Cơn Gió Đến Muộn

Chương 63




Cảnh Nguyệt đặt báo cáo xét nghiệm phần đất lấy được từ cô nhi viện Lan Phương lên bàn làm việc của Sở Từ. Nét mặt cô vô cùng uể oải do phải thức suốt đêm nhưng đôi mắt vẫn sáng và rất có thần. Cô nhìn Sở Từ với vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng.

“Những suy đoán của chúng ta là chính xác. Loại đất bùn chúng ta mang từ cô nhi viện về có lẫn mảnh vụn xương cốt. Sau khi xét nghiệm và so sánh các mảnh xương cho thấy thuộc về ba bộ thi thể.”

Sở Từ đọc đi đọc lại bảng báo cáo mấy lần rồi mới ngẩng đầu nhìn Cảnh Nguyệt. Anh khép tập tài liệu: “Cảnh Nguyệt, giáo sư Cảnh, pháp y Cảnh, không phải tôi đã cho em nghỉ một ngày, hôm sau quay lại cảnh đội rồi sao?”

“Tôi không chờ được nữa. Nếu như Lam Râu Mép biết chúng ta đã phát hiện đầu mối tại cô nhi viện; như vậy, rất có thể hắn sẽ di chuyển thi thể trước chúng ta.”

Sở Từ đưa ly sữa đậu nành còn ấm vào tay Cảnh Nguyệt, đẩy cô ra phía cửa: “Yên tâm. Tôi sẽ cho người theo sát cô nhi viện. Trước khi nhận được lệnh khám xét, tôi đảm bảo không một ai có thể vận chuyển được thi thể ra ngoài. Vì vậy, bây giờ… giáo sư Cảnh của tôi nên về nhà tắm nước nóng, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Cảnh Nguyệt bị đẩy đi vài bước, bỗng nhớ ra một chuyện. Cô đứng lại, quay đầu nhìn Sở Từ: “Có một việc tôi cảm thấy nên nói với anh. Tôi hoài nghi những gì Tống Ngọc Tri khai trong vụ án tự sát liên hoàn đều là giả.”

“Hả???”

“Tôi nhớ lần đó khi chúng ta hỏi Tống Ngọc Tri Phạm Thừa thân với ai, thì ngay lúc ấy cô ta trả lời là Khang Thanh, Liễu Yên và cô ta. Nhờ manh mối cô ta cung cấp chúng ta tìm được thi thể của Liễu Yên và tra ra Khang Thanh… điều này cho thấy lời khai cô ta là điểm then chốt.” Cảnh Nguyệt hít một hơi thật sâu, “Thế nhưng, qua lời kể của anh trai của cô ta, Tống Lan Chu vô tình nhắc đến việc Tống Ngọc Tri chỉ có mặt trong hội vào thời gian đầu thành lập, sau đó tất cả chuyển giao cho chuyên viên quản lý, cô ta rất ít khi qua hội đọc sách. Nếu như Tống Lan Chu nói thật, vậy Tống Ngọc Tri khai nhận thường giao lưu đọc sách với Phạm Thừa, Khang Thanh và Liễu Yên là nói dối.”

“Tống Ngọc Tri hoàn toàn không liên quan gì đến vụ án tự sát liên hoàn nên việc cô ta chủ động khai gian là điều không thể xảy ra… Do đó chỉ tồn tại một khả năng, có người chỉ cô ta nói như vậy. Tống Ngọc Tri xuất thân giàu có, vô cùng tự cao, rất ít người có thể lọt được vào mắt cô ta… Vậy người có thể sai bảo cô ta, khiến cô ta ngoan ngoãn chuyển tin tức này cho cảnh sát chứng tỏ người này có quan hệ vô cùng mật thiết.”

Sở Từ không cắt ngang những suy luận của Cảnh Nguyệt, chỉ mỉm cười nghe cô từng bước phân tích.

“Tôi nhớ anh đã từng nói hung thủ sát hại Phạm Thừa và Liễu Yên là hai người, có lẽ nào xảy ra tình huống thế này:

Sát thủ liên hoàn A đã đánh dấu lãnh địa của mình, nhưng sau đó A phát hiện có một sát thủ liên hoàn B cũng gây án trên phạm vi của mình. Hắn nhận ra rằng uy quyền của mình đã chịu phải sự khiêu khích nên thông qua Tống Ngọc Tri để lộ tin tức của sát thủ B. Chữ cái L và khuôn mặt cười tại hiện trường của nạn nhân Liễu Yên là dành tặng cho sát thủ B, còn tên ‘Khang Thanh’ là manh mối tặng cho cảnh sát.”

Khi nói chuyện hai mắt Cảnh Nguyệt lấp lánh ánh sáng, cô không ngừng suy nghĩ về những suy đoán này của mình, chỉ hai ngày vừa qua cô mới nắm bắt được điểm mấu chốt.

“Sát thủ liên hoàn A liên lạc với sát thủ liên hoàn B, vốn A muốn loại trừ B để giành quyền sở hữu tuyệt đối lãnh địa này. Tuy nhiên, có thể xuất phát từ một nguyên nhân nào đó A và B tạm thời hòa giải, điều này có thể giải thích được vì sao A không nhắc thêm bất cứ nào về manh mối của B. Đối với sát thủ liên hoàn A, hiện nay hai kẻ bị tình nghi nhiều nhất chính là Nghiêm Phượng Nhã và Chương Di Hòa. Hai người này đều có khả năng yêu cầu Tống Ngọc Tri cung cấp manh mối giả.”

“Do đó, tôi đề nghị chúng ta nên nhanh chóng đến thẩm vấn Tống Ngọc Tri, tôi tin cô ta biết được một số manh mối quan trọng.”

Nói xong Cảnh Nguyệt hồi hộp nhìn Sở Từ, đợi anh đánh giá những suy luận này của cô.

Sở Từ lẳng lặng nhìn ngắm đôi mắt sáng của Cảnh Nguyệt trong vài giây, anh muốn ổn định lại trái tim đang đập cuồng loạn vì những suy đoán quá xuất sắc của Cảnh Nguyệt.

Anh ngẩng đầu lên, không kiềm lòng được anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc trên đỉnh đầu của Cảnh Nguyệt, nhoẻn miệng cười thật tươi, khẽ lắc đầu: “Cảnh Nguyệt à Cảnh Nguyệt…”

Em cứ như vậy làm sao tôi không thích được cơ chứ.

“Sai rồi ư?” Thấy Sở Từ lắc đầu, Cảnh Nguyệt bỗng nhiên thất thần. Cô nhanh chóng sắp xếp tất cả mọi manh mối lại một lần nữa, xác định xem bản thân có bỏ quên đầu mối nào dẫn đến sự sai sót trong suy luận của mình hay không.

“Còn gì nữa không, em còn chưa nói hết suy đoán của mình.” Sở Từ khẳng định.

Nghe Sở Từ nói câu này, đáy lòng Cảnh Nguyệt lập tức ‘trời quang mây tạnh’, hai mắt cô sáng rỡ vì những suy luận của mình đã được khẳng định.

Cô không ngạc nhiên khi Sở Từ hỏi câu này, cô xoắn xuýt vài giây mới lên tiếng: "Mấy ngày nữa Nghiêm Phượng Nhã sẽ đưa Tống Ngọc Tri đi nước ngoài làm phẫu thuật tim, khả năng rất cao hắn sẽ không quay về đây nữa.”

Sở Từ sờ cằm, khẽ hỏi: “Hiện tại tình trạng sức khỏe của Tống Ngọc Tri không thích hợp ra nước ngoài trị bệnh; hơn nữa, Nghiêm Phượng Nhã đã mời một đội ngũ bác sĩ giỏi nhất thế giới, làm sao em có thể rút ra được kết luận này.”

Câu hỏi này của Sở Từ không khiến Cảnh Nguyệt hoang mang: “Tôi nhớ trước đây khi anh ở trên xe lửa từng nhắc đến trong vụ án tự sát liên hoàn chính sát thủ B đã bày cho Khang Thanh kế hoạch giết người liên hoàn bằng cách gộp các chữ cái của các nạn nhân. Tôi đã kiểm tra lại những vụ án anh đã từng điều tra, nếu như tôi đoán không lầm sát thủ liên hoàn B chính là người có biệt danh ‘Judge’. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ thủ pháp phạm tội của Judge hoàn toàn phát sinh sự biến đổi lớn. Phải biết rằng Judge đã từng được mệnh danh là một sát thủ liên hoàn chuyên nghiệp, không dễ dàng thay đổi cách thức của mình, bởi vì đây chính là cách hắn đánh dấu sự hiện diện của bản thân.”

“Tôi rất hiếu kỳ lý do tại sao hắn lại thay đổi thủ pháp phạm tội. Tôi tìm thông tin biết được sau khi bị anh bắt, Judge được giam giữ tại nhà giam Kansai, nhà giam kiên cố nhất thế giới. Có lẽ Judge đã vượt ngục khỏi Kansai, đồng thời ít nhất trong ba tháng trở lại đây không một ai trong nhà giam phát hiện ra chuyện này và dĩ nhiên hắn được sự trợ giúp của một người. Từ thủ pháp mới của Judge có thể nhìn ra được ‘người này’ am hiểu thuật thôi miên, dễ dàng nhận được sự tin tưởng của người khác, IQ cao, tư duy kín kẽ, máu lạnh, coi mạng người như chuyện vặt.” Cảnh Nguyệt dừng lại một chút, nhìn Sở Từ không chớp mắt, khẳng định, “Tống Lan Chu trước đây từng úp mở về việc có một người có thể giúp được Tống Ngọc Tri, thêm vào việc của Lam Râu Mép và Judge, tôi hoài nghi người này chính là…”

“Suy đoán không sai!” Sở Từ cắt ngang, không để cô nói ra cái tên này.

Những dòng suy luận này của Cảnh Nguyệt khiến tâm trạng của Sở Từ rất sung sướng. Dựa vào sự thông minh của Cảnh Nguyệt, anh hoàn toàn không bất ngờ việc cô có thể thu thập toàn bộ các mảnh ghép và ghép nó trở thành một vụ án hoàn chỉnh, đặt được trọng điểm lên Tống Ngọc Tri; nhưng cô có thể đoán được việc Judge đã vượt ngục và người giúp Judge vượt ngục khiến anh không khỏi kinh ngạc.

Anh muốn ôm lấy cô.

Hoặc vỗ tay tán thưởng.

Hoặc có thể được lao ra kể cho toàn bộ cảnh viên trong đội bằng giọng nói đầy tự hào: Nào đến đây, người phụ nữ thông minh này chính là người tôi yêu nhất.

Đáng tiếc, anh vẫn chưa có ‘quyền’ được khoe khoang với tất cả mọi người.

Sở Từ vô cùng nuối tiếc: “Vì vậy bây giờ… giáo sư Cảnh, pháp y Cảnh của tôi đã có thể về nhà nghỉ ngơi. Tôi chờ em tràn đầy năng lượng sẽ cùng nhau đi tra hỏi Tống Ngọc Tri.”

Được Sở Từ đồng ý cho cô tham gia vụ án của Tống Ngọc Tri, Cảnh Nguyệt mới yên tâm đi về. Từ xưa đến nay cô không phải dạng người bỏ dở giữa chừng, cho dù sự thật của vụ án cho đến tận thời điểm này khiến cô thực sự khó chấp nhận đến mức nào, cô đều sẽ không trốn tránh.

Trái lại cô muốn tự tay xé đi lớp ngụy trang của hung thủ, để tên sát nhân đã hại biết bao sinh mạng vô tội phải cúi đầu trước công lý.

Cảnh Nguyệt vừa rời đi, Sở Từ lập tức cầm báo cáo xét nghiệm đến văn phòng Cục trưởng Thành.

Có báo cáo xét nghiệm này của Cảnh Nguyệt, Cục trưởng Thành nhanh chóng ký vào lệnh khám xét, Sở Từ và Hàn Khiêm cùng các anh em đến lục soát cô nhi viện Lan Phương trấn An Phúc.

*

Nghiêm Phượng Nhã thu dọn xong hành lý bỏ lên xe, sau khi kiểm tra không còn để sót bất kỳ đồ vật nào mới khóa cửa xe quay trở lại biệt thự.

Tống Ngọc Tri nằm viện nên anh ta cho mấy người giúp việc nghỉ, căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình anh ta.

Nghiêm Phượng Nhã mặc bộ đồ ở nhà thoải mái đi khắp ngóc ngách trong nhà, ghi lại toàn bộ những năm tháng hạnh phúc ở đây vào trong trí nhớ.

Cuối cùng anh ta quay trở lại phòng ngủ của Tống Ngọc Tri, đứng ngây ngốc ngắm hình cưới của hai người một lúc lâu, anh ta tiến đến lấy tấm ảnh chụp chung của hai người trong khung tranh đặt ở đầu giường bỏ vào túi áo trong.

‘Tính ting’

Di động vang lên âm báo nhắc nhở.

Nghiêm Phượng Nhã cầm lên đọc, là một số tài khoản ngân hàng ở nước ngoài. Sau khi nhớ kỹ, anh ta xóa tin, mở ứng dụng ngân hàng X, dùng điện thoại chuyển cho số tài khoản trên 30 triệu.

Chuyển khoản xong, anh ta xóa toàn bộ lịch sử, tất cả mọi dữ liệu đều bị xóa bỏ. Màn hình di động tối đen, anh ta vứt vào ngăn kéo, không quan tâm rồi bỏ đi.

Trước tiên Nghiêm Phượng Nhã đến sân bay ký gửi toàn bộ hành lý mới lái xe về lại bệnh viện.

Tống Ngọc Tri thấy chồng không có bên cạnh lập tức nổi giận đập phá đồ đạc trong phòng bệnh.

Điều dưỡng và hộ lý chăm sóc đều đứng bên ngoài không dám vào, Nghiêm Phượng Nhã cho bọn họ nghỉ ngơi trước, còn anh ta một mình đẩy cửa vào trong.

Thấy căn phòng hỗn loạn Nghiêm Phượng Nhã cũng không hề tức giận, mỉm cười hì hì nhìn Tống Ngọc Tri đang trừng hai mắt, thở dồn dập vì mệt: “Là ai khiến cho Ngọc Tri của anh nổi giận. Mau nói cho anh nghe, ông xã nhất định sẽ báo thù cho em!”

“Còn không phải anh sao!” Tống Ngọc Tri hừ lạnh, nghiêng đầu sang một bên.

“Không phải anh đã nói với em, anh về thu dọn hành lý hai ngày nữa sẽ đưa em ra nước ngoài làm phẫu thuật sao?!”

Tống Ngọc Tri kéo tay Nghiêm Phượng Nhã, ngân ngấn nước mắt, thanh âm mềm nhũn: “Phượng Nhã, chúng ta không đi trị bệnh có được không. Em chỉ muốn có anh trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời thôi.”

Nghiệm Phượng Nhã nhẹ nhàng ôm Tống Ngọc Tri vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu của cô ta, giọng kiên định: “Em yên tâm, lần này anh đã tìm được một bác sĩ vô cùng lợi hại, ông ấy nhất định sẽ giúp em khỏe hơn… Nhất định!”