Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 27: Gió đêm (2).




Giọng điệu anh có chút coi thường chán ghét, anh biết cô sợ thái độ như vậy, nhưng khi lời nói được nói ra, người hối hận trước lại là bản thân anh.

Kỷ Quỳnh Thù không có cách nào đối diện được với Nguyễn Yếm, anh không dám nhìn vẻ mặt của cô, đặt bát xuống cố ý quay đi chỗ khác.

Nhưng giọng điệu Nguyễn Yếm vẫn rất bình tĩnh: “Anh đồng ý học y, nhưng em nghe chú Đinh nói, cái hiệp định này là cả đời, chỉ cần anh không làm được thì mất hiệu lực, anh đồng ý quá nhanh, ngộ nhỡ sau này anh không làm bác sĩ thì sao?

Cô lại đang nói sang chuyện khác? Kỷ Quỳnh Thù vừa vui vừa bực.

“Còn về chuyện sau này, anh sẽ sớm nghĩ cách. Dù sao bây giờ anh vẫn chưa có kế hoạch gì với tương lai trước mắt, lại có người trải đường thử một chút cũng chẳng sao.”

Sẽ không có ai từ chối đặc quyền, điều kiện của nhà họ Hình rất tốt, cơ bản có thể đảm bảo nửa đời sau của Kỷ Quỳnh Thù. Trước đây, bởi vì bệnh tật nên Kỷ Quỳnh Thù không có hứng thú với những thứ mơ mộng hão huyền kia, anh rất vui khi có người giúp anh phơi bày nó.

“Bọn họ biết bệnh tình của anh không?” Nguyễn Yếm cẩn thận nhìn anh: “Anh có từng không nghĩ tới chứng lưỡng cực sẽ ảnh hướng đến công việc của anh không, kiểu như là ngay lúc phẫu thuật thì đột nhiên bệnh phát tác, như vậy không phải rất nguy hiểm à?”

Kỷ Quỳnh Thù hơi sửng sốt, Kỷ Đình Khiêm nói sẽ giới hạn phòng ban để Kỷ Quỳnh Thù lựa chọn, ít nhất không được là phòng phẫu thuật nhưng ông ta cũng khuyên anh nên thoải mái, thả lỏng tinh thần, bệnh tình của anh vẫn còn trong giai đoạn có thể khống chế được, dùng thuốc để khống chế thì sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa Hiệp Hòa là nơi thích hợp nhất để chữa những bệnh nan y như thế này.

Nhưng có vẻ Nguyễn Yếm không muốn nghe câu trả lời thế này: “Em muốn khuyên anh đổi ý?”

“Em không có.” Nguyễn Yếm vội vàng xua tay: “Em chỉ là, ừ thì, đột nhiên nghĩ đến thôi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, vuốt vẻ đầu ngón tay đang đan xen vào nhau: “Anh không thích học y, nhưng vẫn đồng ý hiệp định này hơn nữa còn vì thế mà học cách khống chế bệnh tình. Anh nói anh thích em, nhưng chẳng giải thích một câu đã bảo em cút xa anh, em không thể hiểu nổi.”

“…”

Có gì mà không thể hiểu được?

“Buổi sáng bị anh trút giận còn chưa đủ à? Anh đã ném đồ vào em, em không thấy bệnh tình của anh đang trở nên tồi tệ hơn sao? Ngộ nhỡ sau này trực tiếp xuống tay với em thì làm sao?

Anh vô cùng tức giận, mãi hồi lâu sau với kịp phản ứng, khiếp sợ mở to mắt: “Em vừa nói cái gì? Anh nói anh thích em? Làm sao có thể?”

Mẹ nó, anh bị lộ từ khi nào vậy?

“Buổi sáng, khi anh và em cãi nhau.” Nguyễn Yếm lấy bút ghi âm ra, “Buổi sáng ấy, anh nói hết tất cả cho em nghe rồi, anh có muốn nghe thử không?”

Kỷ Quỳnh Thù bật cười, ngửa đầu ra sau không biết nói thế nào: “Yếm Yếm, em lợi hợi thật đấy, mượn tiền của anh mua bút ghi âm là để tính kế anh à?

“Đề phòng vẫn hơn.” Kỷ Quỳnh Thù có cả đống kiểu ngụy biện, lỡ như anh không giữ lời hứa thì sẽ không ổn: “Anh cho rằng bệnh tình mình rất nặng à, có thể là do chứng lưỡng cực, nhưng như vậy thì anh đáng bị mọi người xa lánh sao, em biết bệnh của anh không dễ sống chúng nhưng đừng bi quan như thế.”

“Không bi quan?” Kỷ Quỳnh Thù cũng không hiểu vì sao cô có thể lạc quan đến vậy: “Anh sẽ làm em bị thương, giống như lúc đầu anh cầm dao muốn giết em, em sẽ nghĩ rằng anh sẽ không giết em sao? Em sợ anh như vậy, bây giờ nên cảm thấy vui mừng vì giải trừ quan hệ mới phải, không còn bị anh xem như mèo mà nuôi nữa.”

Nguyễn Yếm không ngờ anh lại quyết đoán như vậy: “Anh cũng đâu cần thẳng thừng như vậy.”

Điều này không có nghĩa là anh đang đơn phương đuổi người sao?

Kỷ Quỳnh Thù đã nói đến nước này rồi, anh và Nguyễn Yếm chỉ là quan hệ trói buộc, bây giờ anh không chỉ nguyện thả người mà còn vội vàng muốn đuổi người đi, sao Nguyễn Yếm lại thành người không muốn?

Kỷ Quỳnh Thù mơ hồ đoán được ý của cô, anh lui về sau một bước, cảm thấy rất đau đầu, không phải kiểu đau đầu khi phát bệnh mà là cơn đau khi không giải quyết được với cô nhóc này: “Không thẳng thừng thì thế nào, hay là em tiếp tục ở lại bên tôi?”


Nguyễn Yếm ngồi ở trên giường, thật sự thì cô vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng không biết tại sao Kỷ Quỳnh Thù lại thay đổi ý định: “Có phải anh rất hay thay đổi hay không…”

Cô kêu lên một tiếng, bị Kỷ Quỳnh Thù đẩy ngã xuống giường.

Đại não Nguyễn Yếm như bị mất điện, không biết nên ứng phó thế nào, hơi há miệng sững sờ nhìn thiếu niên trước mắt, anh chống tay bên cạnh đầu cô: “Hay là em cảm thấy nên thế này?”

Nguyễn Yếm hoảng sợ nhìn anh, dường như trong đôi mắt trong trẻo có thêm một tầng sương mù. Kỷ Quỳnh Thù nhìn mà trong lòng phát bực, anh cúi đầu chặn môi cô, tất nhiên là muốn ép cô răng môi triền miên với mình, nhưng Nguyễn Yếm kêu đau một tiếng, môi cô đang chảy máu.

Kỷ Quỳnh Thù dừng lại, hô hấp dồn dập, trong mắt anh ngập tràn dục vọng.

Nguyễn Yếm nghiêng người, nhưng cô bị anh áp sát dưới thân, không có chỗ tránh né, cô gái nhỏ cắn môi, không biết là đang oan ức hay làm nũng: “Anh cắn em.”

Là làm nũng, chắc chắn là làm nũng

Kỷ Quỳnh Thù ôm eo cô nhấc lên trên, vừa cúi đầu vừa hôn lên cổ cô, cố ý phát ra những tiếng rên mập mờ khiến cô không chịu nổi. Nguyễn Yếm nắm lấy áo sơ mi của mình, lỗ tai đỏ bừng, nhưng cô không nói dừng lại.

Đã đến mức này rồi, chẳng phải cô rất ghét đàn ông sao, là muốn như thế nào nào đây?

Kỷ Quỳnh Thù vén áo cô lên, anh vẫn không cởi nút cài nội y của cô, mà trực tiếp đẩy nó lên, hai bầu ngực trắng như tuyết từ dưới sự trói buộc mà nhảy ra. Cô rất gầy, không ngờ lại có ngực, như đóa hoa anh đào trắng mềm mại nở trong tuyết, khiến người ta không thể nhịn được.

Kỷ Quỳnh Thù bắt lấy bàn tay lộn xộn của cô, khi anh không có biểu cảm gì thì khí chất rất um ám, càng không dễ ở chung. Nguyễn Yếm có hơi sợ, cái tư này này trông như đang tra hỏi phạm nhân.

Cô thở hổn hển hai cái, có lẽ hiểu được suy nghĩ của Kỷ Quỳnh Thù, cô há miệng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không nói thành lời.


Thiếu niên có vẻ rất tức giận với sự im lặng của cô, ôm eo cô nhấc lên trên. Nguyễn Yếm cảm nhận rất rõ ràng khi hai chân bị tách ra, có thứ gì đó phông lên dán vào, hình như là…

Lúc này, ngay cả mặt cô cũng đỏ bừng.

Kỷ Quỳnh Thù xoa ngực cô, màu trắng tuyết đẫy đà hiện rõ trên đầu ngón tay anh. Anh lén nhìn biểu cảm của cô, là tức giận hay sẽ cúi đầu trước tình dục, cuối cùng không nhịn nổi, cúi đầu dùng đầu lưỡi dò xét liếm đầu vú cô, nó đã cứng vểnh lên, hẳn là phía dưới cũng đã ướt đẫm.

“Nguyễn Yếm.”

Giọng điệu cảnh báo khi gọi tên cô, nhưng anh biết đây là cảnh báo chính mình.

Nguyễn Yếm hé mắt nhìn anh, cô có một loại gợi cảm không đúng tuổi, nhưng sự gợi cảm này là từ khuôn mặt thanh tú, trong sạch của cô mà sinh ra —- không biết tên khốn nào sẽ chiếm hời, nhưng chí ít bây giờ là anh.

Nhưng anh vẫn không thể.

Kỷ Quỳnh Thù lâm vào bối rối, Nguyễn Yếm lặng lẽ nhìn anh, cô có chút khiếp sợ, nhưng không biết nghĩ thế nào. Cô co đầu gối lại, từ từ cọ vào chân Kỷ Quỳnh Thù, thiếu niên nhìn vào đôi mắt của cô, vốn dĩ là lửa giận bừng bừng nhưng lúc này chỉ còn một màu đen nhánh mà anh không thể nhìn rõ: “Nguyễn Yếm, thật ra anh…”

Thật ra anh cái gì?

Kỷ Quỳnh Thù không nói tiếp, anh mím môi muốn kéo quần Nguyễn Yếm. Lúc này Nguyễn Yếm mới nhận ra nguy hiểm. Cô túm lấy ga giường định từ phía trên mà chuồn ra ngoài, nhưng lại bị Kỷ Quỳnh Thù ôm eo kéo xuống bảy phân rồi ấn dưới thân anh.

Anh không nhịn được mà hôn lên người cô, vừa cởi quần lót vừa vân vê nhũ hoa của cô. Nguyễn Yếm sợ tới mức kêu lên, nhưng giọng nói của cô đã biến thành tiếng rên rỉ.

Đúng là tiếng rên rỉ thật, cô sẽ không giả vờ. Nguyễn Yếm cảm thấy thẹn đến phát khóc.

Khe nhỏ bị anh vuốt qua vuốt lại, chất lỏng sền sệt không ngừng chảy xuống. Kỷ Quỳnh Thù mò theo khe nhỏ, cong ngón tay hơi hướng vào trong, vẻ mặt Nguyễn Yếm tiếp tục thay đổi, giờ khắc này cô mới nhận ra Kỷ Quỳnh Thù không nói đùa, anh thật sự có thể đi vào: “Kỷ Quỳnh Thù.”

Cô kêu ra thành tiếng khiến thiếu niên dừng lại. Anh khẽ thở hổn hển, có chút ảo não vì chính mình đã xằng bậy, nhưng vẫn từ trên cao cúi xuống nhìn cô, anh đang chờ cô nói câu tiếp theo.

Nguyễn Yếm bò khỏi dưới thân anh, kéo quần áo, cô cảm thấy mình đã ướt đẫm: “Em còn đang tuổi bị thành niên.”

“Cứ như vậy?” Tuy Kỷ Quỳnh Thù rất giận nhưng không ngăn lại, dường như anh muốn cãi nhau với cô, “Anh đối xử với em như vậy đấy, Nguyễn Yếm à, chẳng phải em rất ghét khi tôi chạm vào em sao?”

Nguyễn Yếm hít mũi một cái, đáng lẽ cô phải khóc như mưa từ sớm rồi: “Em cảm thấy anh sẽ không thế “

“Dựa vào cái gì mà anh sẽ không thế? Em coi anh là người tốt đấy à. “

“Chẳng phải anh muốn đuổi em đi sao?” Tất nhiên Nguyễn Yếm biết anh có ý định gì, “Anh không cần phải dằn vặt bản thân, anh có thể không chế bệnh tình, chỉ là anh suy nghĩ quá nhiều khiến anh không thể tĩnh tâm lại. Anh sẽ không làm tổn thương ai hết, anh không cần phải lo lắng. “

“Anh đã khiến em tổn thương rồi. “

“Anh không có, em tin anh chắc chắn sẽ không. “

Kỷ Quỳnh Thù tựa vào thành giường, thẳng người, một cảm giác thất bại bao trùm lên anh: “Căn bản em còn chẳng thèm để ý đến những lời anh nói?”

“…”

Nguyễn Yếm đưa cây bút ghi âm ra cho anh: “Vậy tự anh nghe thử anh đã nói thế nào đi.”