Editor: ChieuNinh
Sau khi thu hoạch lúa xong, thì hôn sự của Vương Đại Bảo cũng bắt đầu giống trống khua chiên chuẩn bị.
Đến trước ngày thành thân một ngày, trong sân nhà cũ cũng bắt đầu làm tiệc rượu, bọn nhỏ trong thôn đều rất hân hoan, đã có thể được ăn ngon, cũng có thể ở cùng một chỗ chơi đùa. Mà trước đó một ngày trong nhà Tiểu Phượng cũng đưa đồ cưới tới cửa, vừa vặn đặt vào trong hai gian phòng mới. Người trong thôn tới chúc mừng Đại bá và Đại bá mẫu cưới được tức phụ nhi tốt, nhìn xem đồ cưới này, thật là dày, ngay cả chăn đệm giường cũng có hơn mười bộ. Càng không cần phải nói còn tặng một bộ gia cụ, quả thực là làm cho người ta nhìn đỏ mắt. Đại Bảo Vương gia thật có tiền đồ, có thể lấy một cô nương ở trấn trên.
Thật nhiều người muốn làm mối cho Vương Nhị Bảo, Vương Nhị Bảo người ta cũng sắp xuất sư (học nghề xong), đến lúc đó có tay nghề, dù thế nào cũng sẽ không lo bị đói.
Đinh thị tự nhiên là đắc ý dào dạt, còn phải nói sao, nhi tức này rất là cho nhà mình có mặt mũi, không uổng phí mình làm cương với ca tẩu nhà mẹ đẻ.
Lại nói bởi vì hôn sự không thành, Đinh thị và ca ca tẩu tẩu của mình coi như đã xong rồi. Lần này Vương Đại Bảo thành thân, ca ca tẩu tẩu của bà vốn cũng không có tới, nhưng lại có mấy đường huynh và đường tẩu tới đây, liên tiếp lên tiếng chúc mừng, làm cho Đinh thị kiếm trở về không ít mặt mũi.
Vương Đại Bảo đã sớm trở lại, chỉ là hắn có chút khẩn trương, dù sao thành thân cũng là chuyện lớn đời người. Trong thôn hắn cũng có mấy người bạn tốt đều đã thành thân, lấy hắn mà đùa giỡn.
Thích thị và Sở thị ở trong phòng bếp vội vàng rửa rau cắt cắt, thật ra chuyện nấu cơm này cũng không cần bọn họ phải làm, trong thôn cũng có nhà chuyên làm tiệc rượu cho nhà người ta, đến lúc đó ấn yêu cầu mà trả thù lao là được. Nhưng mà người ta không phụ trách rửa rau cắt rau, cho nên chuện này đều phải có người hỗ trợ.
Phụ nữ nông thôn, chính là cùng một chỗ hỗ trợ, cũng vui vẻ nói chuyện nhà, có người thì tìm cơ hội làm mai mối. Còn không đúng sao, đã có người đang hỏi Thích thị, muốn tìm dạng nữ tế gì cho Vương Cúc Nhi.
Thích thị cũng không ngại ngùng nói: "Cúc nhi của nhà ta thành thật, tìm cho nàng một người đối tốt với nàng, có tiền hay không thật ra thì không sao cả."
"Vương tam tẩu là người thật thương nữ nhi, làm nương như chúng ta đây, cũng không phải chỉ ngóng trông khuê nữ có thể tốt sao. Bản thân chúng ta chịu tội thì cũng không hy vọng khuê nữ cũng gặp phải theo giống vậy, ta ấy, chỉ hy vọng đến lúc đó khuê nữ của ta có thể tìm một nhà ít người, bằng không ở chung một chỗ thị phi nhiều, mọi người nói đúng không?" Trâu đại tẩu nói.
Thật nhiều người gật đầu, cũng không phải sao! Nhân khẩu ít thì thị phi cũng ít đi, hơn nữa lúc ở riêng, cũng sẽ không có nhiều người tranh giành với ngươi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng mà, đơn độc một mình cũng không được, bởi vì một mình, vậy đến lúc đó công công bà bà chỉ có thể đi theo ngươi, ngươi quăng cũng quăng không được, quan hệ bà tức (mẹ chồng con dâu) làm không tốt, vậy cuộc sống cũng khó mà qua. Nhưng mà so sánh với nhà có bốn năm huynh đệ thì con một vẫn được hoan nghênh. Dù sao thì nhân khẩu nhiều, quan hệ bà tức còn không phải vẫn không tốt như thường?
Lại có người nói, Đại Bảo thành thân, kế tiếp là Nhị Bảo đi, đứa nhỏ Nhị Bảo này có tay nghề, đến lúc đó cũng tốt rồi, cũng không biết khuê nữ nhà ai có thể gả vào được.
Một người khác liền cười nói: "Đáng tiếc khuê nữ nhà ngươi đã gả đi rồi, bằng không ngươi cũng có thể làm nhạc mẫu người ta."
"Cũng không thể nghĩ như vậy, nếu ta lại có một khuê nữ thì tốt rồi." Nhóm phụ nữ nói đùa, công việc cũng làm nhanh.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vương Đại Bảo liền bắt đầu đi đón dâu, mọi người nói không thể qua buổi trưa mới đón người trở về, như vậy là điềm xấu, cho nên đi từ rất sớm. Con la của Vương Phúc Nhi cũng được khoác lụa hồng treo lục lạc, hôm nay nó chính là đi đón tân nương tử (cô dâu mới). Đi theo đi đón dâu trừ bỏ đám người Nhị Bảo Tam Bảo, còn có đồng bọn tốt chơi chung với Vương Đại Bảo. Vương Phúc Nhi quét tước tân phòng lại một lần, lần này Vương Tiểu Bảo của chúng ta may mắn thành đồng tử áp giường, Vương Nha Nhi nhà Tứ thẩm thành đồng nữ, lăn qua lăn lại ở trên giường.
Vương Tiểu Bảo biết một lát nữa có thể nhận được hồng bao, nên vui vẻ, Vương Nha Nhi thì nhìn trên giường có đồ ăn ngon, đã muốn lấy tới ăn. Nhưng mà bị mọi người ngăn cản, nói giỡn sao, nếu ngươi ăn mất, vậy tân lang và tân nương tử làm sao?
Vương Tiểu Bảo thấy Vương Nha Nhi thật sự đáng thương, nên lấy chút điểm tâm Tam tỷ mình vụng trộm giấu cho hắn ra cho Vương Nha Nhi. Vương Nha Nhi cũng ăn vui vẻ rồi.
"Thật sự là một đứa nhỏ!" Vương Tiểu Bảo nói thầm trong lòng, kỳ thật hắn cũng không lớn bao nhiêu.
"Tân nương tử đến đây!" Không biết ai hô to một tiếng, trong viện lại càng náo nhiệt lên, có người đã đi đốt pháo, tiếng bùm bùm lốp bốp vang lên, ngay trong tiếng pháo tân nương tử được đón trở về.
Đại bá Vương Kim Tỏa và Đại bá mẫu Đinh thị đều mặc quần áo mới, vô cùng vui vẻ ngồi ở chính đường, nhận quỳ lạy của tân lang và tân nương tử. Đinh thị cười đến miệng không khép lại được. Không tới một lát thì tân nương tử được đưa vào phòng tân hôn.
Vương Phúc Nhi được phân phó đi chăm sóc tân nương tử, Vương Phúc Nhi nghĩ tân nương tử bị ép buộc lâu như vậy, khẳng định là đói bụng, nên nàng tới phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn bưng đi qua.
Lại nói khăn voan đã sớm được xốc lên, đại tẩu Vương Phúc Nhi mặc một bộ đỏ thẫm, đang xấu hổ ngồi ở chỗ kia: "Đại tẩu, chắc tẩu đói bụng rồi, muội làm chút thức ăn, tẩu ăn bổ sung đi." Vương Phúc Nhi nói.
Đại tẩu của Vương Phúc Nhi tên gọi là Toàn Tiểu Phượng, hiện tại hẳn là kêu Toàn thị, nàng cũng thật đói, bởi vì sợ trên đường muốn đi nhà vệ sinh, cho nên ngay cả nước cũng không dám uống. Hiện tại Vương Phúc Nhi đưa đồ tới quả thực là hợp dạ dày của nàng.
Vương Phúc Nhi tự giới thiệu một phen, bằng không người làm sao ta nhận biết mình?
"Là Phúc nhi muội muội. Đa tạ muội, vừa vặn ta cũng đói bụng." Toàn thị cười ngọt ngào, Vương Phúc Nhi cảm thấy bộ dạng của đại tẩu này không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng mà nhìn thoải mái.
Vương Phúc Nhi cũng cười nói: "Không cần cảm tạ." Một tân nương tử rời khỏi căn nhà quen thuộc đi tới một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, nói không hoảng hốt đều là giả. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhà người ta là kẻ có tiền thì làm thiếu phu nhân, tốt xấu còn vài nha hoàn của hồi môn, còn đây là nhà nông dân, hoàn toàn đơn độc.
Vương Phúc Nhi nhìn đại tẩu, nghĩ tới đại tỷ của mình, về sau nàng phải làm sao.
"Phúc nhi, ta ăn no rồi, trang điểm trên mặt tẩu không có nhòe đi chứ?" Toàn thị có chút khẩn trương hỏi.
Vương Phúc Nhi cảm thấy đại tẩu thực đáng yêu, vì thế nói: "Đại tẩu nhìn đẹp lắm, không cần lo lắng, một lát nữa muội múc cho đại tẩu một chậu nước đến, đại tẩu có thể tắm rửa một chút." Hiện tại tuy rằng thời tiết trở nên lạnh hơn, nhưng mà một đường ép buộc, vẫn rất là nóng, nhất là tân nương tử lại mặc nhiều, trên đầu còn có đồ trang sức nhiều hơn bình thường, thật sự là khó chịu.
Trách nhiệm của Vương Phúc Nhi chính là chăm sóc tốt cho đại tẩu, không để cho nàng cảm thấy khó chịu.
Vị đại tẩu này là người hào phóng, Vương Phúc Nhi múc nước cho nàng, nàng lại tặng hồng bao cho Vương Phúc Nhi, cuối cùng Vương Phúc Nhi phát hiện bên trong còn có mười văn tiền, trong hồng bao như vậy hẳn là không tệ rồi.
Sở thị cũng ôm Vương Nha Nhi nói với Thích thị: "Đại chất nhi tức không tệ, cho Nha Nhi mười văn tiền."
Mấy năm nay bụng Sở thị vẫn không có động tĩnh, cho dù chỉ có một mình Vương Nha Nhi thì hai phu thê bọn họ cũng rất là yêu thương nữ nhi mình. Chỉ là Triệu thị, không quen nhìn bọn họ thương nha đầu lừa đảo thành như vậy, thường hay nói vài câu, bọn họ cũng đều nhịn.
Nhưng mà, chuyện không có con trai, trong lòng Sở thị cũng không chịu nổi, bị người ta nói thành người già cô độc, thật là rất khó nghe, nhưng mà con người mệnh trời đã định trước, không có động tĩnh thì không có động tĩnh.
Thích thị khuyên nhủ: "Nha Nhi tốt như vậy, ta nhìn là thích, ngươi cũng nói, mọi chuyện không thể yêu cầu quá nhiều, nói không chừng ông trời đều có an bài. Không phải ta nói lời chăm chọc, ba khuê nữ này của ta, cho dù là người khác lấy con trai đến đổi ta cũng không tình nguyện. Ban đầu khi không có Tiểu Bảo, ta đã nghĩ, mặc kệ thế nào, ta đều sẽ đối tốt với khuê nữ của ta, người khác không thương các nàng thì cũng không có vấn đề gì, ta làm nương thì phải thương các nàng. Cho dù là ta lại chịu uất ức, ta cũng muốn che chở các nàng."
Sở thị nói: "Tam tẩu, tẩu nói rất đúng, Cúc nhi, Hoa nhi và Phúc nhi đều ngoan, rất hiểu chuyện, về sau có nữ tế thì tam tẩu càng thêm hưởng phúc. Dù sao hiện tại chúng ta đều đã ở riêng, cuộc sống của mình thì tự mình qua, cùng lắm thì, về sau ta tìm nữ tế tới cửa ở rể cho Nha Nhi của ta, sinh hoạt cũng vậy thôi." So sánh ra, Nha Nhi của mình sống còn dễ chịu hơn mấy đứa Cúc nhi, nghe nói trước kia lúc còn ở chung, các nàng thường xuyên phải làm việc, còn ăn không đủ no. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nay Nha Nhi của mình cũng không cần phải như vậy, nhiều lắm bị bà bà ngầm nói vài câu, nói thì nói đi, dù sao lại cũng không mất miếng thịt nào.
Ngày hôm sau Vương Đại Bảo thành thân, cả một nhà đông đủ tụ lại cùng một chỗ ăn cơm, Toàn thị là người chịu khó, cơm giữa trưa đều là nàng chuẩn bị, trong lòng Đinh thị đắc ý, cảm thấy nhi tức này cưới thật không sai. Mã thị thì nhìn mà ghen tị, chừng nào thì Tam Bảo nhà mình cũng có thể cưới một tức phụ tốt đây? Nhưng thật ra bà ta muốn thú chất nữ nhà mẹ đẻ của mình về, chỉ là tẩu tử của bà không hài lòng, ghét bỏ bên mình nghèo? Ngươi xem thường ta, ta còn coi thường ngươi đâu.
Vương Đại Bảo và Toàn thị sau khi lại mặt thì ở lại trấn trên luôn, chỉ là đồ cưới của Toàn thị đều đặt ở bên nhà cũ. Đối với cái này thì Đinh thị vừa lòng, bà ta cảm thấy chỉ cần đồ cưới đều ở bên cạnh, vậy thì trong lòng là người cũng ở bên cạnh, khẳng định không chạy được.
Cứ như vậy, bà cũng nên quan tâm hôn sự của Vương Nhị Bảo. Ai, con nhiều cũng quan tâm nhiều, nhất là tuổi lại còn cách rất gần nữa. Nhị đệ muội Mã thị còn nói, muốn cho Nhị Bảo nhanh chóng thành thân, bằng không ngăn trở nàng ta, Tam Bảo nhà nàng ta cũng khó mà nói người ta. Trong lòng Đinh thị phun nước miếng, cho dù là Nhị Bảo của nhà ta làm mai, Tam Bảo của nhà ngươi cũng nói không được người trong sạch.
Sau khi Đại Bảo thành thân thì Vương Nhị Bảo đã trở về, thủ nghệ của hắn học cũng không xê xích gì, bình thường làm ghế dựa cái bàn, cũng không có trở ngại. Chỉ là nhà nông dân, nhu cầu không nhiều lắm, cho nên Vương Nhị Bảo quyết định đi đến trấn trên xem thế nào, có ai cần làm gia cụ hay không. Vương Đại Bảo bên kia cũng hỏi thăm cho hắn, ngay cả Toàn thị cũng để cho người nhà mẹ đẻ giúp đỡ hỏi thăm. Dù sao tiểu thúc có thể tự lập, vậy nhà mình có thể bớt lo nghĩ một chút.
Vương Phúc Nhi thì lại cảm thấy nếu có tiền vốn thì có thể mở một cửa hàng gia cụ, vừa làm vừa bán, nhưng mà cái này nói thì dễ dàng, bắt tay vào làm thì lại khó khăn. Vương Nhị Bảo muốn tự dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền.
Lần trước Vương Phúc Nhi ở trên huyện thì đã nghĩ tới muốn mua nhà, đến lúc đó trở thành cửa hiệu mặt tiền cho thuê, cho nên đã nói ý tưởng và chỗ tốt của việc này cho cha nương. Vương Đồng Tỏa suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cũng được, dù sao mua nhà ở này kia thì cũng sẽ không sợ mất, vậy mua đi, bạc để ở trong tay thì cũng không an toàn.
Thích thị thì cảm thấy từ khi nhà mình có tiền, ba năm nay thỉnh thoảng còn có người tới cửa vay tiền, khiến cho mọi người tổn thương hòa khí, bọn họ cũng không cần phải nói dối. Hiện tại đều lấy bạc đi mua nhà cũng tốt, trong tay không có tiền, cho dù là muốn mượn cũng mượn không được, vì thế cũng gật đầu đồng ý.
Vương Đồng Tỏa và Vương Phúc Nhi cùng đi tìm người môi giới, để cho bọn họ giúp đỡ xem có nhà thích hợp hay không. Sau khi Triệu Thư Lâm biết thì nói: "Thật ra thì ta biết có một căn nhà, người nhà kia là chuyển đi vùng khác, bởi vì muốn muốn lá rụng về cội, cho nên muốn bán nhà đi. Nhà của bọn họ ở trong chợ, vừa vặn có thể trở thành cửa hiệu mặt tiền."
Vậy thì thật sự là quá tốt rồi, bởi vì người nhà này có lui tới buôn bán với Triệu gia, cho nên thành ra nhà ở này giao cũng nhanh, Vương Phúc Nhi tốn một trăm lượng bạc mua. Sau đó thì bắt đầu cải tạo, Vương Phúc Nhi quyết định làm giống như a di, như vậy cửa hàng cũng nhiều, đến lúc đó cho thuê cũng nhiều, về phần bên trong nhà ở, vậy người thuê khẳng định muốn mang người vào ở, tiền thuê cũng tính chung vào.
Kết quả sửa lại thành ba cái cửa hiệu mặt tiền, bởi vì là ở không xa khu náo nhiệt, cho nên rất nhanh đã có người thuê hết, viện ở phía bên trong mọi người đều muốn thuê, nhưng mà chỉ có một cái, cho nên người tới thuê trước tiên chiếm được. Thỏa thuận xong tiền thuê, trong tay lại có khế ước mua bán nhà, Vương Phúc Nhi cảm thấy thực thỏa mãn. Tiếp tục như thế này, vậy tiền mua nhà không qua được bao lâu cũng có thể kiếm trở về, đến lúc đó nhất định không tốn tiền cũng có nhà trong tay. Hắc hắc, quả nhiên ý tưởng này không sai.
Chỉ tiếc cơ hội kiếm được ít lại càng ít, lúc này càng tới gần chỗ phố xá sầm uất thật là không gặp nhiều lắm, có nhà khác bán đều là cái loại nhà hộ gia đình, mua rồi thì cho người khác thuê để ở, một tháng mới có một chút tiền, tính không lời. Cho nên Vương Phúc Nhi tạm thời dừng kế hoạch này. Làm người không thể quá tham lam, kiếm một chút thì cũng không tệ rồi.
Hết chương 96.