Bonus thêm một số thông tin.
Về phần H* và gia đình, thì gia đình H* em biết hết tất cả mọi người, kể cả phụ huynh, cô giúp việc. em cũng có cảm tình với 2 bác. Và có phần ngưỡng mộ những gì mà 2 bác tạo dựng nên. Và 2 bác cũng quý em. Và mong em giúp con gái bác, bầu bạn với nó, cho nó đỡ buồn. Kiểu như lúc đi học, vậy, phụ huynh lúc nào cũng trông cậy vào các thầy các cô vậy. Em tới nhà H* nhiều lần, nên cả nhà không còn xem em là khách nữa.
GẶP LẠI NHỎ TẠI BANGKOK, MỪNG MỪNG TỦI TỦI.
Em cũng không buồn giải thích, vì dù sao thì em không hề có ý gì với H* cả, em chỉ nhắn tin lại cho bé T*. “Em ngủ ngon, tùy những gì em suy nghĩ ”
Thú thật lúc này em cảm giác như mình như một tên tội phạm trươc sự điều tra của bé T* vậy. Em không hiểu mình đã làm sai những gì. Và cũng từ đây, sai lầm của em nối tiếp những sai lầm. Đúng với một câu mà em được đọc đâu đó trên internet. Đại loại là: Tôi không biết bí quyết để thành công là gì! Nhưng tôi chắc một điều là những kẻ thất bại, là những kẻ luôn cố làm hài lòng tất cả mọi người.
Nằm suy nghĩ vẫn vơ, rồi em quyết định gọi điện thoại cho bé T*, xem bé T* có động tĩnh gì không nhưng vẫn không thấy bắt máy. Cảm giác ấy rất khó chịu. Cảm giác có lỗi với bé T* nhiều, nhiều lắm.
- “Ngủ ngon ngen anh iu”. Tin nhắn của nhóc H* gửi tới.
Tự nhiên thấy mắc cười, khi nghĩ tới khuôn mặt “lếu láo” của nó khi mà nhắn cái tin nhắn thế này. Nó mà nói câu nói này trước mặt em, chắc em đạp cho nó 1 đạp luôn.
Rồi tự nhiên em mỉm cười một mình, điều mà tưởng chừng như chỉ mình nhỏ có thể làm được, nay một chuyện tưởng chừng như đơn giản, gần gũi như thế cũng có thể khiến người khác bật cười một mình được.
Nằm suy nghĩ luyên thuyên một lát rồi em cũng ngủ lúc nào không hay.
Những ngày sau đó, em cố liên lạc với bé T*, nhưng vẫn không thấy trả lời, hay tin nhắn gì hồi âm. Nhưng bù lại, cảm giác háo hức hồi hộp khi chuẩn bị được gặp nhỏ làm em quên đi hết mọi thứ.
2 ngày sau, em cũng bắt đầu ra Tân Sơn Nhất để đi Bangkok.
Sáng bay chuyến 9 giờ 30. 6 giờ, em ra sân bay sớm vì sợ bị kẹt xe. đang lui cui bước vào thang máy thì em nhận được tin nhắn.
- “Em nhớ anh”. Từ bé T*.
Em hơi bất ngờ, và một cảm giác vui mừng, nên vội vàng nhắn tin lại.
- “Mấy ngày nay em đi đâu, sao anh không liên lạc được?” Em vội nhắn tin lại.
- “Dạo này em muốn ở một mình” Nhỏ nhắn lại.
- Em: “Thế có biết là anh lo cho em thế nào không?”
- Bé T*: Biết. Nhưng anh lo cho em để làm gì?
- Em: Uhm, anh cũng không biết, chỉ đơn thuần là cho em thôi.
- Bé T*: Anh đâu có muốn gặp em nữa đâu.
- Em: sao em biết? em chỉ giỏi tự hỏi, tự trả lời, tự cho mình được quyền biết mọi thứ. Em hơi nặng lời khi nhắn cho bé T* như vậy.
- Bé T*: thế nếu gặp em, anh sẽ làm gì? Sẽ lo cho em thế nào? Bỗng dung bé T* hỏi như vậy…
- Em: Thì gặp thôi… cho đỡ lo.
- Bé T*: Chỉ gặp vậy thôi, chứ không làm gì hết…?
- Em: Anh sẽ … sẽ gặp em vậy thôi.
- Bé T*: Quay lại sau lưng nè, đồ ngốc.
Em giật cả mình, không lẽ nãy giờ mình bị theo dõi, mình bị giật dây mà không biết?? Em quay lại thấy bé T* đang đứng sau lung nãy giờ, và kế bên còn có nhóc H* nữa. Em đâu có biết là nãy giờ 2 đứa đang đứng sau lưng mình nãy giờ… Bé T* thì đang đứng trước, mụ H* thì đứng phía sau, lấp ló thập thò thập thụt tính hù em, àm bị em thấy, nên mới chịu ló đầu ra.
- Em: Ra đi mụ, thấy rồi, khỏi hù. Em nói to to cho ẻm nghe.
- H*: Hổng có “dzui”. Rồi chạy ra. Tới cầm tay em, khoác tay em, ôm eo em.
Em giật mình, vội lén nhìn bé T* – cứ như một thói quen – Cứ như đang ăn vụng rồi bị bắt gặp vậy. Nhưng trái ngược với lần trước. bé T* vẫn cười nói bình thường.
- Bé T*: em với H* biết anh sáng nay bay sớm, nên tiện đường ghé qua thăm anh.
- H*: Tiện cái con khỉ, đang ngủ, điện thoại lôi đầu tao dậy, bắt đi tiễn ổng. Buồn ngủ gần chết. Vừa nói nó vừa đưa mỏ ra ngáp, nhìn muốn đạp cho lọt sàn luôn.
Bé T* vội vội vàng vàng quay mặt chỗ khác.
Nãy giờ mới có cơ hội nhìn ngắm nhỏ. Hình như trông có vẻ hơi ôm ốm hơn, đầu tóc mới. Chắc mới cắt tóc. Lúc buồn, chắc chuyện con gái nghĩ tới đầu tiên là đi cắt tóc. Nhìn có vẻ xinh hơn.
- Em: Tóc mới xinh ha. Mới cắt hả?
- T*: dạ, em mới cắt. ^^
- Em: xinh nhỉ,
- H*; em cũng mới cắt tóc nè, sao anh không hỏi? mẻ lượn qua lượn lại hất tóc trước mặt em.
- Em: xấu nhưng có phấn đấu, nhìn cũng được. nhìn mà nhớ bà 6 hàng xóm dưới quê anh quá.
- H*: Nói nữa em cắn cho anh phát bây giờ.
Đứng tán gẫu một xíu rồi cũng sát giờ bay. (Tất nhiên là đã check in xong xui rồi) em mới nói với 2 đứa.
- Em: Cảm ơn 2 đứa ra tiễn anh ngen.
- H*: không có gì, về có quà đầy đủ là được. Nhìn em cười tít mắt có vẻ khoái chí.
- T*: Dạ, anh đi cẩn thận ngen, có gì qua đó nhắn tin cho em biết với.
- Em: uhm.
Lúc nhóc H* đang đi vệ sinh, em nắm lấy tay bé T*. rồi nhìn T* nói. Nãy giờ chưa nói chuyện với T* được nhiều
- Em: Mấy ngày nay giận anh hả?
- T*: dạ không.
- Em: em giận anh rõ rang.
- T*: không có thật mà.
- Em: uhm, không có thì tốt. Vậy anh đi ngen.
Em buông tay ra, nhưng nhỏ lại giữ chặt, và nắm chặt lấy tay em. Quay lưng đi hướng khác.
- Mấy ngày qua, em nhớ anh nhiều lắm.
- …
Em không biết phải nói gì thì nhóc H* vừa đi vệ sinh ra.
Em và bé T* vội vàng buông tay nhau ra. Cứ như 2 đứa đang làm chuyện gì mờ ám vậy.
Chắc con này sinh ra là để cứu nguy những trường hợp khẩn cấp, cứu độ cứu nạn người khác.
- H*: Xong chưa đi về. để cho ảnh đi.
- T*:uhm, xong rồi, anh đi vui vẻ ngen.
- H*. nhớ có quà ngen. Không có thì xác định nhé.
- Em: Biết rồi. anh đi ngen. 2 đứa về lái xe cẩn thận.
Rồi em tới chào 2 đứa, rồi đi vào phòng chờ.
Em đi một đoạn rồi quay lại, thì bắt gặp bé T* cũng quay lưng lại, T* nở một nụ cười tươi, tươi nhất từ trước tới giờ. Cảm giác bỗng dưng vui lạ thường, cứ như là báo hiệu 2 đứa đã huề nhau, hết giận nhau rồi thì phải. Em cũng nở một nụ cười, tươi nhất ngày hôm nay
Lên tới sân bay. Em quyết tâm quên hết mọi chuyện ở Việt nam lại,
Và tâm hồn em giờ đây đang trên đường tới Bangkok.
Bangkok, nhỏ ơi! anh tới đây.
BANGKOK 11H TẠI CỔNG RA.!!!
Vừa xuống sân bay (Sân bay suvarnabhumi), em vội vàng mở điện thoại ra. Rồi đi thẳng ra cổng mà em vẫn thường ra, có người đang đứng đợi sẵn. Em vẫn cứ nghĩ là sẽ có tài xế của gia đình nhỏ ra đón em tại sân bay. Nhưng không, còn hơn cả thế nữa…
Từ xa xa, em đã thấy một bóng hình quen thuộc, một hình dáng quen thuộc. Một điều gì đó rất thân quen, gần gũi đang đứng chờ em. Và một cảm xúc chợt trào dâng. Tự nhiên lại thấy hồi hộp. tim đạp loạn xạ, run run.
Rồi cũng tới nơi. Thấy nhỏ đang ngồi đợi, bấm bấm điện thoại. chắc là đang chơi điện thoại. ngồi kế nhỏ còn có một người nữa, là con trai. Chắc là người trong công ty nhỏ hay ai đó, em cũng không quan tâm lắm.
- Em: Chị ơi, em đây nè. Em vội vàng chạy tới với tâm trạng hớn hở, hồi hộp vui mừng xen lẫn hạnh phúc
- Nhỏ: uhm, tới đây đi. Đi lối này, ra thẳng xe luôn. Với thái độ hết sức lạnh lung. Gương mặt không một xíu biểu cảm.
Rồi anh kia, (bây giờ mới biết anh này là lái xe riêng của sếp tổng) mang phụ hành lý của em rồi đi thẳng ra bãi xe.
Ngồi trên xe, anh tài xế ngồi trước. em và nhỏ ngồi phía sau. Ngồi trao đổi công việc, công việc và công việc. chỉ đơn thuần là ngồi trao đổi công việc với nhau. Nhỏ không hề đề cập tới những chuyện khác, nên em cũng không muốn nói. Trong lòng cảm thấy hơi “Fail” một xíu.
Ngồi trên xe, em lén nắm lấy tay nhỏ. Nhưng bị từ chối, và khẽ hất nhẹ tay em ra…
Rồi cũng tới nhà của nhỏ. Mọi lần em qua thì tùy lúc, lúc thì ở khách sạn gần đó, lúc thì ở nhà của nhỏ. Sau khi cất mọi hành lý lên phòng. (em ở phòng con trai út sếp tổng, em nó đang đi du học Singapore) Em đi một vòng chào các nhân viên trong công ty bên phía Thái (em biết cũng được khoảng hơn 1 nữa, những người mới thì em không biết. ) Rồi xuống chào sếp tổng và vợ sếp tổng. Ngồi ở phòng sếp tổng họp cùng với nhỏ, vợ sếp tổng, và 1 người nữa bên bộ phận kỹ sư về máy móc. Họp khoảng 1 tiếng đồng hồ thì xong.
Nhỏ và người giúp việc nhà nhỏ giúp em mang hành lý lên phòng. (Lúc nãy vẫn chưa hết hành lý.) mang hành lý tới cửa phòng xong. Em cứ nghĩ nhỏ sẽ nói gì với em, nhưng không, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hờ hững với em.
Khác xa với những gì em tưởng tượng lúc còn ở Việt Nam. Mọi thứ thay đổi quá nhanh.
Cảm giác hụt hẫng xen lẫn một chút hơi thất vọng về bản thân mình. Chắc có lẽ em hy vọng quá nhiều, rồi thất vọng lại càng thêm lớn…
Em chán chán nên vào tắm rửa, thay đồ, nằm nghỉ nghơi 1 xíu, xong xuôi lúc khoảng 4 giờ chiều (4 hoặc 4, 5 giờ chiều gì đó, không nhứ chính xác lắm.)
Chả buồn đi ra ngoài, em nằm trong phòng ngủ một giấc. muốn quên hết nỗi buồn, quên hết mọi cảm xúc ngày hôm nay đi. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh. Nhanh tới mức em không thể nào thích nghi kịp…
Nhỏ hôm nay em gặp không phải là nhỏ của ngày hôm qua. Không còn là một người sống cảm xúc nữa. Nhỏ lạnh nhạt với em. Nhỏ ghét em, không còn thích em nữa? em làm gì khiến nhỏ giận. Hàng tram, hang ngàn câu hỏi được đặt ra. Nhưng em vẫn không có câu trả lời.
*Cốc! CỐC! CỐC!* Tiếng gõ cửa phòng vang lên…
Nó khiến em tỉnh giấc…
__* Phần tiếp theo, em sẽ rì viu chi tiết những chuyện xảy ra tại Bangkok.
Mọi yêu cần, ý kiến, mấy bác để lai comment cho em, em sẽ cố giải đáp các thắc mắc của mấy bác
Mong mấy thím, mấy bác tiếp tục động viên, ủng hộ, và comment cho ý kiến.
Mấy ngày nay hơi bận, nên em sẽ cố tramh thủ ra những phần tiếp theo. Hy vọng mấy thím mấy bác không gach đá, tội em.