Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 1: Gió thổi.




Kỷ Quỳnh Thù đi trên hành lang dài của bệnh viện. Môi trường y tế của Hiệp Hoà* luôn khang trang và sạch sẽ, thường thường sẽ có nhân viên quét dọn và khử trùng, nhưng làm ở chỗ này lâu rồi, người bệnh càng khiến anh chết lặng hơn nhiều so với hoàn cảnh nơi đây.

*là một bệnh viện đa khoa nổi tiếng ở Bắc Kinh, Trung Quốc

Tin nhắn điện thoại không ngừng hiện lên trên màn hình, Sầm Kỳ nói là đã đến bệnh viện, bảo bọn anh nhanh chóng xuống dưới đón.

Kỷ Quỳnh Thù đành phải hỏi Từ Phong Thụy: “Cậu làm gì mà chưa tan ca vậy?”

Từ Phong Thụy ôi một tiếng sau đó khóc sướt mướt: “Cậu đến đây đi, hình như tớ gây họa rồi.”

Hôm nay Kỷ Quỳnh Thù là sinh viên năm thứ năm, chính là năm cuối cùng của chương trình học lâm sàng trong tám năm.

Anh học ở viện y khoa, ngoài ra còn có hai tấm bằng của hai trường đại học khác, một là Đại học Y Công Đoàn Bắc Kinh, một là Khoa Y của Đại học Thanh Hoa, bình thường khi nhắc đến cái tên thứ ba, nét mặt của những người xung quanh rất vi diệu: Nếu đủ sức thi vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh thì làm gì cần phải học y?

Khoan nào, anh biết rõ hoàn cảnh học đại học y khoa không tốt, khóa học rất nhiều, cực kỳ vất vả và nó được định sẵn là một con đường ngày càng chật vật.

Sinh viên học y thường bị lôi ra làm đối tượng để trêu chọc, nhưng cũng may là anh cũng không cảm thấy quá tệ.

Đối với anh mà nói, có thể chống đỡ được ở đây thì đã không tồi rồi.

Từ Phong Thụy là bạn cùng phòng cách vách ở ký túc xá, Sầm Kỳ là bạn trai cũ của bạn cùng phòng anh. Tuy có cơ hội gặp nhau nhưng rất khó để mở miệng nói chuyện. Dù sao thì sau chuyện yêu đương trắc trở cũng vẫn có thể làm bạn, chỉ là Sầm Kỳ đã đi công tác rồi. Tuy nhóm bọn họ thực tập sau hầu như không có cách nào gặp mặt. Thật khó khăn mới có lúc rảnh rỗi bèn tận dụng thời gian đi ăn với nhau một bữa cơm.

Kỷ Quỳnh Thù nói với Nguyễn Yếm một tiếng, theo thường lệ Nguyễn Yếm vẫn không trả lời lại.

Từ khi Kỷ Quỳnh Thù nói muốn cùng cô đi phòng ICU* lúc sáu giờ sáng, Nguyễn Yếm đã không để ý anh suốt mười bốn tiếng đồng hồ, Nguyễn Yếm cũng không phải người sẽ chiến tranh lạnh khi cãi nhau với người khác, nhưng Kỷ Quỳnh Thù không hiểu sao có chút lo âu. Anh sợ mình sẽ gây ra hậu quả gì không tưởng tượng được nên cố ý không nghĩ nhiều.

*Phòng ICU là một khái niệm được đưa ra để nói về một đơn vị cấp cứu trong bệnh viện, thực hiện các kỹ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng và có khả năng đe dọa đến mạng sống của bệnh nhân.

Từ Phong Thụy đang ở phòng cấp cứu. Khi Kỷ Cảnh Thù đến rồi mới biết cậu ta đã gây ra chuyện gì. Một ông chú trung niên đang truyền nước biển vì loét dạ dày mà không biết làm sao, đột nhiên hai chân xuất hiện hiện tượng sưng phù, nghi là do dị ứng. Từ Phong Thụy làm chân chạy vặt đưa thuốc, bị đàn chị mắng một trận, vội vàng chạy đi kiểm tra nguyên nhân gây dị ứng.

Lúc Kỷ Quỳnh Thù đến đây, Từ Phong Thụy vẫn liên tục xin lỗi ông chú, cậu ta tưởng mình lấy nhầm thuốc nhưng trong chốc lát đàn chị đã trở về rồi nói từng thành phần bên trong không có chất gây dị ứng.

Từ Phong Thụy liền choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Kỷ Quỳnh Thù quay đầu lại hỏi: “Cậu đã kiểm tra huyết áp và lipid máu* chưa?”

*Lipid máu là tên thường gọi của mỡ máu, gồm nhiều thành phần khác nhau, trong đó thành phần quan trọng nhất là cholesterol.

“Không phải, ông ấy có tiền bệnh sử loét dạ dày, trực tiếp đến đây để nội soi dạ dày.” Đàn chị kỳ quái nói, “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Kỷ Quỳnh Thù không trả lời, quay đầu hỏi ông chú: “Chú ơi, chú có bị cao huyết áp không ạ, có uống thuốc gì không?”

Ông chú suy nghĩ một hồi lâu: “Lúc tôi thấy con gái mang thuốc giảm huyết áp về, người già thường tam cao*, uống thuốc giảm huyết áp thì không khỏi, con gái tôi sợ đầu tôi lại choáng váng, ai nha, bệnh huyết áp cao này không được….”

*Tam cao: tổ hợp bệnh thường mắc phải ở những người bước vào độ tuổi trung niên. Gồm 3 loại bệnh là huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao.

“Đại khái thì đây là ACEI*, loại thuốc giảm áp dẫn đến phù mạch máu.” Giọng điệu Kỷ Quỳnh Thù nhàn nhạt, “Đây là nguyên nhân nổi mề đay mà hôm nay khoa chúng tôi chẩn đoán. Đúng là mèo mù đụng phải chuột chết mà. Kiểm tra một chút đi.”

*ACEI (thuốc ức chế men chuyển angiotensin) là thuốc giãn mạch, do đó làm giảm sức cản mạch máu và giải phóng catecholamines tăng huyết áp norepinephrine và adrenaline, đặc biệt hữu ích trong điều trị cao huyết áp.

Cuối cùng Từ Phong Thụy cũng có thể tan làm. Cậu kéo Kỷ Quỳnh Thù chạy xuống dưới lầu, Kỷ Quỳnh Thù vẫn còn xem điện thoại, thừa dịp nhàn rỗi này gọi điện thoại cho Nguyễn Yếm thì lại bị tắt máy.

Càng kỳ lạ hơn nữa là Nguyễn Yếm cũng không ngắt điện thoại.

Kỷ Quỳnh Thù sốt ruột không thôi, vẫn là Sầm Kỳ nhận ra anh khác thường, nghiêng đầu nhìn xem điện thoại anh: “Vẫn còn mặc kệ cậu à?”

“Ừ.”

“Vẫn có chút tức giận sao, tớ nhớ em gái Nguyễn không thích cậu đến phòng cấp cứu, khoa sản, phòng giải phẫu và ICU mà. Cậu cũng không nghĩ đến có nhiều người trong khoa này như vậy. Nếu muốn đi tớ cũng không cho phép cậu đi.”

Từ Phong Thụy phồng má lên hì hì chen vào nói: “Cậu không có cảm giác gì à, tớ cảm thấy em gái Nguyễn mệt mỏi quá độ.”

Cô ấy thực sự rất mệt.

Kỷ Quỳnh Thù đã làm việc ở bộ phận ICU vào tháng trước. Tuy rằng anh chỉ là thực tập sinh nhưng cũng phải trực ban. Ngày đầu tiên đi cùng khoa chủ nhiệm suốt 24 giờ, ngày hôm sau ngày và thứ ba đi với giáo viên 12 giờ, cứ lặp đi lặp lại như thế. Trong vòng 3 ngày chỉ có hai ngày được phép nghỉ ngơi nhưng vẫn có lớp học trong thời gian thử việc, thậm chí còn phải lên lớp, càng ngày càng tốn nhiều thời gian hơn.

Điều tốt duy nhất không cần bắt tay làm chẳng qua là đi kiểm tra phòng, xem thao tác, nhớ số liệu, thuận tiện làm chút bài tập sau giờ học, học được rất nhiều thứ, tương đối là có thể nghỉ xả hơi.

Nhưng Nguyễn Yếm thật sự vất vả, cô thấy tiếc vì Kỷ Quỳnh Thù không đến nên đã thuê chung cư ngắn hạn bên cạnh bệnh viện để giúp Kỷ Quỳnh Thù xử lý việc thường ngày, có ý muốn chăm sóc anh, còn muốn giúp anh thực tập. Một người rất ít khi thức khuya như cô mà lại có quầng thâm mắt.

Như vậy mà vẫn còn phải đi phòng ICU, Nguyễn Yếm chắc chắn không vui.

Nhưng không được mà, hầu như không có khoa nào có thể hạn chế tối đa việc anh tiếp xúc với người bệnh. Mà khoa ICU lại mệt mỏi và áp lực nhưng ưu điểm duy nhất là toàn bộ đều khép kín. Phần lớn bệnh nhân hoàn toàn bị tê liệt, không tự chủ được ý thức. Thăm phòng cũng chỉ cho có nửa giờ, nhất là có một điều khiến tâm tình anh kích động.

Kỷ Quỳnh Thù lắc lắc đầu, hơi nước nóng từ nồi lẩu làm những giọt nước đọng trên lông mi: “Cô ấy sẽ không chiến tranh lạnh với tớ.”

Điện thoại vẫn tắt máy như cũ, Kỷ Quỳnh Thù không có tâm tư ăn uống, bắt đầu xem qua danh bạ.

Không có nhiều người có thể liên hệ mà anh có thể tìm được cho lắm, người thứ nhất là Trần Kha.

“A?” Trần Kha nghe anh nói hết sức kinh ngạc: “Từ hôm qua đến giờ Nguyễn Yếm không liên hệ với tôi, tôi cho rằng cô ấy bận.”

Bỗng một tiếng ‘Đinh’ vang lên, đó là âm thanh mạnh mẽ sắc bén nổ vang trong đầu Kỷ Quỳnh Thù.

Âm thanh kia như tiếng phanh xe khẩn cấp, tiếng lốp xe luân phiên cọ xát ở đại não anh mang theo tơ máu.

“…Cô ấy mất tích ư?” Ngày hôm qua Kỷ Quỳnh Thù không về nhà, anh cũng không biết Nguyễn Yếm có ở nhà hay không, tưởng tượng đến đây lời nói của anh cũng dần hết sức lực: “Tôi không tìm thấy mèo của mình.”

Giọng nói rất nhè nhẹ, Trần Kha chỉ nghe được mấy chữ: “Tôi tìm không thấy”, cậu ta cuống quít đứng dậy: “Anh đừng vội, đừng nóng vội, tôi gọi cho mấy người bạn cùng phòng của cô ấy một chút.”

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù còn chưa nghe được cái gì thì ngay lập tức bị cắt ngang.

Từ sau khi Nguyễn Yếm đến Bắc Kinh, bệnh tình Kỷ Quỳnh Thù cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, gần như chữa khỏi lâm sàng. Bác sĩ nói bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực có thể hồi phục đến nước này đã rất tốt rồi, không nghĩ tới bệnh lại dễ dàng tái phát như trở bàn tay, như bị cưỡng chế ở dưới đáy biển sâu lạnh lẽo, đột nhiên có một ngày tất cả đều bắn ngược lại, thủy triều dâng cao, trở thành sóng thần thủy mạn kim sơn.


Đầu óc Kỷ Quỳnh Thù trống rỗng một mảnh. Sầm Kỳ thấy tay anh run đến nỗi chiếc đũa cũng cầm chẳng không được, trong lòng cả kinh, vội đẩy Từ Phong Thụy một cái, cũng không hỏi Kỷ Cảnh Thù như thế nào, đưa anh lên xe taxi.

Kỷ Quỳnh Thù dựa vào sau, hoảng hốt, lo lắng nghiêm trọng, môi trắng bệch, anh suy giảm nhận thức những thứ xung quanh, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ý nghĩ duy nhất là không ai nói lời gì với anh, anh không quan tâm, anh muốn chết.

Từ Phong Thụy giúp anh nghe điện thoại của Trần Kha. Còn Sầm Kỳ ở phía sau nắm tay Kỷ Quỳnh Thù, quá lạnh, cậu đoán chừng hiện tại ngoại trừ Nguyễn Yếm nghe điện thoại, thì không ai có thể giúp anh.

Nhưng Nguyễn Yếm không nghe, không ai trong trường thấy cô vào hôm nay.

Bọn họ đưa Cảnh Thù đến chung cư rồi cho anh uống thuốc. Tâm trạng Kỷ Quỳnh Thù dần dần ổn định lại, anh nằm ở trên giường, Tự Phong Thụy nhảy ra: “Tìm được Yếm Yếm tìm chưa?”

“Đang điều động tìm kiếm, có lẽ sẽ nhanh có kết quả thôi.”

Kỷ Quỳnh Thù ngừng nói, thuốc xoa tác dụng phụ là gây ngủ nên anh buộc phải ngủ.

Tính ra cũng nhanh thật, không đến hai giờ mà anh đã tỉnh dậy. Sầm Kỳ và Từ Phong Thụy cũng không đi mà ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt hai người có điểm ngưng trọng, tâm trạng Kỷ Quỳnh Thù vẫn trầm xuống như cũ, ngược lại thì năng lực phản ứng đã có lại: “Có tin tức không?”

Sầm kỳ nhìn Từ Phong Thụy, Từ Phong Thụy lấy điện thoại đưa cho anh, rất nghiêm túc: “Tự cậu xem đi.”

Sau khi Trần Kha không tìm thấy người trước tiên ghi giấy báo để điều tra. May mà camera theo dõi không có ngõ cụt. Ngày chỗ bãi đỗ xe của chung cư hẻo lánh thấy được bóng dáng Nguyễn Yếm đang đi về nhà.

Buổi tối 9 giờ 22 phút, cô đi ngang qua bãi đỗ xe, bị một người đàn ông ngăn lại. Không biết hai người nói gì đó mà hắn đi theo Nguyễn Yếm đại khái năm sáu mét đột nhiên dừng lại rồi chạy đi. Một gã đàn ông khác theo sau đi ra, lấy khăn lông che miệng cô lại sau đó đưa cô lên xe.

Nguyễn Yếm vẫn luôn giãy dụa kịch liệt rồi đẩy, lấy chân đá, nhưng cô rất khó để đánh lại lực lượng của hai người trưởng thành. Cô bị kéo vào chiếc Skoda màu trắng.

Kỷ Quỳnh Thù không thể thở được, mất một hồi lâu đại não anh xử lý được tin tức ấy: “Cô ấy bị bắt cóc.”

Anh lặp lại một lần nữa, tay chân lạnh lẽo, còn giãy dụa muốn đứng dậy. Từ Phong Thụy sợ bệnh tình của anh chuyển biến xấu: “Cậu đừng vội, cảnh sát đã tham gia điều tra, Trần Kha đã đi làm biên bản rồi.”

“Đây không phải là chuyện vội hay không.” Kỷ Quỳnh Thù mặc kệ hắn, nhưng cả người anh đã mềm nhũn không còn sức lực, mặc dù nói nhanh nhưng từ ngữ cũng đắt quãng, “Đây đã là chuyện của hôm qua, cách bây giờ cũng gần 24h, nếu như là bắt cóc tớ hẳn phải nhận được một tin nhắn tống tiền… Tớ, nếu tình huống còn tệ hơn thế, bây giờ tới không thể suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, tới phải đến đồn cảnh sát, mèo của tớ mất rồi tớ phải đi tìm mèo.”

Từ Phong Thụy hoài nghi anh đang gặp trở ngại, thấy anh sắp ngã xuống, hoảng sợ nói: “Cậu như này sao tớ yên tâm để cậu đi được?”

“Thả tớ đi.” Kỷ Quỳnh Thù hất tay hắn ra, thấy mình ngày càng nóng nảy, cắn răng khắc chế tính tình của mình: “Thả tớ đi đi, tớ không muốn gây sự với cậu!”

Được rồi, lại trở nên hậm hực rồi.

Sầm Kỳ không nhìn thấy sát khí hừng hực của anh, cố gắng giảng đạo lý với anh: “Không thì bọn tôi đi cùng cậu, như vậy thì bọn tôi cũng yên tâm, và em gái Nguyễn cũng yên tâm.”

Khi cậu ta nhắc tới Nguyễn Yếm, Kỷ Quỳnh Thù lại thay đổi chủ ý, sự tàn độc giữa lông mày dần tiêu tán, hiển nhiên cũng nhận ra tâm trạng mình không bình thường, nhưng anh cũng không thể khống chế nổi: “Không được, tớ không thể đi, Yếm Yếm trở về tìm không thấy tớ thì làm sao bây giờ?”

Từ Phong Thụy dứt khoát không nói lời nào.

Kỷ Quỳnh Thù biết bọn họ sẽ ngăn cản, tiếp tục uống thuốc sẽ phát huy tác dụng, tâm trí anh cũng dần dần bình ổn, nằm ở trên giường lại rơi vào sự mệt mỏi vô cùng quen thuộc, ngay cả nói cũng chẳng muốn nói, trợn mắt nhìn trần nhà hồi lâu: “Các cậu trở về đi, tớ tự giải quyết.”

Nói ra lời này đã tiêu hao hết sức lực của anh, đầu óc Kỷ Quỳnh Thù hoàn toàn trống không, hai người bên cạnh nói gì anh cũng không nghe được.

Sầm Kỳ thở dài bên cạnh: “Xin nghỉ đi, tình trạng này của cậu không tốt, cùng lắm thì cùng nhau trừ tiền lương.”

“Em gái Nguyễn làm sao bây giờ?”

“Gọi cho Trần Kha, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.” Sầm Kỳ tương đối hiểu rõ Kỷ Quỳnh Thù, Nguyễn Yếm đối với cậu ta không tầm thường, “Hiện tại tớ hi vọng là bị bắt cóc, chỉ cần bọn bắt cóc muốn tiền chuộc, cái chết có thể né được.”

Từ Phong Thụy ngơ ngác: “Không phải bắt cóc thì là gì?”

Sầm Kỳ lo lắng nhìn sang anh: “Có thể là lừa bán thì sao, nếu vậy thì xong đời.”

Lúc đó Sầm Kỳ còn không biết câu nói của mình như tiếng sấm, không chụp được bản số xe chiếc Skoda kia, mặc khác xe chở Nguyễn Yếm đang hôn mê cùng hai người phụ nữ khác ra khỏi Bắc Kinh, khoảng thời gian cô bị bắt cóc đã qua 24 tiếng đồng hồ.

Từ Phong Thụy cũng không biết lời nói Kỷ Quỳnh Thù rất bình thường, rất may là bệnh trạng không ảnh hưởng đến năng lực biểu đạt của anh. Theo một ý nghĩa nào đó, Nguyễn Yếm đúng thật là mèo của anh.

Điều này phải nói về sáu năm trước, khi ấy Nguyễn Yếm đã giết một con mèo.