Nhận được tin tức này, Sở Từ lập tức yêu cầu bệnh viện gửi danh sách những người đã tới khám bệnh tại bệnh viện Tam Giang trong buổi sáng.
Bệnh viện Tam Giang là bệnh viện điểm của tỉnh nên chỉ trong một buổi sáng Sở Từ nhận được danh sách hơn ba mươi trang. Cảnh Nguyệt nhờ Tần Hàm nhập hết danh sách vào máy tính rồi tiến hành sàng lọc tất cả những người có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến ngành công nghệ thông tin.
“Sau khi sàng lọc còn 36 người.” Tần Hàm gọi điện thoại lại.
“Nhiều như vậy sao?” Cảnh Nguyệt cau mày, trong một buổi sáng những người làm ngành CNTT đến bệnh viện Tam Giang khám bệnh lại nhiều như vậy.
Cảnh Nguyệt đang ở phía ngoài cầu thang với Sở Từ, mở loa ngoài.
“Loại trừ nữ giới thì còn bao nhiêu?” Tuy Dao Tri Hành không nói Lam Râu Mép là nam hay nữ nhưng căn cứ có thể đoán được Lam Râu Mép là dân IT, IQ cao và là đàn ông.
“32 người.”
Cảnh Nguyệt nhất thời không hình dung nổi, cô tưởng rằng chí ít còn lọc được một phần ba.
“Thời nay nữ giới theo nghề này ít vậy ư?” Cảnh Nguyệt ngạc nhiên liếc Sở Từ.
Sở Từ gật đầu.
“Cũng do IT toàn con trai nên em mới bừng bừng phấn khích ghi danh vào Học viện cảnh sát, kết quả…”
“Kết quả làm sao?” Cảnh Nguyệt không hiểu.
Nhớ đến chuyện này Tần Hàm bất mãn: “Kết quả toàn bộ 17 nữ sinh của Học viện đều tìm bạn trai theo tiêu chuẩn của lão đại… cho nên đến giờ em vẫn độc thân.”
Cảnh Nguyệt bật cười, nhớ tới lúc Sở Từ được một nhóm các cô gái ở thành phố Dương hâm mộ, khỏi cần nghĩ cũng biết thời đi học anh được săn đón đến mức nào.
Tần Hàm nghe thấy tiếng cười của Cảnh Nguyệt, nghĩ đến tháng ngày độc thân liền chua xót rên rỉ: “Giáo sư Cảnh không thương một đứa con trai phải sống trong vầng sáng của lão đại thì thôi, lại còn cười em, đả kích trái tim yếu đuối… Chị phải bồi thường cho em một cô bạn gái ‘người gặp người thích, hoa thấy hoa nở’.”
Cảnh Nguyệt nhíu mày, chăm chú suy nghĩ về cách thức bồi thường mà Tần Hàm nói.
Cô nhớ trong nhà có một cô em họ khá đáng yêu, lại còn là fan anime lâu năm, có lẽ sẽ có tiếng nói chung với Tần Hàm.
“Được!”
“Giáo sư Cảnh vừa nói gì ạ?”
“Nói tên nhóc như cậu sắp có bạn gái!” Sở Từ nói vọng vào, giọng nói có pha chút tức giận. Tiểu chim cút nay cánh cứng rồi, ngon lắm… Anh còn đang FA đây!!!
“Có thật không, có thật không, có thật không? Giáo sư Cảnh, chị không gạt em chứ? Chị sẽ giới thiệu bạn gái cho em?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng hú hét không ngừng truy hỏi của Tần Hàm.
Cảnh Nguyệt ngẩng đầu đối diện với đáy mắt sâu hun hút của Sở Từ, tim cô đột nhiên bẫng đi một nhịp, một từ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô khiến tâm tình cô lập tức hoảng loạn.
Cô vội vã nhìn sang hướng khác, đầu hơi cúi, nói chuyện với Tần Hàm: “Ừm, chỉ cần phá xong vụ án này, tôi mời cậu qua nhà làm quen với con bé!”
Sở Từ nhất thời cảm thấy không vui, mặt đen như đít nồi…. Gì chứ! Anh còn chưa được làm khách nhà cô đây!!!
Mấu chốt là cho đến bây giờ cô vẫn chưa hề mời anh đến nhà.
Sở Từ chợt thấy ghen tị, không thể bỏ qua được rồi!
Tần Hàm vẫn còn đang hưng phấn, cả người lâng lâng, Sở Từ ‘mưu mô’ không chút lưu tình phá vỡ giấc mộng đẹp của anh ấy: “Không nghe thấy tiền đề chính là phá vụ án này sao?”
“Vâng, lão đại mau nói, còn chi tiết nào đặc biệt, em tiếp tục sàng lọc, nhất định kẻ tình nghi sẽ được thu hẹp trong phạm vi nhỏ nhất.” Có bạn gái tương lai vẫy gọi Tần Hàm nhiệt tình gấp mười lần, mệt nhọc của bao nhiêu đêm thức trắng dường như bay biến hết.
“Trong số 32 người này, lọc những người chưa kết hôn, lọc những người có thu nhập hàng năm dưới một triệu tệ, lọc những người từng có tiền án, còn lại bao nhiêu?” Sở Từ hỏi.
“7 người!”
“Cuối cùng lưu lại những người có cha mẹ ly dị hoặc qua đời, được phụ nữ nuôi nấng!”
Tần Hàm gõ vang bàn phím, một chuỗi các ký tự xuất hiện trên màn hình vi tính, mấy giây sau đã ra kết quả cuối cùng.
Cậu ấy đứng bật dây, hét to: “Lão đại, chỉ còn hai người: Nghiêm Phượng Nhã và Chương Di Hòa, bọn họ không những là bạn đại học mà còn cùng lớn lên ở cô nhi viện Lan Phương thành phố Lô, phụ trách là nữ viện trưởng tên Trương Lan Phương.”
“Địa chỉ cô nhi viện và thông tin cá nhân đã gửi vào điện thoại của lão đại và giáo sư Cảnh.”
“Chương Di Hòa đến bệnh viện làm gì?” Cảnh Nguyệt truy hỏi.
Tần Hàm đọc bệnh án: “Vợ cũ anh ta vừa làm phẫu thuật, anh ta đến thăm.”
“Chương Di Hoa ly hôn cách đây nửa năm.”
Cảnh Nguyệt nhìn Sở Từ, trong lòng có một vài suy đoán.
Bọn họ đều đã xem qua tư liệu nhân sự của công ty TNHH Khoa học kỹ thuật Phượng Ngô, người tên Chương Di Hòa này không những là bạn đại học mà sau khi tốt nghiệp còn là người cùng xây dựng công ty với Nghiêm Phượng Nhã. Hiện tại cho dù công ty Phượng Ngô đã có bộ phận phát minh và nghiên cứu riêng nhưng có thể nói công ty Phượng Ngô đạt được thành tựu như ngày nay đều có một nửa công lao của Chương Di Hòa.
Nghiêm Phượng Nhã, Chương Di Hòa.
Hai người IQ cao, hai thiên tài IT.
Hai người đều phù hợp với phác họa tâm lý và chân dung hung thủ.
Sở Từ cong môi cười: thật thú vị.
Từ góc độ nào đó Chương Di Hòa đáng nghi hơn Nghiêm Phượng Nhã.
Dù sao một người có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, còn người kia thì không.
“Muốn đi cùng không?” Sở Từ hỏi.
Cảnh Nguyệt trả lời thẳng thắn: “Đi!”
Cô nhi viện Lan Phương ở một nơi khá hẻo lánh, nằm ở một huyện nhỏ trực thuộc thành phố Lô, lái xe mất nửa ngày.
Sau khi sắp xếp xong công việc với Hàn Khiêm, anh và Cảnh Nguyệt lái xe đến cô nhi viện Lan Phương.
Người lái xe là Sở Từ, hai người không một ai lên tiếng, bầu không khí trong xe có phần nặng nề.
Lúc đầu Cảnh Nguyệt còn tưởng vì chuyện vụ án nên Sở Từ rầu rĩ không vui. Cô bắt chuyện với anh bằng cách thảo luận những sự việc xoay quanh vụ án để giảm bớt bầu không khí căng thẳng nhưng Sở Từ trả lời vô cùng lãnh đạm. Một lúc sau Cảnh Nguyệt mới phát hiện hình như Sở Từ giận cô.
Cảnh Nguyệt ngẫm nghĩ về hành vi của mình, cô nhận ra từ khi cô nói tìm bạn gái cho Tần Hàm thì thái độ của Sở Từ lập tức thay đổi….
Cô đã tìm ra được nguyên nhân.
Cảnh Nguyệt cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất: “Vì tôi không giới thiệu bạn gái cho đội trưởng Sở nên anh tức giận?”
Sở Từ nghiêng đầu nhìn cô, “Ừm!”
Cảnh Nguyệt quan sát phản ứng của Sở Từ. Khi cô hỏi anh lập tức biểu hiện sự không vui, cô biết mình đã nắm được mấu chốt: “Một người có sức cuốn hút như đội trưởng Sở đây thì tôi khẳng định mình không nên làm điều thừa.”
Cảnh Nguyệt còn nhớ như in cảnh tượng các cô gái nhốn nháo khi thấy Sở Từ trong nhà hàng hôm ấy.
Cô cho rằng chỉ cần Sở Từ muốn nhất định có thể tìm được một cô bạn gái.
“Giáo sư Cảnh thử nói xem tôi có sức cuốn hút đến mức nào?” Sở Từ đột nhiên phanh xe, đậu xe ở ven đường, cởi dây an toàn, áp sát người về phía Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt có thể cảm nhận được luồng hơi nóng hừng hực của Sở Từ, cô cảm thấy toàn thân khô nóng, tim cô bắt đầu đập nhanh vô định, cô ép người về phía cửa xe như chú rùa rụt cổ trong chiếc mai của mình.
“Đội trưởng Sở còn không biết ư?” Cảnh Nguyệt nhìn vào đôi mắt của Sở Từ, trong con ngươi trong vắt ấy in hình bóng của cô, cô thì thầm.
Sở Từ nhíu mày, anh hạ người thấp để mình sát Cảnh Nguyệt hơn một chút, chóp mũi của anh gần như chạm đến đầu mũi cô, chỉ cần anh cử động nhẹ có thể hôn được lên môi cô, trái tim của anh và cô chỉ cách nhau vài centimet.
Tim Sở Từ đập thình thịch.
Anh thừa thế xông lên, phá tan phòng thủ của “quân địch”… giọng anh khàn đi, “Tôi muốn nghe em nói.”
“Anh…” Bàn tay của Cảnh Nguyệt chống lên ngực Sở Từ, lòng tay áp sát lên ngực anh bỏng rát, tựa như núi lửa phun trào, ngập tràn cảm xúc mê say.
Cảnh Nguyệt sững người, ánh mắt kinh ngạc. Không hiểu sao nhịp tim của Sở Từ cũng đập nhanh như cô.
Cô nghĩ, nhất định trong xe không khí không lưu thông, bọn họ bị thiếu dưỡng khí.
Nghĩ đến đây, Cảnh Nguyệt lập tức cảm thấy trong xe không còn chút không khí nào, cô bắt đầu cảm giác bủn rủn tay chân, cả người như muốn tan ra.
“Em nói tôi nghe…” Sở Từ duy trì khoảng cách ám muội này, nhìn khuôn mặt Cảnh Nguyệt đang dần đỏ hồng, trong lòng anh thầm sinh ra một tia hi vọng.
Khả năng… Có thể…. Đại khái là… Cảnh Nguyệt cũng thích anh?
“Tôi…”