Con Gái Nhà Nông

Chương 92: Chuyện bát quái




Editor: ChieuNinh

Khương di phu vẫn là dáng vẻ hồi trước, thoạt nhìn cũng không có chút thay đổi nào, mà Khương Điền và Khương Lỗi thì biến hóa rất lớn, Khương Điền đã bắt đầu đổi giọng, mà Khương Lỗi mập mạp từ nhỏ cũng trở nên gầy đi.

"Hoa nhi tỷ, Phúc nhi, Tiểu Bảo, các ngươi đến rồi." Khương Lỗi thật vui vẻ, Khương Điền thì ra vẻ người lớn, nhưng mà qua không được bao lâu, cũng hiện rõ ra. Mấy đứa nhỏ đều líu ríu nói chuyện với nhau.

Khương di phu và a di ở một bên nhìn cười.

Cơm giữa trưa vừa phong phú lại ăn ngon, Vương Tiểu Bảo ăn tới cái bụng tròn vo, khiến cho mọi người đều muốn xoa xoa bụng của nó, hỏi dưa đã chín chưa, cuối cùng làm Vương Tiểu Bảo mắc cỡ, hơn nữa lại mệt nhọc, không bao lâu thì đã ngủ.

A di mang theo Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi thăm phòng mới của bọn họ, phía sau có một loạt phòng ở: "Ta và di phu các con đều thương lượng qua, đến lúc đó xây một tấm tường bên này rồi mở ra thành mặt tiền cửa hàng cho thuê, một năm cũng thật nhiều tiền, trong nhà nhiều chỗ bỏ trống không ở cũng không tốt. Trừ bỏ bốn người chúng ta, cho dù thêm hai nha đầu một bà tử, thì phòng ở vẫn còn nhiều như vậy, lúc ấy ta nói mua nhỏ một chút, di phu các con còn không đồng ý, hiện tại thì hối hận đi."

Không thể không nói, ý nghĩ của hai người a di rất kinh tế, có thể nghĩ đến chuyện cho thuê mặt tiền cửa hàng, thật đúng là một chút cũng không buông tha. Xây tường cũng không ảnh hưởng cuộc sống bên này, cách cũng xa, mặt khác còn có tiền thuê, quả nhiên là biện pháp tốt đếm tiền không hết.

Vương Phúc Nhi nghĩ, có nên nhìn xem tiền trong tay có đủ rồi mua nhà cửa ở trấn trên, sau đó thuê hay không? Đây cũng là tốt biện pháp, nhà cửa chỉ cần có khế ước mua bán vậy thì đó là cả đời, kiếp sau kiếp sau nữa đều là của ngươi, và của con cháu ngươi, căn bản không có cách nói cái gì mà quyền tài sản vài thập niên. Đó là thứ lợi nhuận ổn định không lỗ vốn, mua ruộng đất còn phải xem ông trời có nể mặt hay không, mà mua nhà cửa, tiền thuê là trốn không thoát đi.

Được, quyết định, trở về nói với cha nương. Nếu có thể mua được nhà ở khu vực buôn bán, vậy nói không chừng tiền thuê qua vài năm thì đã thu lại vốn mua nhà rồi.

Đi thăm nhà xong, đi nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy sảng khoái tinh thần.

"Buổi chiều ngươi không đi học đường sao?" Vương Phúc Nhi hỏi Khương Lỗi. 

Khương Lỗi nói: "Hiện tại là buổi sáng đi học đường, buổi chiều vốn không có bận, cho nên ta còn muốn học ở nhà."

"Trách không được bộ dạng ngươi gầy như vậy." Vương Phúc Nhi nhỏ giọng nói thầm.

"Ngươi nói gì?" Khương Lỗi không có nghe.

"Ta nói sao ngươi lại trở nên gầy như vậy?" Vương Phúc Nhi nói.

"Ha ha, ha ha." Khương Lỗi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói với người khác, ngươi cam đoan đi."

Vương Phúc Nhi gật gật đầu, Khương Lỗi nói: "Kỳ thật là có một lần ta nghe thấy người khác đều gọi ta là tiểu mập mạp, trong lòng ta không dễ chịu, cho nên, hiện tại một lần ta chỉ ăn một chén. Nhìn xem, ta có đẹp mắt hay không?"

Đẹp mắt cái đầu á, Vương Phúc Nhi lắc đầu: "Rất gầy, chỉ là có đánh nhau với người khác ngược lại có thể chiếm được tiện nghi."

"Vì sao?" Khương Lỗi hỏi.

"Bởi vì ngươi xương cốt có thể làm màng ngăn người ta." Vương Phúc Nhi nghiêm trang nói.

Khương Lỗi suy sụp mặt: "Thật sự rất gầy?"

"Quả thật là rất gầy, nếu có thêm chút thịt thì tốt rồi." Ngày bé mũm mĩm thật dễ coi.

"Được rồi, ta quyết định, về sau mỗi bữa ăn thêm nửa bát thì tốt rồi. Thịt sẽ từ từ mọc ra." Khương Lỗi cảm thấy chỉ là việc cỏn con, để cho hắn biến gầy thì không dễ dàng, béo lên còn không được sao?

Lúc chạng vạng, mỗ mỗ ngoại công (=ngoại tổ phụ=ông ngoại), còn có cả nhà tiểu cữu cữu đều tới, tinh thần mỗ mỗ ngoại công đều rất tốt, con cái đều là người tài giỏi, tâm tình có thể không tốt sao? Hơn nữa hiện tại tiểu nhi tử được tiêu cục coi trọng, tôn tử cũng càng ngày càng lớn, đời này coi như là viên mãn.

"Mỗ mỗ, ngoại công, sao mọi người đều không quay về thăm Tiểu Bảo." Vương Tiểu Bảo nói.

"Tiểu Bảo trưởng thành thì đi được, mỗ mỗ và ngoại công lớn tuổi rồi, không chịu nổi dày vò, cho nên Tiểu Bảo phải thường tới thăm chúng ta có được không?" Thích Lão Hán nói.

"Được! Con muốn nhanh chóng lớn lên, sau đó có thể đánh xe, như vậy mỗi ngày con đều có thể tới mỗ mỗ ngoại công." Vương Tiểu Bảo đều chọc mọi người cười.

Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đang ở đều đang chơi với tiểu biểu đệ Thích Lượng, nhũ danh kêu là Lượng Lượng, Lượng Lượng: "Nhị tỷ, Lượng Lượng rất giống tỷ nè." Vương Phúc Nhi như phát hiện đại lục mới.

Tiểu cữu mẫu Hà Hoa cũng nói theo: "Ban đầu ta cũng nói, xem đi, không phải một mình ta cảm thấy giống đi."

Mỗ mỗ Hồ thị nói: "Vậy cũng không ngạc nhiên, con là thân cô cô của Hoa nhi, Gia An lại là thân cữu cữu của Hoa nhi, lớn lên có giống cũng bình thường."

Lượng Lượng cũng chớp ánh mắt xinh đẹp nhìn Vương Hoa Nhi, Vương Hoa Nhi và nó mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhìn như vậy càng thấy hai người càng giống nhau. Vương Hà Hoa vội nói với Lượng Lượng: "Lượng Lượng, đây là biểu tỷ Hoa nhi của con, gọi đi nào."

Lượng Lượng ngọt ngào ngây thơ nói: "Biểu tỷ khỏe."

Vương Hoa Nhi mừng rỡ ánh mắt cũng mị thành một đường nhỏ: "Lượng Lượng, chơi với biểu tỷ có được không, chỗ biểu tỷ có đồ ăn ngon, đệ có thích ăn kẹo hay không? Biểu tỷ mua cho đệ."

Ánh mắt Lượng Lượng cũng mị thành một đường thẳng: "Được!"

"Nhìn xem, thật giống. Phúc nhi, đứa nhỏ này hôm nay sao lại nói ít như vậy?" Mỗ mỗ Hồ thị kêu Vương Phúc Nhi tới: "Nghe nói hiện tại con bắt đầu làm buôn bán hả, nữ oa vẫn không cần xuất đầu lộ diện nhiều, chúng ta cũng không cần kiếm nhiều tiền như vậy, bằng không người khác nói lời ong tiếng ve."

A di nói: "Nương, người lo lắng cái này làm gì, từ nhỏ Phúc nhi đã hiểu chuyện rồi, sẽ không gây rối gì đâu. Con thấy Phúc nhi rất tốt, trong nhà đại tỷ có thể có hiện tại, Phúc nhi của chúng ta có công lao lớn nhất."

"Con đó, từ nhỏ liền che chở Phúc nhi, được, ta cũng không nói nữa, Phúc nhi, con đừng trách mỗ mỗ." Hồ thị vội nói.

"Mỗ mỗ nói gì vậy? Con biết mỗ mỗ là thật tâm tốt với con, con sẽ không làm cho mỗ mỗ lo lắng, kỳ thật cửa hàng kia con cũng không có ra mặt."

Nói mọi chuyện cho bọn họ nghe một lần, ngoại công cũng gật đầu, như vậy rất tốt. Dù sao hiện tại Phúc nhi cũng lớn. Chuyện nên chú ý cũng phải chú ý.

Ngày hôm sau, a di nói muốn mang mấy đứa đi ra ngoài may quần áo, mấy đứa cháu tới thì làm một bộ quần áo cũng là đương nhiên.

Nha đầu Đậu Tương nói: "Nãi nãi (bà chủ, mợ chủ; ở gia đình lớn còn có thể gọi là thiếu nãi nãi), tiệm may bên kia phố Phú Ninh làm không tệ."

Vương Phúc Nhi đối với tên của hai nha đầu rất là không cảm giác, một người tên là Đậu Tương, một người tên là Đậu Xanh. Nói với a di, a di còn nói, kêu hạt đậu thật tốt, hạt đậu cũng thực dụng hơn. Nàng muốn đổi thành tên như vậy.

Hai nha đầu này lớn lên cũng bình thường, Vương Phúc Nhi cảm thấy a di là người có năng lực, trong tiềm thức hết thảy đều bóp chết ở trong trạng thái còn chưa có nảy sinh.

Vương Phúc Nhi nói: "A di, tùy tiện mua mấy tấm vải làm quần áo là được, qua bên kia nhất định là quý."

"Bây giờ a di của con còn không tốn tiền nổi sao, con đừng tiết kiệm thay ta, ta đây quanh năm suốt tháng cũng không làm được mấy lần cho các con, cứ để cho a di tận tâm là được."

Ba người Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi còn có Vương Tiểu Bảo liền đi theo a di đi tới phố Phú Ninh. Ngày hôm qua tiểu bằng hữu Thích Lượng Lượng đi trở về với cha mẹ hắn, Vương Hà Hoa còn hỏi tình huống của gia gia và nãi rất nhiều, nàng cũng tới mấy ngày lễ qua năm mới trở về được, bình thường đều ở trong huyện.

"Khương gia nãi nãi tới rồi!" Người của tiệm may này thật nhiệt tình, cũng nhận biết a di, a di để cho nha hoàn nói ý đồ đến đây, trên mặt người nọ cười lớn hơn nữa. Tuy rằng Khương gia này mấy năm gần đây mới đến sống ở huyện này, nhưng mà người ta coi như là kẻ có tiền, ra tay cũng không hẹp hòi. Hiện tại vừa ra tay chính là vài bộ quần áo. Mặc kệ nói thế nào, có thể trường kỳ làm quần áo cho người của Khương gia, đến lúc đó cũng là một khoản thu lớn.

Trước mặt a di, người này tự mình đo kích cỡ cho mấy tỷ đệ Vương Phúc Nhi, ân cần không thôi.

"Thu Nương, ngươi ở bên trong làm gì, đi ra!" Bên ngoài là tiếng của một nữ tử, nghe qua cũng không phải là người dễ chọc.

Người được gọi là Thu Nương ngượng ngùng nói với a di: "Khương gia nãi nãi, ngượng ngùng, bên ngoài là một người khó chơi đến đây, ta ra đi xem. Ta cũng đã đo xong cho các vị tiểu thư tiểu thiếu gia rồi, người xem xem chọn vài loại vải có được không?"

"Ai vậy, nghe giọng điệu này lại kiêu ngạo như vậy, tiệm này của ngươi ở trên huyện chúng ta coi như là nổi danh ở bên ngoài, các nàng cũng không để vào mắt."

"Ài." Thu Nương thật có lỗi nói: "Chờ chuẩn bị tốt cho bên kia rồi, ta lại nói Khương gia nãi nãi ngài, bằng không trong một lát nữa, tiệm này của ta sẽ gặp phải tai ương."

A di cũng không muốn khó xử người khác: "Đi thôi, đi thôi, nhìn tinh thần ngươi khó chịu. Nhà của ta cũng làm buôn bán, biết ngươi khó xử."

Thu Nương rất là cảm kích, vội chạy đi ra ngoài, a di chọn vài loại vải chất liệu tốt, sau đó để cho người ta nhớ kỹ, khi nào làm xong thì đưa tới nhà bọn họ.

Lúc đi ra ngoài, Vương Phúc Nhi thấy mấy người có bộ dáng là nha đầu vây quanh một nữ nhân, không biết đang nói gì. Vẻ mặt Thu Nương mang cười, lại không ngừng nhận lỗi, ài, dạo này, ai cũng không dễ dàng, có quyền thế là đại gia!

Qua vài ngày, Thu Nương tự mình đưa quần áo tới cho a di: "Lần trước thật sự là xin lỗi, Khương gia nãi nãi đại nhân có đại lượng, không có so đo với ta, trong lòng ta cảm kích."

Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi ở bên cạnh nghe. A di hỏi: "Lần trước người nọ là ai, kiêu ngạo như vậy."

Thu Nương thở dài: "Là phu nhân Huyện thừa, đắc tội không nổi, lại nói tiếp, vị Trương gia nãi nãi này vẫn cùng quê với Khương gia nãi nãi đó."

A di có hứng thú: "Hả? Chẳng lẽ nàng cũng là người trấn Tú Thủy?" Những người này thật sự là đều đã hỏi thăm ra.

"Đúng vậy, nhà mẹ đẻ vị Trương gia nãi nãi này là trấn Tú Thủy, nghe nói nhà mẹ đẻ của nàng ta ở Tú Thủy trấn mở hiệu thuốc bắc. Cũng là chuyện bảy tám năm, về phần nhà mẹ đẻ nàng ta trước kia ở nơi nào thì ta cũng không biết."

Lỗ tai Vương Phúc Nhi dựng thẳng lên, hiệu thuốc bắc? Tú Thủy trấn? Chẳng lẽ là? Vương Hoa Nhi cũng cho Vương Phúc Nhi một ánh mắt. Tống Trường Khanh nói qua hắn có một cô cô gả đến huyện lị, chẳng lẽ chính là vị kia? Nhưng mà thế này thì tương phản cũng quá lớn đi, tuy rằng Tống Trường Khanh nói chuyện ngông cuồng, nhưng mà không làm cho làm cho chán ghét. Ngay cả Tống thúc thúc, đó là người rất tốt nha, người trấn trên đều tôn kính hắn, chẳng lẽ phu nhân Huyện thừa này là đột biến gien?

"À~, thì ra là nhà kia, ta đã biết, nhưng mà ta biết danh tiếng nhà mẹ đẻ của nàng ta ở Tú Thủy trấn tốt lắm, sao người này lại như vậy?"

Thu Nương nói: "Tục ngữ nói rồng sinh chín loại, mỗi loại khác nhau, người từ trong bụng một mẹ thì cũng có tốt có xấu, cũng không nói chính xác được."

"Lời này nói đúng." A di nghĩ tới tiểu cô kia và nam nhân của mình, còn không phải không giống nhau sao. Lại nói chút chuyện phiếm với Thu Nương rồi Thu Nương mới cáo từ rời đi.