VÒNG LẨN QUẨN
Việc thích, thương, yêu một ai đó. Trước kia đối với em, đó là một chuyện rất vô cùng quan trọng và em đã từng nghĩ là sẽ chỉ thực sự nói ra đối với người mình thực sự có tình cảm. Nhưng mọi chuyện hôm nay diễn ra quá bất ngờ. Có lẽ bất ngờ với T* và bất ngờ với chính cả em nữa. Em không biết những lời nói ra của em dành cho T* có thực sự là dành cho T* hay không? Hay chỉ là một cơn gió thoáng qua.
- T*: anh không đùa giỡn với em chứ?
- Em: uhm. Tất nhiên là không rồi.
Không lẽ em đã biến thành một kẻ nói dối không ngượng miệng. Hay đó là những điều em muốn nói với T* từ lâu, nhưng không có cơ hội? Thôi thì cứ xác định là đang vạch theo kế hoạch, như vậy cho dễ, khỏi phải suy nghĩ lăn tăn, và sẽ không phải có lỗi với một người, hoặc chí ít là sẽ nhẹ tội hơn. Và sẽ thêm đau lòng, nếu T* biết được những suy nghĩ hiện tại lúc bấy giờ của em…
Nói rồi em ôm T* vào lòng. Và nước mắt T* cũng đã rơi, em đã cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi trên má T*. Lúc này em mới cảm nhận được tình cảm của T* dành cho em là như thế nào. Và em cũng mơ hồ nhận ra được vài điều mà bản thân cũng cảm thấy mơ hồ. Nhưng chắc một điều lúc này là time m đập rất mạnh. Và em cũng cảm nhận được tình cảm của T* dành cho em.
Rồi như một hành động vô thức, em ôm chặt T* vào lòng, ôm thật chặt xiết lấy T* vào lòng. Cả 2 cơ thể cứ quấn lấy nhau. Giống như vốn dĩ nó phải như thế… Và cứ như thế, mọi chuyện cứ xảy ra…
…
(Mọi chuyện không như mọi người nghĩ… đâu)
Và mọi chuyện chỉ dừng lại ở những nụ hôn nồng cháy, những cái ôm xiết chặt, những “đụng chạm va đập”khác, không có gì hơn…
Tối hôm đó, em ngủ lại phòng nhỏ. Lúc này cả em và nhỏ không nói câu gì, chỉ biết quấn lấy nhau, và chỉ quấn lấy nhau. Và cũng đã có nhưng nụ hôn, vô số nụ hôn được diễn ra.
- T*: Mọi chuyện tối nay là thế nào hả anh?
- Em: thì là như vậy thôi.
- T*: Thế anh có yêu em không?
- Em: thế em nghĩ anh có yêu em không? – Thật sự lúc đó em không biết phải trả lời như thế nào, trước câu hỏi bất ngờ của T*. Và bản thân em cũng không có câu trả lời
- T*: Em biết thế nào anh cũng không trả lời mà, anh vẫn như vậy, cứ vòng vo mãi thôi.
- Em: uhm, cho anh nợ một câu trả lời ngen.
- T*: Mình như vậy, có nhanh quá không anh?
- Em: em cứ làm những gì mình thích, vậy là được. Và anh cũng vậy.
- T*: Như vậy là anh vẫn chỉ dừng lại ở thích thôi. Chứ chưa yêu, đúng không?
Hôm nay, T* hỏi toàn những câu hỏi khó. Khó tới mức em không biết phải trả lời sao. Khó…
- Em: anh hiện tại thích em. còn tương lai như thế nào, anh không muốn nói trước. Cứ hãy để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. ANh không muốn nói trước bất cứ điều gì…
- T*: em sẽ không để vuột mất anh đâu.
Nói rồi, T* nhẹ nhàng hôn em, rồi ôm em ngủ đến sáng.
Những phút giây vừa qua, hạnh phúc không? Hạnh phúc. Và hình như lần đầu tiên, em cảm nhận được, T* là T*, nhỏ là nhỏ. Không còn bóng hình của nhỏ xung quanh T* nữa. có phải là em thay đổi quá nhanh hay vì T* đã thay đổi quá nhanh. Thời điểm này, em không trả lời được.
Khoảng thời gian giữa khuya, khi T* đã yên giấc, em chỉ biết nằm kế bên, ngắm T* ngủ giống như những gì em đã làm với nhỏ. Và khoảnh khắc này, em không biết có phải trước kia vì quá yêu nhỏ hay không? Mà mọi thứ mọi việc liên quan đến T, em đều liên tưởng đến nhỏ, và đến giờ phút này, có phải vì lý do đó hay không, nhưng em luôn mặc định mình sẽ phải đối xử với T* giống như đã từng đối xử với nhỏ.
Lần này là tại vì hình bóng nhỏ đã gắn bó với em quá lâu rồi, khiến em luôn mặc định như vậy? hay tại vì lý do khác. Nhưng tại sao, mọi thứ liên quan đến T* đều dính dáng với nhỏ dù ít hay nhiều…
Cho đến lúc này, em cũng ôm nhỏ vào lòng và ngủ tới sáng…
Sáng hôm sau, em dậy cùng lúc với T*. Cả hai chuẩn bị đồ ăn sáng và tranh thủ đi làm. Hình như giữa em và T* có chút gì đó e thẹn hay ngại ngùng gì đó, em cũng không biết nữa.
- Em: Tối hôm em ngủ ngon không?
- T*: dạ ngon. Anh ngủ ngon không?
- Em: ngon chứ
- T*: anh tắm rửa đi, em chuẩn bị đồ ăn sáng gần xong rồi. tắm xong rồi ăn sáng đi làm.
Nói xong nhỏ hôn nhẹ em một cái rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Còn em thì đứng ngơ ra đó, chắc có lẽ vì sung sướng hay hạnh phúc hoặc chí ít là một tâm trạng tốt.
Xong rồi em tắm rửa xong xuôi các thứ. Thì ra ngoài bàn ăn sáng, T* đã chuẩn bị đầy đủ các thứ rồi. cơm ngon, người đẹp ngồi kế bên. Còn gì sung sướng và hạnh phúc bằng.
- T*: anh thấy ngon không?
- Em: ngon, anh mà nói dở, dám em cho anh nhịn luôn??
- T*: có đâu, làm như em ác lắm vậy.
- Em: ngon thiệt mà.
T* không nói gì, chỉ thấy cười tít cả mắt, nhìn cưng không chịu được.
Rồi em và T* cùng nhau vác balo laptop lên và đi làm. Tạm thời chia tay full house ngày hôm qua của 2 đứa.
Lên tới công ty, tiếp tục lao đầu vào công việc. Và nhận được vô số tin nhắn từ nhóc H*, vì hôm qua, ẻm nhắn tin cho em quá trời, nhưng em bận, không thể nhắn tin cho ẻm được.
- “sao hôm qua không nhắn tin cho em? bận công chuyện gì hả? mua vòng đeo tay cho em chưa? Anh đáng ghét quá điii, nhắn tin lại điiii”
Em kệ luôn, không nhắn tin lại. em lại tiếp tục lao vào công việc…
Cuối cùng cũng hết ngày.
Và nguyên ngày hôm đó, em làm việc cũng cảm thấy rất hiệu quả, và phơn phớn, không biết vì nguyên nhân gì. Và em cũng rất thích tính cách rất người lớn của T*, mặc du hôm qua có xảy ra rất nhiều chuyện ngọt ngào. Nhưng tuyệt nhiên buổi sáng ngày hôm đó, không có kiểu nhắn tin nhõng nhẽo hay muốn được quan tâm, là trung tâm của vũ trụ hay là gì cả. T* vẫn là T*, vẫn nhẹ nhàng. Hiếm khi nhắn tin làm phiền hay tỏ ra nhõng nhẽo gì cả.
Chỉ nhắn tin buổi trưa buổi chiều nhắc nhở em ăn tối thôi. Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn cho đến cuối ngày…
Reng! Reng!
- Em: Alo.
Đầu bên kia oang oang lên.
- Sao cả ngày hôm qua và hôm nay anh không liên lạc cho em, nhắn tin cũng không thèm trả lời? ANh ghét em rồi hả? hay anh giận gì em? hic
Biết là H* điện thoại rồi, lúc này là lúc em đành phải bày trò dỗ dành con nít, giống như em thường dỗ mấy đứa cháu của em.
- Em: Anh bận công việc quá. Thôi mà, em đừng giận mà,
- H*: có đâu. Ai thèm giận. xì
- Em: vậy là không giận anh đúng không?
- H*: giận.
- Em: ơ, sao nãy nói không thèm giận mà.
- H*: giờ giận rồi.
- Em: thế giờ sao mới hết giận?
- H*: mua vòng đeo tay cho em đi.
- Em: mua là hết giận thiệt ngen.
- H*: thiệt, mà khoan, dẫn em đi chơi đâu đó đi.
- Em: uhm, cũng được. Nhưng phải hết giận ngay lập tức ngen.
- H*: ok anh yêu.
- Em: đạp cho phát giờ, ai là anh yêu??
- H*: kệ.
Vậy là H* lại hết giận. Nhưng hôm nay nói chuyện với nó thấy nó lạ lạ, hiền dịu hơn mọi thường. Chẳng biết có phải nó có chuyện gì không? Hay là nó qua tuổi dậy thì muộn của nó rồi , giờ trở nên nữ tính hơn hay sao cũng không biết nữa. Nhưng mà mỗi lần tiếp xúc với nó, em như dậy thì lại lần 2 vậy, chả phải suy tu suy nghĩ gì nhiều. Cứ nghĩ sao nói vậy, chả cần phải lấp liếm hay nát óc suy nghĩ, hay uốn lưỡi 70 lần trước khi nói. Chỉ có nói chuyện với H* mới khiến cho đầu óc em thứ giản được….
Tối đó, em ghé tiệm bán đồ của con gái, mua cái vòng đeo tay, mấy chục hay mấy trăm gì đó. Cũng quên mất rồi. Tới nhà H*, gặp phụ huynh H* đang ở nhà. Lâu lắm rồi ghé nhà mới gặp cả ba má H* ở nhà. Chứ bình thường chỉ có H* ở ở nhà một mình với cô giúp việc thôi.
- Em: Cháu chào 2 bác.
- Bác trai, bác gái: Uhm, mới tới hả? đợi con H* một xíu, nó đang chuẩn bị gì ở trên đó. Lát nó xuống.
- Em: dạ.
Rồi em ngồi ngoài sân tiếp chuyện với 2 bác. Hỏi thăm tình hình làm ăn, nói chuyện thời sự kinh tế tổng hợp thể thao đủ thứ chuyện với 2 bác, công nhận 2 người đúng là hiểu biết sâu rộng, đủ các lĩnh vực. rồi đột nhiên bác trai hỏi.
- Bác trai: dạo này công việc cậu thế nào?
- Em: dạ, cũng bình thường thôi bác. Cũng ổn.
- Bác trai: uhm, thế là tốt rồi.
- Em: dạ,
- Bác trai: thế cháu có bạn gái chưa?
- Em: dạ, sao tự nhiên bác hỏi vậy ạ? Cháu không hiểu.
- Bác gái: 2 bác không muốn cam dự vào chuyện riêng tư của cháu đâu, nhưng 2 bác muốn nhờ cháu một chuyện. Không biết cháu có giúp được không?
- Em: dạ, 2 bác cứ nói, nếu cháu giúp được gì thì cháu sẽ giúp
- Bác gái: uhm, con H*, nó đang dự tính muốn Đi du học…
Rồi con nhỏ nó xuất hiện, chỉ mới nghe kịp là đi du học thôi…
- H*: Tén ten, xong rồi. đi thôi.
- Em: uhm, * rồi nhìn 2 bác, chào 2 bác đi, câu chuyện với bác trai và bác gái còn đnag dở dang*…
Rồi em với nó ra xe chạy, em dẫn nó đi chơi, ăn uống, ăn sinh tố, chè, đủ các thể loại cho nó no cành hông luôn, rồi em rủ nó vào quán café cũ.
- Em: no chưa?
- H*: nghĩ em là heo ảh? sao không no?
- Em: có con heo nào mà ăn nhiều như em đâu.
- H*: đạp cho phát bây giờ.
- Em: nè, tặng cho em nè. * em amng vòng đeo tay mua lúc nãy tặng cho ẻm*
- H*: cảm ơn, đồ háo sắc
- Em: ảo tưởng sức mạnh à. Tự tin nói lời yêu thương.
- H*: không háo sắc mà tự nhiên mua cho em.
- Em: thế ai đòi??
- H*: không thèm nói với anh nữa. có vòng đeo tay là vui rồi.
Nhìn H* cười mà em chả thấy vui gì cả, khi mới nghe tin nó đi du học, mà nó cứ cười như vậy, còn khiến em có cảm giác buồn thêm,
- EM: em chuẩn bị đi du học hả?
H* thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng lại vui vẻ trở lại cười tươi
- H*: dạ, em muốn đi du học.
- Em: sướng ha, được đi du học luôn,
- H*: DẠ,.. rồi H* thoáng cười, nhưng có vẻ buồn buồn.
- Em: sao tự nhiên quyết định đi du học vậy?
- H*: thì em chỉ muốn đi du học thôi.
- Em: Thật vậy không? Em có thật sự muốn đi du học?
- H*:… *không trả lời* cũng không nhìn vào mặt em.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ. Không biết tai sao lại như vậy, ngồi đi chơi với H* suốt cả buổi, mà em không cảm thấy thoải mái xíu nào. Lần đâu tiền đi chơi với H* mà em không nhận được niềm vui trọn vẹn. Nên hôm nay em và H* về sớm,. Về đến nhà, vẫn còn hai bác ở dưới nhà, vẫn chưa ngủ.
Nên ở lại nói chuyện với 2 bác một lát rồi về. Còn H* thì có vẻ buồn buồn, không biết buồn chuyện du học hay buồn ngủ thì không rõ, ở tít trên phòng luôn, không chịu xuống. em ở dưới nha tiếp chuyện 2 bác.
- Bác gái: Nãy 2 đứa đi đâu?
- Em: dạ, đi ăn uống lòng vòng dạo mát khu quận 2.
- Bác gái: Đi ăn gì vậy?
- Em: dạ, ăn mấy thứ linh tinh hủ tiếu bún ốc sinh tố các thứ thôi bác.
Bác gái nhìn em cười cười.
- Bác gái: Ở nhà nó có chịu ăn uống gì đâu. Toàn ép nó ăn mà có có chịu ăn đâu.
- Em: dạ, con không biết nữa. *Mà em không biết thiệt, chứu mỗi lần đi với em, nhóc H* ăn dữ dội như chiến hạm vậy*
- Bác trai: Chuyện lúc chiều, bác nói. Tự nhiên nó đòi đi du học. Chắc lúc nãy cháu có nói chuyện với con H* rồi phải không?
- Em: dạ…
- Bác trai: 2 bác thì không muốn nó đi du học một mình. Ở Việt Nam thì có chuyên gì, cũng có người lo, chăm sóc, giờ tự nhiên nó muốn đi du học, 2 bác không yên tâm….
- Bác gái: Cháu thử khuyên nó ở lại Việt Nam có được không? Chứ cả tuần nay, 2 bác khuyên rang đủ đường, mà không thấy nó chịu đổi ý gì cả.
- Em: dạ, lúc chiều cháu có nghe H* nói. Có hỏi nhưng không biết sao H*muốn đi du học nữa. Nhưng cháu nghĩ nếu H*thực sự muốn đi du học để tiếp tục việc học hành thì chắc có muốn cản cũng khó.
- Bác trai: uhm, để bác nói chuyện với nó. Nếu nó muốn đi, thì bác cũng không cấm cản.
- Bác gái: Vậy là chuẩn bị nhà còn 2 vợ chồng son.
Với 2 bác, em đã từng chia sẻ, em rất ngưỡng mộ với những gì mà 2 bác đã làm được, và học hỏi được rất nhiều điều từ 2 bác. Và em cũng rất thân với 2 bác. Và chắc 2 bác cũng rất quý em, *em đoán thế* nên những gì trong phạm vi mà 2 bác có thể chia sẻ được với em thì cả bác trai và bác gái đề luôn mở lòng chia sẻ, truyền đạt những kinh nghiệm trong công việc, kinh nghiệm sống… Nên riêng bản thân em, rất quý 2 bác. Và cả H* nữa.
- Bác trai: để bác xem tình hình như thế nào, rồi nói chuyện với H* sau. Cháu coi về đi đễ trời khuya rồi.
Em thì lúc này không biết phải nói chuyện thêm gì nữa. nên xin phép về.
Khoảng thời gian này, con người em như đang đươc phân thân làm 2 vậy… Một bên thì tiếp tục thực hiện theo kế hoạch đưa T* ra khỏi tay thằng D*, một mặt khác em lại tìm hiểu về chuyện du học đi hay ở của H*. Em cố gắng làm cho bản thân bận rộn, để không còn thời gian mà suy nghĩ về một người con gái khác, đang ở Thái Lan…
Về giai đoạn này, giữa em và nhỏ đang dần dần giữa 2 người đang cố tạo nên một khoảng cách, cả 2 đang cố tạo nên hang rào xung quanh, để cho đối phương không thể biết được nhiều, để cả 2 sẽ không còn liên quan được với nhau. Nhỏ thì có những mục đích riêng, những dự tính riêng. Những suy nghĩ riêng… Nhỏ phụ bố quản lý công ty tại Thái Lan, và chịu trách nhiệm một phần công ty tại Việt Nam. Nên giữa em và nhỏ vẫn có khoảng thời gian dành cho nhau, nhưng nó chỉ là thời gian dành cho công việc, chỉ công việc mà thôi.
Em cũng không biết là nhỏ cố tình lạnh nhạt với em như vậy, hay có nguyên do nào khác không thì sau này em mới biết được.
Thằng D*, sau khi tạm chia tay H*. Thì quay sang cua bé T*. Nhưng sau này, em lại nhảy vào để phá đám thắng D* (Nếu nó có muốn cua con nào khác thì em mặc kệ. Nhưng với T*, tại sao em lại lao vào, em cũng chả hiểu, đến giờ em cũng không hiểu tại sao lại như vậy…) Thì sau này em gần như đã thành công khi kéo được T* về phía em. Chỉ kéo về phía em thôi, cứ trước mắt thằng D* thì em luôn kéo được T* về phía em. Rồi chắc cuối cùng nó cũng nản, nên dần bỏ cuộc. Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì quá dễ dàng cho em…
Sau này em mới biết được, thằng D* có nhắn tin nói chuyện trò chuyện gì đó với nhỏ về tình hình, tất cả mọi chuyện đã đang xảy ra tại Việt nam. Hỏi rằng em có hối tiêc với những chuyện mình đã làm hay không? Có hối hận hay không? Thì em cũng xin trả lời là không? Mối quan hệ giữa con người và con người có nhiều mối quan hệ. em đã từng nói là em yêu nhỏ, còn đối với T* và H* thì đó chỉ đơn thuần là một mối quan hệ khác, không được gọi là yêu. Còn để gọi cụ thể, thì cho tới giờ phút này, em vẫn không có câu trả lời.
Trong khoảng thời gian này, em chỉ biết lẩn quẩn vùi đầu với công việc, vẫn không biết các giải quyết mọi chuyện như thế nào. Một bên là người luôn khiến em cười chuẩn bị có ý định du học, một bên là từ tình yêu, có lẽ đã đang dần dần chuyển sang ghét tôi. Chắc có lẽ nhỏ cho rằng tôi đang lừa dối nhỏ. Mà nhỏ nghĩ như vậy cũng không sai.
Đi đêm lắm rồi cũng có ngày gặp ma. Và ngày hôm đó, nhỏ điện thoại cho em…
- em: Alo, em nghe nè chị
- Nhỏ: uhm, dạo này công việc bên đó ổn cả chứ?
- Em: dạ, sao vậy chị.
- Nhỏ: uhm, không có gì, chỉ hỏi để update tình hình công việc thử thôi, chứ không có gì…
- Em: dạ. chị dạo này khỏe không? Có gì vui không chị, kể nghe đi.
- Nhỏ: chị không có, có cậu mới là người phải kể đó, có gì vui, thì chia vui với chị đi.
- Em: em có gì đâu vui đâu…
- Nhỏ: xạo, không phải cậu đang “fall in love” với ai đó hả?
- Em:…*không biết trả lời sao*
- Nhỏ: thế cậu yêu T* lâu chưa?
- Em:…
- Nhỏ: có gì đâu mà phải ngại?
- Em: em không biết, mình nói chuyện khác đi.
- Nhỏ: sao lại phải nói chuyện khác? Trai gái yêu nhau là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà xấu hổ?
- Em: chị muốn ép em phải đi yêu người khác lắm phải không?
- Nhỏ: sao lại liên quan gì tới chị?
- Em: chị không hiểu hay cố tình không hiểu, em không biết. còn chuyện khác thì em không biết từ đâu ra, tại sao chị biết. Nhưng em chỉ biết là hiện tại, em chỉ yêu mình chị.
- Nhỏ…
- Nhỏ: cậu nói vớ vẩn gì đó? Chị đã bảo chuyện của chúng ta nên có điểm dừng rồi cơ mà.
- Em: dạ, lúc nào cũng thế, em chưa bao giờ được biết lý do cả. Trước giờ em chỉ toàn làm theo lệnh, yêu cầu của chị thôi.
- Nhỏ: Và cậu cứ mãi phải tiếp tục như thế. Hứa với chị đi.
- Em:..
- Nhỏ: em hứa với chị đi, em sẽ luôn làm những gì chị yêu cầu chứ?
- Em: nếu nó tốt cho chị, khiến chị hạnh phúc, em sẽ luôn làm vì chị.
- Nhỏ: ok, cảm ơn cậu, thôi cậu đi nghỉ đi.
- Em: dạ…
Tút tút tút…
Và cứ như thế, em đang trong vòng vây của sự rối, sự lẩn quẩn, sự khó hiểu của bản thân, sự tham lam và là cái giá phải trả của việc cố làm hài lòng tất cả mọi người…