Editor: ChieuNinh
A di Vương Phúc Nhi đã có kế hoạch đi lên huyện, nhưng mà hôm nay nàng tới đây nói với Thích thị cũng không phải là chuyện này. Hiện tại cuộc sống của tỷ tỷ tốt lắm, trong lòng nàng cao hứng, cảm thấy nếu phân gia sớm được vài năm, khẳng định là càng tốt hơn hiện tại.
"Tỷ, trước kia thời điểm còn ở nhà, trứng gà tỷ muối là ăn rất ngon rồi, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng làm được sinh ý." Thích Gia Mẫn nói.
Thích thị cười nói: "Ta cũng chỉ biết làm, nếu không phải Phúc nhi nói có thể bán kiếm tiền, ta cũng không thể nghĩ tới đâu. Sau đó Vương lão bản tới, Phúc nhi cũng nói không ít, cũng không biết nàng giống ai, bùm bùm bốp bốp, lại còn nói đến điểm quan trọng rồi. Nếu chỉ hai người ta và tỷ phu muội, phỏng chừng không phải kiếm tiền mà là lỗ vốn." Chỉ là nguyện liệu muối trứng gà này cũng là Phúc nhi để cho một mình mình làm, còn nói cho mình không thể truyền cho người khác, bằng không nhà mình liền có thêm đối thủ, giống như là phương tử, chỉ có thể tự mình biết thôi.
Hơn nữa Phúc nhi còn nói với Vương lão bản, ở Vương gia thôn chỉ có thể thu của một nhà mình, nếu nhà người khác dùng giá thấp muốn bán cho Vương lão bản, như vậy về sau sinh này ý cũng không cần hợp tác rồi. Nhìn xem, lời này nói thật cương quyết, Thích thị còn tưởng rằng Vương lão bản sẽ tức giận, nhưng mà Vương lão bản lại thống khoái đáp ứng ngay. Kỳ thật ý tưởng của Vương Phúc Nhi là, nếu thật sự có người như vậy, vậy khẳng định là học trộm sau lưng, nếu như học không giống. Vương lão bản quả quyết không dám khẳng định, cũng không muốn ôm phiêu lưu, còn không bằng vẫn dùng vẫn dùng quen một nhà Vương Phúc Nhi đâu. Nếu Vương lão bản là một ông chủ chân thành, tự nhiên sẽ đồng ý điểm này, nếu không, nếu hắn bởi vì tham tiện nghi, mà vứt bỏ nhà mình, như thế đồng bọn hợp tác như vậy không cần cũng được. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Bởi vì người như vậy hiện tại sẽ không vứt bỏ ngươi, sớm hay muộn gì cũng sẽ bởi vì tiện nghi khác mà bố trí ngươi một mẻ. Cùng lắm thì nhà mình đi thuê cửa hàng bán, mặc dù có chút khó khăn, nhưng mà cũng kiếm được tiền. Trước mắt như vậy, còn không phải là vì thoải mái?
"Đúng vậy, Phúc nhi thật đúng là không giống tỷ và tỷ phu, nàng là một đứa bé thông minh linh lợi, tỷ, tỷ cứ chờ hưởng phúc đi." A di Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, biểu muội nhà các ngươi hiện tại có ai hỏi chưa?"
"Còn không có đâu, nàng nói lập gia đình sẽ mang theo nương nàng, người khác đều không đồng ý đâu. Nhưng mà Tú Nga là cô nương tốt, tay nghề châm tuyến cũng tốt, hiện tại ở trấn trên cũng có thể kiếm tiền nuôi sống nàng và nương nàng đấy."
"Vậy cũng đúng, người nhà bình thường không nguyện ý đâu, nhưng mà tỷ, ta nói một người, tỷ xem thế nào? Chính là chưởng quầy Thủy Sinh trong điếm của chúng ta, cha nương trong nhà hắn đều mất, nuôi sống một người đệ đệ, từ rất sớm đã làm việc ngay ở trong tiệm tạp hoá kia của chúng ta. Lần trước thời điểm Tú Nga đưa quyên hoa tới, hắn thấy, vậy nên, liền cầu ta tới hỏi thăm các ngươi. Nếu như có thể, cũng là một cọc nhân duyên đẹp đâu."
"Người muội nói thì ta còn có cái gì lo lắng chứ, nhưng mà muội vẫn nên nhắc tới yêu cầu của Tú Nga trước đi, rồi ta cũng đề cập tới bên kia, nhưng mà phải nghe yêu cầu này rồi nói sau." Thích thị nói.
"Đây là nhất định, nhưng mà muội thấy Thủy Sinh sẽ đáp ứng, cha nương hắn mất sớm, muốn hiếu thuận cũng không hiếu thuận được. Hiện tại nuôi nương Tú Nga vừa vặn có thể thỏa mãn tâm của hắn rồi. Này tỷ, tỷ cứ chờ tin tức tốt của ta."
"Được, nếu việc này thành, cũng là một việc vui lớn, trong lòng ta luôn luôn áy náy đâu. Lần trước nói chưa xong, còn để cho người khác nói bậy Tú Nga." Thích thị nói.
"Đây cũng không phải tỷ sai, đều là những người đó nói huyên thuyên, không có gì thì đi gây chuyện. Tỷ, tỷ cũng không nên lại để ở trong lòng."
"Ta hiểu được, đi, chúng ta đi nhìn Hà Hoa."
Vương Phúc nhi phát giác tiểu cô Hà Hoa trực tiếp béo một vòng, nữ nhân mang thai thật là phát triển chiều ngang, nhưng mà thoạt nhìn thì phúc hậu, hắc hắc. Tiểu cô mhà mình thì không có cảm thấy không ổn, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Triệu thị vốn đang muốn bí mật dặn dò nàng vài câu, nhưng mà luôn luôn có người đi tới nhìn nàng, lời nói riêng này đến cùng cũng có không nói ra được. Được rồi, bà thừa nhận, khuê nữ nhà mình thoạt nhìn tốt hơn nhiều lúc ở nhà mẹ đẻ, đây cũng là chuyện bà rối rắm, dựa vào cái gì mà hết đứa này tới đứa khác, vừa rời khỏi nhà cũ đều trở nên tốt hơn trước kia nhiều đây?
Sau khi Thích thị trở về thì đi trấn trên tìm cô nãi nãi và Tú Nga, bởi vì a di Vương Phúc Nhi đã mang đến tin tức tốt, Thủy Sinh nguyện ý nuôi cô nãi nãi, cho nên nàng liền đến làm mối. Đại khái là bản thân Tú Nga cũng có cảm tình với Thủy Sinh, cho nên ở dưới tình huống cô nãi nãi đã đáp ứng, nàng cũng mặt đỏ gật đầu, đến đây việc này liền quyết định như vậy, hôn sự liền định ngày. Ý tứ của Vương lão đầu là muốn Tú Nga xuất giá từ trong nhà cũ, mặc kệ nói sao đó là ngoại sinh nữ của chính mình, không thể xuất giá ở trong phòng thuê, lần này cô nãi nãi các nàng không có ý kiến.
Tú Nga cũng nghỉ làm ở tiệm may thêu, chuyên tâm trở về đợi gả.
Mà Vương lão đầu lại một lần mở hội nghị gia đình với mấy huynh đệ, chủ đề là về vấn đề này.
"Tú Nga là thân biểu muội các ngươi, cha nàng cũng đã mất, các ngươi làm biểu huynh cũng nên ra chút lực. Nữ nhi đi nhà chồng, nếu không có chút đồ cưới, thì sẽ bị người ta chê cười."
Ý tứ này tất cả mọi người biết, chính là để cho mấy huynh đệ chuẩn bị đồ cưới cho Tú Nga. Vương Đồng Tỏa thì không có ý kiến, không nói gì khác, cửa hôn nhân này còn là tức phụ nhà mình nói giúp, hơn nữa là biểu muội, thêm trang xuất giá hắn vui lòng cho.
Vương Thiết Tỏa cũng tỏ vẻ sẽ ra, tiếp theo Vương Kim Tỏa cũng nói sẽ ra. Thủy Sinh này cũng là người làm việc chung với Đại Bảo, vì Đại Bảo, đồ cưới cũng nên xuất ra. Dù sao hiện tại một tháng Đại Bảo cũng có thể có tiền thu một lượng bạc, hắn lấy ra được.
Chẳng qua Vương Ngân Tỏa cũng có chút không vừa ý, mấy huynh đệ, nếu không phải là phát tài, thì cũng có quan hệ, tình hình kinh tế trong tay hắn căng thẳng, dựa vào cái gì cấp đồ cưới cho một cô biểu muội xuất giá? Nhưng mà giờ phút này hắn không thể làm trái lại, trước đáp ứng, sau đó để cho bà nương đi chuẩn bị, dù sao nàng còn muốn keo kiệt hơn mình, đến lúc đó nhà mình khẳng định không ăn thiệt thòi.
Vì thế Tú Nga liền nhận được hai cái khăn tay từ Mã thị cho, Thích thị và Sở thị nhìn thấy cũng chỉ bĩu môi. Ngươi nói ngươi cho người ta cái gì, trên mặt cũng nên dễ nhìn một chút, chỉ cho hai chiếc khăn tay, ngươi cho rằng nhà người ta thiếu thứ này à. Nhưng mà Mã thị lại một bộ nghiêm trang nói, trong nhà không có tiền, cho dù chỉ là khăn tay này bản thân cũng phải tiết kiệm ăn mặc mới mua được. Mặc kệ thế nào, đều là tâm ý của bản thân, nàng cũng không giống có một số người trong nhà phát tài, cái gì cũng lấy ra được, bọn họ đào ở trong đất một cái hố một cái hố lòi ra tiền.
Cũng đã nói thành như vậy, chẳng lẽ còn buộc nàng ta đổi lại? Vốn cũng không trông cậy vào nàng ta, cho nên cũng như vậy qua đi. Sau khi Vương lão đầu biết được thì tức giận đến chỉ mắng con thứ hai và nhị nhi tức ngu xuẩn. Rõ ràng nếu tiết kiệm tiền, trong âm thầm sẽ để cho người ta trạc cột sống, cứ như vậy, về sau quan hệ với mọi người đều làm cương, xem bọn hắn đi đâu mà khóc.
Biểu cô Tú Nga thì tràn đầy hi vọng với tương lai gả đi ra ngoài, bản thân biểu dượng Thủy Sinh ở trên trấn cũng có nhà ở. Tuy rằng không thế nào, tốt xấu cũng có cái nhà, bởi vì muốn thành thân, cho nên còn quét vôi một phen, thoạt nhìn cũng giống nhà mới. Sau thành hôn, Tú Nga lo liệu việc nhà, đệ đệ Thủy Sinh còn nhỏ, cô nãi nãi thấy đệ đệ Thủy Sinh cũng thương tiếc hắn còn nhỏ như vậy mà không còn nương, càng thêm yêu thương có hơn, cuộc sống một nhà bốn người coi như là hoà thuận vui vẻ.
"Đại cô đi qua làm gì, nàng ta vừa đến liền không có chuyện gì tốt." Vương Hoa Nhi nói.
Đại cô Vương Mai Hoa của Vương Phúc Nhi, một khi đi tới đều sẽ có chuyện, chân chính chính là vô sự không đăng tam bảo điện. Hơn nữa đi tới sẽ thuận tay lấy chút đồ, cho dù là một miếng đồ ăn, nàng thành công trở thành nhân sĩ không được chào đón nhất trong nhà Vương Phúc Nhi. (sự không đăng tam bảo điện: không chuyện không tới)
Đến đây liền khóc than, còn oán giận làm ca tẩu không nuôi cả nhà nàng ta, giống như đều cảm thấy người khác thiếu nợ nàng ta, còn muốn chán ghét hơn Triệu thị trước kia.
Lại nói, Thích thị cũng không phải không giúp nàng ta, đã nói tới cuộn trứng gà đi, cũng là giúp nàng ta có một việc làm. Kết quả người ta cứ thế không đạt tư cách, càng về sau bản thân Thích thị còn phải đi làm lại một lần nữa. Nhưng mà tiền thì vẫn phải đưa đủ, làm một hai lần, ngay cả Vương Cúc Nhi rất ít phát giận đều phát hỏa, trực tiếp sẽ không cho đại cô tới làm, không thể bởi vì tâm đồng tình tràn ra, thì làm hỏng sinh ý của mình được.
Vương Mai Hoa cũng nháo qua, nhưng mà cuối cùng Vương Đồng Tỏa cũng trực tiếp sầm mặt, mới xem như xong việc, nhưng mà sau lưng nàng ta lại nói thầm với người khác rằng bản thân Tam ca tam tẩu là có tiền sẽ không chiếu cố thân thích. Vừa khéo Mã thị và nàng ta có tiếng nói chung, cũng ở bên ngoài truyền bá lời đồn, làm cho Thích thị tức giận. Người ngoài không có quan hệ cũng còn không nói gì, cố tình là người chí thân bôi đen ngươi. Cũng may đại bộ phận người cũng biết hai người nhà Vương lão tam là loại người nào, cũng không bị tin đồn này ảnh hưởng. Diendanlequydon~ChieuNinh Không thể không nói, Vương Đồng Tỏa rất biết làm người, bình thường đi thời điểm hợp chợ, đều sẽ miễn phí mang người đi qua, một ngày hai ngày dễ nói, đây đều là một hai năm, vẫn như thế này, phần lớn người trong Vương gia thôn đều chịu qua ân huệ của hắn, tự nhiên sẽ không tin tưởng.
Còn có chính là rất nhiều nữ nhân đều đến nhà Vương Phúc Nhi bao trứng gà kiếm tiền, đối với người có thể giúp các nàng kiếm tiền, các nàng cũng sẽ không đắc tội. Thôn dân đại đa số đều vẫn là người thuần phác, người ta đối tốt với ngươi, đều sẽ ghi ở trong lòng.
Lúc Thích thị đi ra, sắc mặt thật không đẹp mắt, mà Vương Mai Hoa giống như là không có thấy, còn chuẩn bị thuận tay lấy chút đồ trở về, Thích thị quát lớn: "Bỏ xuống cho ta!" Đại khái là Thích thị luôn luôn ôn tồn bỗng chốc phát uy, vả lại nhìn chòng chọc làm người hốt hoảng, Vương Mai Hoa đành phải mặt dày đi rồi.
Thích thị thở dài một hơi, tiếp theo đi xuống ruộng nhìn rau dưa. Vương Đồng Tỏa đang ở đất hoang làm cỏ, Vương Phúc Nhi vội hỏi Vương Hoa Nhi: "Nhị tỷ, đến cùng là chuyện làm sao?"
"Ta nào biết đâu?" Vương Hoa Nhi nói.
"Thôi đi, Nhị tỷ, vừa rồi tỷ cũng ở đó nghe lén, ta đều thấy rồi." Vương Phúc Nhi trực tiếp vạch ra.
Vương Cúc nhi cũng cười: "Hoa nhi, muội nên nói ra đi, chúng ta cũng giải ưu cho nương được."
Vương Hoa Nhi muốn chụp đầu Vương Phúc Nhi, bị Vương Phúc Nhi trốn đi: "Còn không phải đại cô, nàng ta muốn nương mình dạy nàng ta cách làm trứng gà muối. Đương nhiên nương không đồng ý, nàng ta còn nói, thời điểm trước khi cha chúng ta chưa thú nương, đã có thân mật (người trong lòng), hiện tại người ta đã trở lại. Nếu nương không dạy nàng ta, nàng ta sẽ mang người ta tới tận cửa!"
"Hoa Nhi, không nên nói lung tung!" Vương Cúc Nhi cũng đã mười hai mười ba tuổi, tự nhiên biết ý tứ thân mật là gì, mà Vương Hoa Nhi không biết tốt xấu còn nói ra, chỉ biết là đại cô đang uy hiếp nương. Vương Phúc Nhi khẳng định nghe hiểu được, nhìn biểu cảm của nương, chẳng lẽ đại cô nói quả thật là sự thật? Vậy cũng không được, nhà của mình không chấp nhận để người khác phá hư!
"Cha mình khẳng định sẽ không giúp đỡ người ngoài ức hiếp nương mình, lại nói còn có cữu cữu và a di mà." Vương Phúc Nhi thật kiên định nói: "Còn có chúng ta và Tiểu Bảo, nếu đại cô thật sự đưa nữ nhân đó đến tìm, không cho nàng ta vào cửa là được, trực tiếp đánh ra ngoài!"
Giờ phút này, cuối cùng còn ra hiện một tiểu tam, thật sự là hơi quá đáng! Lửa giận trong lòng Vương Phúc Nhi bị thiêu cháy, Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi cũng giống vậy, ai dám phá hoại nhà của mình, vậy thì phải liều mạng với người đó!
"Trước kia sao không nói như vậy, hiện tại khẳng định là thấy chúng ta có tiền, cho nên mới tìm tới cửa thôi! Xem ta có lấy chổi quét đuổi người đi ra không!" Vương Hoa Nhi cũng rõ ràng ý tứ thân mật, càng hận đến không thôi.
Vương Phúc Nhi cảm thấy tức nhất vẫn là đại cô nhà mình, đây là thân nhân sao, hoàn toàn chính là kẻ thù. Nhà mình chính là dựa vào muối trứng gà kiếm tiền, bây giờ còn muốn đi qua học, đây không phải là đoạt con đường kiếm tiền của người ta sao? Diendanlequydon~ChieuNinh Đổi lại là ai cũng không chấp nhận, đến cuối cùng không đạt được, còn uy hiếp lại, ai sợ ai chứ, tới một người giết một người, tới hai người giết cả hai, được rồi, vẫn là không một ai đến thì tốt hơn.
Sau khi Vương Đồng Tỏa trở về, phát hiện Thích thị không có giống như trước kia bưng nước cho hắn rửa mặt, cho dù là thời điểm ăn cơm cũng không nói với hắn lời nào. Hỏi nàng làm sao, nàng cũng không để ý đến, Vương Phúc Nhi biết nương là vì đại cô nói tới thân mật kia mà tức giận, liền thừa dịp thời điểm cha đang ôm tiểu bảo vui đùa, nhắc lại lời nói Nhị tỷ nghe lén được nói cho cha nhà mình.
Vương Đồng Tỏa nhíu mày, Hoa Mai này, nói bậy cái gì? Nương tử nhà mình khẳng định nghĩ lung tung rồi. "Phúc nhi, chơi với đệ đệ con đi, cha có việc tìm nương con."
"Dạ được!" Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều đi qua: "Biện pháp này được không?" Vương Hoa Nhi hỏi.
"Khẳng định là trong lòng nương nghi ngờ, chúng ta để cho bản thân cha đi nói, nói chung vẫn tốt hơn đại cô đi nói lung tung như vậy, chỉ cần cha nương tốt đẹp, người khác lại nói thế nào cũng không ảnh hưởng."
"Phúc Nhi nói rất đúng, đi, chúng ta đi tới dưới rặng cây nho đi, bên kia mát mẻ." Vương Cúc Nhi nói.
Hết chương 71.