rời đi, sự việc chính là có thừa chỗ.

“Còn quá sớm để nghĩ đến chuyện này.” Em cũng không phải anh, có một người cha máu lạnh chỉ lợi dụng người khác, nhưng Nguyễn Yếm không chọc vào vết thương của anh, “Để xem em có thể cải thiện điểm của mình không, rồi xem mình vào trường nào nắm chắc hơn”.

“Vậy thì anh ước rằng mình có thể nhìn thấy thành quả dạy em học thêm.” Kỷ Quỳnh Thù chạm vào đầu cô, “Mặc dù anh không lo lắng về việc em đi đến một nơi khác, nhưng em càng ở gần anh hơn, càng tốt, anh càng an tâm.”