Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 32: Gió Nam (2).




Nhưng cách dạy ngoài giờ này của thầy giáo không phù hợp!

Giờ học không giảng tốt, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để làm nữ học sinh, quả thật đạo đức có thiếu sót!

Nguyễn Yếm thấy tay anh lại hành động xấu thì tránh anh đi lấy sách giáo khoa vật lý, thu dọn những biểu cảm dư thừa trên mặt, trịnh trọng nói: “Anh buông tay ra đi, anh còn phải giảng đề cho em đấy.”

Kỷ Quỳnh Thù hôn môi cô, muốn nhào đến dây dưa đầu lưỡi cô, kĩ thuật hôn của anh trái lại tiến bộ rất nhanh, biết được cách làm sao để khiến Nguyễn Yếm hưng phấn cho nên Nguyễn Yếm càng ngày càng khó từ chối: “Yếm Yếm, mặc váy đến nhà anh thật sự tưởng anh có thể nhịn xuống?”

Vẫn là lần đầu tiên cô mặc váy trước mặt anh, vì quá nóng nên lỗ tai Nguyễn Yếm cũng nóng lên: “Nhưng dù sao anh cũng không thể…. Anh đứng đắn chút đi.”

“Đứng đắn? Được thôi.”

Một tay Kỷ Quỳnh Thù ôm ngang cô lên đùi, sau đó lấy giấy bút: “Anh chỉ giảng một lần, em phải cẩn thận lắng nghe đấy.”

Sao anh lại thay đổi nhanh như vậy? Nếu không phải cảm thấy trên người có chỗ nhô lên thì Nguyễn Yếm cũng nghi ngờ anh đang diễn trò.

Kỷ Quỳnh Thù đặt sách giáo khoa và một quyển vở trống lên trên đầu gối Nguyễn Yếm: “Công thức chuyển động thẳng biến đổi đều, cái này em vẫn làm đúng không?”

Anh lại có thể thật sự giảng bài!

Nguyễn Yếm ngẩn người, phản ứng vài giây mới gật đầu, sau khi viết xong đưa bút cho anh, tiếp đó thấy anh viết công thức định luật II Newton, bình thản(*) nói: “Em nhân cả hai vế của công thức với t cùng một lúc, sau đó biến đổi công thức vận tốc thời gian rồi thay vào……. À, định lý động lượng xuất hiện, sau đó em vẽ cái muôi như hồ lô, nhân x với nhau, bảo toàn động năng sẽ xuất hiện. “

(*): gốc: . Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi. (nguồn: https://vuonhoacuabachtra.wordpress.com/2018/02/17/thanh-ngu-tuc-ngu/)

“……..”

Nguyễn Yếm nhìn công thức đầy mặt giấy: “Nhưng em không hiểu được tác dụng.”

Kỷ Quỳnh Thù không còn cách nào, vừa xoay bút vừa giải thích cho cô, khi anh nói chuyện chính vẫn rất nghiêm túc, không động tay động chân với cô, anh nói xong rồi lấy bài thi của cô: “Câu hỏi lớn đầu tiên em bỏ trống chính là kiến ​​thức này, bây giờ em đã biết cách làm rồi, thử tính một chút đi.”

Nguyễn Yếm nhìn bài thi, cảm giác bất lực thường ngày trong học tập một lần nữa xuất hiện trong lòng, hiện tại cô ước gì Kỷ Quỳnh Thù giảng quyển sách giáo khoa vật lý lại từ đầu nhưng mà không có khả năng, vì vậy chỉ có thể kiên trì từ công thức các công thức cho trước, chắc là do vận khí cô tốt hoặc là biết rõ kiến thức cụ thế, vậy mà vừa nhìn đã hiểu luôn đúng là kỳ tích.

Đột nhiên có cảm giác thành tựu.

Nguyễn Yếm cúi đầu tính toán phương trình, không phát hiện khóa váy của mình đã bị Kỷ Quỳnh Thù kéo ra, anh vừa lén sờ từ bên cạnh qua: “Bạn học Yếm Yếm, em còn mặc đồ ren à.”

Nguyễn Yếm vô cùng lúng túng, đập vào tay anh: “Là một giáo viên, anh một vừa hai phải thôi.”

Kỷ Quỳnh Thù lấy tay kia xoa xoa mặt cô: “Chăm chú làm bài, đừng quan tâm cái khác, không phải em đồng ý với thầy giáo là lắng nghe bài giảng rồi sao?”

Nguyễn Yếm biết cô không thể vặn lại được, nín thở tập trung suy nghĩ mặc kệ anh, nhưng làm sao mà có thể thật sự mặc kệ được, Kỷ Quỳnh Thù nắm lấy ngực cô được ngăn cách bởi áo lót, tùy ý nhào nặn: Mấy ngày nay bị xoa có chút lớn, mềm mềm.”

Nguyễn Yếm xấu hổ, tức giận không để ý đến anh.

Kỷ Quỳnh Thù nâng người cô lên trên, lúc này đường cong thân thể cô hoàn toàn quấn lấy cơ thể anh, thiếu niên liếc nhìn tờ giấy cô đang thử lại phép tính, từ từ tiếp tục đùa bỡn ngực cô, ngón tay anh luồn xuống dưới mép quần lót, cảm xúc trọn trịa rõ ràng kéo dài lên trên đầu dây thần kinh của anh.

Trong lòng Nguyễn Yếm vô cùng lúng túng, trên mặt tích tụ ửng đỏ, cô cố gắng hết sức chăm chú tính công thức, động tác dường như tăng nhanh hơn: “Em làm xong rồi, nếu không thì anh xem một chút đi?”

Kỷ Quỳnh Thù lướt qua, ừ một tiếng, trái lại động tác vẫn không ngừng: “Câu hỏi thứ ba tính sai rồi, các câu hỏi liên quan đến độ dời thì sử dụng chuyển đổi năng lượng sẽ thuận tiện hơn, em trực tiếp thay thế công thức động năng bằng ma sát tiêu thụ.”

“…………” Nguyễn Yếm không chịu nổi anh vừa đứng đắn dạy cô làm bài vừa hành động bỉ ổi xoa nắn cô, cố ý tranh luận với anh: “Anh cũng chưa xem đáp án, làm sao anh biết là sai chứ?”

“Đề này anh đã làm, anh nhớ rõ.”

“Nhỡ đâu anh nhớ nhầm thì sao?”


Kỷ Quỳnh Thù lạnh lùng nhìn cô, trên tay nhẹ dùng sức khiến Nguyễn Yếm kêu lên một tiếng: “Bạn học Yếm Yếm, anh khiêm tốn là vì cho em thỏa mãn hư vinh của anh, không phải thật sự cảm thấy anh kém, lời này của em có khác gì khiêu khích anh không được?”

Nguyễn Yếm sợ hãi bị anh nhìn, nhút nhát trốn ra phía sau lại bị Kỷ Quỳnh Thù tóm lấy như bắt cá trạch, dĩ nhiên là cởi dây an toàn của cô ra, ngay cả áo lót cũng vướng víu, vú cô từ trong gò bó nảy ra, đáng thương như vậy mà buông xuống trong tay anh, bởi vì đầu vú ma sát quá mức nên đã nhô lên rồi.

Kỷ Quỳnh Thù sửng sốt một lúc: “Sao em lại dán băng cá nhân lên ngực vậy?”

Nguyễn Yếm thoáng nhìn có chút muốn khóc: “Lần trước anh nắm dùng rất nhiều sức là nứt da, khi tắm em dán vào, anh xem anh đã dày vò em thành như vậy, lần này thì quên đi.”

Cô ôm một tia may mắn, kết quả vẻ mặt Kỷ Quỳnh Thù thật sự không quan tâm, cọ lên đầu vú cô, cổ họng bởi vì dục vọng mà không thành thật chuyển động: “Thật xin lỗi, Yếm Yếm, lần này anh sẽ nhẹ hơn chút.”

Chết rồi, bây giờ hoàn toàn không cứu được nữa rồi.

Nguyễn Yếm thấy anh cúi đầu muốn hôn, kinh ngạc nói: “Anh có bệnh à, đang dán băng cá nhân anh còn không để yên mà hôn vào nữa.”

Cô ra tư thế từ chối nhưng lại nắm lấy cánh tay anh giống như tỏ ra tặng hai bầu vú của mình đến trước mặt anh, Kỷ Quỳnh Thù không dám tiếp tục dùng lực nhào nặn, đầu ngón tay để lộ ra vú trắng như tuyết, tùy ý hôn cô gái bị vây trong lòng anh, còn vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm quầng vú đang run rẩy của cô, nước rơi, ngực cô xinh xắn đẹp đẽ ngày thường bây giờ lại càng mê người hơn.

“Trời đất chứng giám.” Vẻ mặt anh vô cùng đứng đắn giống như đang nói về chuyện quan trọng, âm thanh lại lén thở gấp vài tiếng dường như đè lại cái gì đó: “Em vô cùng đẹp, bình thường em rất đẹp, anh vốn không có tự chủ gì cả.”

Nguyễn Yếm cảm thấy anh đang lừa người, làm sao mà cô hại nước hại dân như vậy được?

Rõ ràng là anh ham tình dục lại tự mình làm màu.

Nhưng Nguyễn Yếm rất có tiêu chuẩn kép, nhìn học sinh trung học yêu đương khác chính là hủy hoại tiền đồ nhưng trái lại chính mình thì bông lụa nhúng son, mờ mịt đến rối tinh rối mù, cô nhìn Kỷ Quỳnh Thù, nửa ngày không nói lên lời nào đành phải quay đầu đi: “Anh, anh chú ý chừng mực.”

Con trai ở độ tuổi này vốn rất tò mò về tình dục càng đừng nói đến việc Kỷ Quỳnh Thù đối với Nguyễn Yếm, nghe cô ngầm đồng ý càng không kiêng dè cái gì, đè cô lên ghế sô pha, tay không an phận kéo váy cô đến phần eo, dùng lòng bàn tay mơn trớn làn da của cô, đầu vú bị cắn đến đỏ tươi.

Nguyễn Yếm kêu ở dưới thân anh giống như con mèo, ưm am từ cổ họng phun ra mềm mại: “Anh liếm ngứa quá.”

Kỷ Quỳnh Thù hôn vai và cổ cô, dung mạo không nhăn lại: “Yếm Yếm ngoan, liếm cho em lớn, tương lai khi Yếm Yếm sinh con mèo nhỏ có thể cho con bú.”

“Ai muốn sinh mèo con chứ!”

Mặt Nguyễn Yếm vốn đỏ, nghe xong lời này trực tiếp làm nổ tung, cô khiếp sợ nhìn Kỷ Quỳnh Thù nói lời thô tục.

Không phải anh là người tính cách phân liệt chứ? Sao lại đột nhiên thay đổi thành một người khác như vậy, vừa thích làm nũng lại thích dính người, hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng mặt mày âm trầm suy sụp tinh thần, chẳng lẽ đây là tính cách thật sự của anh khi ảnh hưởng bệnh được loại bỏ sao? Cô có phải bị lừa không, có thể trả hàng được không!