Con Gái Nhà Nông

Chương 50: Bà nương thiếu dạy dỗ




Editor: ChieuNinh

Thích thị nhìn gia súc mới mua, cũng rất là kích động, cái này ở vào trước kia cũng không dám tưởng tượng đâu, ăn cũng ăn không đủ no. Nhìn đồ đạc tràn đầy trên xe, Thích thị đau lòng: "Chúng ta ăn lương thực phụ là được, gạo này rất quý!"

"Nương, đây là a di cho chúng ta."

"Đúng vậy, nương, a di nói người vừa sinh Tiểu Bảo, nhất định phải tẩm bổ nhiều." Hai hài tử đều khuyên Thích thị, chính Vương Cúc Nhi cũng đi theo hát đệm, trong lòng Thích thị cảm kích muội muội, nghĩ chờ về sau cuộc sống tốt hơn, thế nào cũng phải báo đáp thật tốt cho muội tử nhà mình.

Vương Đồng Tỏa dắt con la đến liều cỏ dựng tạm, Thích thị ở trong phòng nhìn vải mới cắt về, nhìn ba khuê nữ của mình vui vẻ giống như qua năm mới thì ánh mắt liền ê ẩm. Đều là làm cha nương vô dụng, để cho bọn nhỏ ngay cả mặc quần áo mới cũng không được mấy lần, phần lớn đều là quần áo cũ của mình sửa nhỏ, lớn mặc không được thì để cho nhỏ mặc, trên quần áo đều là mụn vá.

Vương Đồng Tỏa vào đến nhà, liền ôm tiểu nhi tử, cùng ngây ngô cười ha ha với tiểu nhi tử.

"Cha bọn nhỏ, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, cũng đưa sang cha và nương bên kia một ít đi thôi." Thích thị nói.

"Nương, vải đều là ấn theo đầu người mà mua, không đủ đưa!" Vương Hoa Nhi vội vàng nói.

Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ: "Nếu không, chia đều một nửa thịt cho gia gia và nãi nãi đi." Hiếu kính lão nhân cũng nên làm, nãi nãi Triệu thị không thế nào, nhưng mà gia gia vẫn rất tốt, tối thiểu có thể phân gia rõ ràng, xử sự cũng công chính.

"Cũng được, một lát ta đưa đi qua." Vương Đồng Tỏa nói.

"Cha, vẫn để con và nhị tỷ đi đưa đi, chúng con cũng đã mấy ngày không đi qua nhà cũ." Để cho cha nhà mình đi đưa, thì với cái tính tình kia của cha, khẳng định sẽ bị Triệu thị hỏi ra gì đó, sau đó lại đòi này nọ, đòi tiền, hơn nữa cha nhà mình nhất định sẽ gật đầu, ài.

Thích thị cũng nghĩ tới những thứ này, nên nói: "Để cho hai đứa nhỏ đi thôi." Không biết sau khi bà bà nghe nói nhà mình mua gia súc rồi, sẽ có chuyện gì phát sinh đây. Chỉ hy vọng không cần quá mức.

Vương Phúc Nhi cũng nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy trong tay có tiền cũng không phải một chuyện tốt: "Cha, nương, tiền trong tay chúng ta đều mua thành ruộng nước đi, chính là bản thân chúng ta không trồng cho người khác thuê cũng được. Đến lúc đó thu địa tô là được rồi." Miễn cho đến lúc đó mọi người đều đến mượn, mượn mượn vậy thì không có phần của nhà mình rồi.

Đó là một vấn đề, kỳ thật nông dân đều hy vọng trong tay mình có chút của cải, ban đầu Vương Đồng Tỏa không muốn mua là vì sức lao động nhà mình không đủ, hơn nữa ruộng nước không dễ mua, nhưng mà hôm nay bạc mỗi ngày một nhiều lên, không mua đất, đặt ở trong tay, cũng chỉ có thể là chậm rãi xài hết.

Hơn nữa cũng sẽ không vất vả vắt chân mà chạy, Phúc nhi nói cũng đúng, trồng không được thì cho người khác thuê, đến lúc đó thu địa tô, cũng có thể đủ cho người trong nhà ăn.

Thích thị nói: "Cha bọn nhỏ, chủ ý này hay, trước kia đều là chúng ta không suy nghĩ cẩn thận. Hiện theo ý ta mọi người nhìn chúng ta như vậy, đều đã đỏ mắt, chúng ta đều đổi bạc đổi thành đất, trong tay không có tiền nhàn rỗi, người khác cũng sẽ không nói gì."

"Ài, vậy được, ngày mai ta đi tranh trấn trên, tìm một người môi giới, nhờ người trong nghề giới thiệu cho chúng ta xem trong thôn phụ cận có người bán hay không. Đến lúc đó trực tiếp cho người trong thôn đó thuê là được."

Vương Phúc Nhi không khỏi bội phục phụ thân nhà mình, suy nghĩ cũng thật chu đáo, cho người thôn lân cận thuê, thì tránh được rất nhiều phiền toái. Nếu tìm ở trong thôn của mình, thì phải là nói không chừng có vài thân thích đều sẽ tới cửa đâu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Không phải không muốn cho bọn họ thuê, mà là có vài người thích chiếm tiện nghi, đến lúc đó địa tô thu được thì rất tốt nếu thu không được vẫn chỉ nói suông. Ngươi lại không thể dùng sức ép, bằng không sẽ nói ngươi là có tiền thì đã quên thân thích, bức tử nhà người ta gì đó. Tuyệt đối sẽ có chuyện như vậy, mà cho người xa lạ thuê, đến lúc đó viết văn tự rõ ràng, hết thảy mọi người cứ chiếu theo đó mà làm việc, giảm đi bao nhiêu phiền toái?

Mọi chuyện đã quyết định rồi, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi mang theo thịt heo đi nhà cũ cho gia gia và nãi nãi.

"A, Hoa nhi và Phúc nhi đến đây hả, chậc chậc chậc, thịt này cũng thật béo, trong nhà Tam đệ và Tam đệ muội phát tài há." Ánh mắt Nhị bá mẫu Mã thị tỏa ánh sáng nhìn thịt kia, dọc theo đường đi đi theo tới chỗ phòng Triệu thị.

Vương lão đầu thấy hai cháu gái đến đây, trên mặt vui vẻ, Triệu thị cũng nhìn trên phần mặt mũi thịt kia, không có cho sắc mặt với các nàng, nhưng mà nhìn tới Mã thị đi theo phía sau, không khỏi thay đổi sắc mặt: "Bà nương hết ăn lại nằm, ngươi tới đây làm gì?"

"Nương, tôn tử và cháu gái của người cũng đã lâu không có được ăn thịt, ngay cả thịt cặn cũng không có ngửi qua đâu." Mã thị vẫn nhìn thịt kia nói.

"Còn không phải bà nương ngươi không cho tôn tử của ta ăn sao? Bản thân mình thì ăn đầy miệng." Triệu thị cũng không để ý tới Mã thị một chút nào.

Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi không muốn ở đây nghe hai người này cãi nhau, cho nên tìm cái lấy cớ liền trốn đi.

"Ngươi nói, nãi nãi và Nhị bá mẫu có thể đánh nhau hay không." Vương Hoa Nhi cười gian nói.

"Nhị bá mẫu không có lợi hại như nãi nãi, sẽ không đâu." Vương Phúc Nhi cũng cười tủm tỉm nói.

"Ha ha, cũng đúng, nãi nãi của mình và người khác cãi nhau thì không có ai qua được bà."

Trong nhà có một con la, Vương Đồng Tỏa muốn đi bón phân cho ruộng thì cũng thoải mái hơn. Hắn cũng đã sớm đi tìm người môi giới, sau đó mua mười mẫu ruộng nước trung đẳng ở Lý gia thôn phụ cận, bốn lượng một mẫu, dùng hết bốn mươi lượng. Đương nhiên còn có phí cho người môi giới, phí dụng làm khế đất trong nha môn, cái này cái khác cũng tốn gần hai lượng bạc, như vậy trong tay cũng chỉ còn lại có mười lượng bạc.

Vương Đồng Tỏa vừa mua đất xong, còn có người trong thôn tới cửa muốn thuê đất. Đó là một hộ gia đình từ nơi khác chuyển tới, bởi vì trong tay không có đất, trong nhà nhân khẩu lại nhiều, cho nên vẫn làm thuê cho người ta sống qua ngày. Nhưng mà năm nay hộ người ta lại bởi vì muốn chuyển đến trong thành sinh sống, nên trực tiếp bán đất đi, người mua chính là Vương Đồng Tỏa. Lúc này, người ta liền trực tiếp tìm tới cửa. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vương Đồng Tỏa từ chỗ chủ cũ cũng biết được hộ gia đình này là người thành thật, hơn nữa hàng năm địa tô đều đưa đủ số và đúng hạn. Vì thế dựa theo quy củ trước kia, ký văn thư với hộ gia đình này, về sau trực tiếp thu địa tô là được. Hoàn thành xong nhiệm vụ lớn này, cả nhà Vương Phúc Nhi đều thật vui vẻ, về sau không nói ăn no, cũng còn có thể giàu có rồi, có thể bán lấy tiền, ít nhất cuộc sống có thể có sự bảo đảm.

Nhưng mà Vương Đồng Tỏa là người không chịu ngồi yên, hai mẫu đất hoang được hắn chỉnh sửa hết sức cẩn thận, trồng cây nông nghiệp khoai lang và khoai tây, hiện tại đã sinh trưởng rất khả quan.

Chỉ là chuyện trong nhà Vương Đồng Tỏa mua con la, truyền đi ở Vương gia thôn. Có người sinh sự, thêm mắm thêm muối nói lời châm ngòi ly gián ở bên tai Triệu thị, may mắn trước đó bọn họ còn không biết chuyện nhà mình đã mua mười mẫu đất, bằng không còn có nháo nữa. Nhưng mà chuyện như vậy cũng giấu giếm không được.

Đinh thị và Mã thị lại nói đôi lời ở bên cạnh Triệu thị, nói trong nói ngoài ý tứ chính là cả nhà lão Tam phát tài, nhưng mà lão nhân nhà mình còn ở nhà rách như vậy, ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có.

Triệu thị càng nghe thì càng tức giận, trực tiếp kêu Đại Bảo gọi Vương Đồng Tỏa đến nhà cũ.

"Ngươi thật có bản lĩnh hả, gạt chúng ta cất giấu nhiều tiền như vậy, ngay cả con la cũng có thể mua. Đều nói lão Tam ngươi là người thành thật, hiện tại xem ra thật đúng là mọi người đều bị ngươi lừa gạt. Ta cũng là mệnh khổ, nuôi nhi tử không đồng lòng với ta, chỉ giúp đỡ tức phụ gạt ta."

Vương Đồng Tỏa bị nói mà mặt đỏ tai hồng, trực tiếp quỳ xuống với Triệu thị, Đinh thị và Mã thị xuyên thấu qua cửa sổ nghe xong thì âm thầm vui vẻ. Vương Kim Tỏa và Vương Ngân Tỏa bị nương tử của mình khuyến khích cùng nhau tới đây nói: "Tam đệ, lẽ ra lời này không nên nói, nhưng mà ngươi cũng quá không nên rồi, giấu giếm nhiều tiền như vậy, trước kia đều là của công nhà chúng ta, ngươi muốn một mình, cũng có chút kỳ cục đi." Vương Ngân Tỏa nói, ý tứ của hắn chính là tiền kia là tiền có được trước khi ở riêng, hẳn là phân chia cho mọi người.

Vương Kim Tỏa cũng nói: "Tam đệ, ngươi từ nơi nào làm gì có nhiều tiền như vậy, mua một con gia súc không có mười mấy lượng bạc thì không mua được. Trăm ngàn lần ngươi cũng không nên làm ra chuyện không nên làm, ngươi nói ra đi, để cho mọi người cũng giúp ngươi nghĩ biện pháp." Diendanlequydon~ChieuNinh Vương Kim Tỏa thì muốn moi ra biện pháp kiếm tiền của lão Tam. Hắn cũng không cho rằng bạc này có được trước khi ở riêng, cái tính tình kia của lão Tam, cũng không lá gan giấu giếm nhiều tiền như vậy. Huống chi đều là người sống dựa vào lương thực trong đất, làm sao có thể lập tức có được hơn mười lượng?

Triệu thị cũng muốn biết, vốn không có ngăn cản này hai ca ca bức cung với Vương Đồng Tỏa, nhưng mà Vương Đồng Tỏa một câu cũng không nói, cứ quỳ như vậy.

"Sao hả, lão Tam, có phải hiện tại nương cũng không nói được ngươi hay không? Ngươi không nói lời nào là muốn bức ai hả. Ta sinh ngươi dùng để làm gì?"

"Đều đang làm cái gì hả? Trong cái nhà này của ta lúc nào thì trở thành công đường trong nha môn rồi hả, mấy người bức cung nha, còn là thân nhi tử, thân huynh đệ của mình!" Vương lão đầu vốn đang ở ngoài ruộng xem lúa mạch, kết quả cháu gái nhỏ Phúc nhi chạy tới tìm mình, nói là cha nó bởi vì mua một con con la bị người nhà cũ kêu đi. Làm sao mà ông lại không biết đức hạnh của bà nương mình và hai đứa trai lớn nhất cùng con dâu chứ, khẳng định là thấy hiện tại cuộc sống cả nhà lão Tam tốt hơn thì đỏ mắt. Vì thế nên vội vàng đi theo Vương Phúc Nhi chạy trở về, kết quả vừa về liền thấy ba người như hổ rình mồi, mà lão Tam thì đang quỳ trên mặt đất, làm ông không khỏi căm tức!

Vương Phúc Nhi cũng một bụng hỏa, nàng thấy phụ thân đi nhà cũ, biết ngay khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt. Mà nay trong nhà cũ này duy nhất có thể nói chuyện công bằng chính là gia gia, vì thế nàng phải đi tìm, đi theo lại đây, liền thấy cha nhà mình quỳ trên mặt đất, đây là đang làm cái gì? Có thể nói, phụ thân hiếu thuận hơn Đại bá và Nhị bá, có cái gì ăn ngon, đều sẽ chia một phần cho gia gia và nãi nãi. Cho tới bây giờ cũng chưa từng có gián đoạn qua, hơn nữa một trăm văn hàng tháng cũng đưa đúng hạn, nhưng mà một người như vậy, nay bị người buộc quỳ trên mặt đất. Nàng hoàn toàn phẫn nộ rồi!

"Lão Tam, đứng lên cho ta! Lão đại, lão Nhị, các ngươi nhắc lại một lần lời nói mới rồi!" Vương lão đầu mặt âm trầm nhìn hai nhi tử của mình.

Làm sao Vương Kim Tỏa và Vương Ngân Tỏa còn dám nhắc lại, đều muốn lén chuồn đi!

"Một đứa hai đứa đều thích nghe miệng lưỡi nương tử, nói nhỏ bên tai, đều bức chính thân huynh đệ của mình, huynh đệ các ngươi có thể kiếm tiền, các ngươi không mong muốn nó tốt lên hả? Diendanlequydon~ChieuNinh Lại để cho ta nhìn thấy lần nữa, ta trực tiếp đánh gãy chân của các ngươi, cũng tốt hơn mất mặt xấu hổ. Có bản lĩnh thì tự mình cũng đi kiếm tiền đi, ánh mắt dính đến túi tiền trong nhà huynh đệ mình, ta cũng xấu hổ đỏ mặt thay cho các ngươi! Còn là thân huynh đệ hả, kẻ thù cũng không làm như thế này, đều cút đi ra ngoài cho ta! Đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi!"

Vương Kim Tỏa và Vương Ngân Tỏa xám xịt đi ra ngoài, Vương lão đầu đập đập tẩu hút thuốc vang leng keng: "Lão Tam, ngươi và Phúc nhi đi về trước đi, việc này ngày hôm nay, là nương ngươi làm sai, ngươi nhìn ở trên mặt mũi bà là nương ngươi, cũng không cần so đo với bà."

"Cha, sao con sẽ so đo với nương chứ? Thật sự là, tiền mua con la này, là thời điểm tiết Nguyên tiêu, ba tỷ muội Cúc nhi ở trấn trên đúng dịp giúp đỡ chiếu cố tìm về đứa nhỏ của một nhà giàu. Vốn nghĩ chuyện đến đây thì cứ như vậy mà trôi qua, nhưng mà qua mấy tháng, người ta đã tìm tới cửa, cho nên chúng ta mới mua được con la."

Vương Phúc Nhi cảm thấy cha nhà mình thật đúng là không biết nói dối, nhìn xem lỗ tai đều đỏ rồi này. Chỉ là cha nói cũng là sự thật, cũng là nhờ có vị Triệu thúc thúc kia, nhà mình mới có nhiều tiền như vậy. Không dễ dàng nha, cha, người có tiến bộ!

"Nhà giàu? Là một nhà thế nào?" Triệu thị vội vàng hỏi.

"Nhà bọn họ không muốn nói chuyện này ra ngoài, cho nên mới cho chút tiền, gia gia, nãi nãi, người như vậy nhà chúng ta đắc tội không nổi, vạn nhất chúng ta không cẩn thận lỡ miệng, vậy cũng có khả năng ăn cơm tù." Vương Phúc Nhi vội vàng tiếp lời, năng lực cha nhà mình gạt người còn thực ngây thơ, chỉ sợ nói sau vài câu sẽ lòi đuôi.

"Phúc nhi nói rất đúng, lão bà tử, cũng là hai lão già chúng ta, lão Tam nói rồi, nếu ngươi còn nói lung tung với người khác, cả nhà chúng ta cũng xong rồi. Nhìn nhà hắn có thể cho tiền lão Tam mua con la, vậy đến lúc đó muốn chỉnh chúng ta, còn không phải nói một câu là xong? Ngươi nên ngậm chặt miệng!"

Triệu thị có thể khóc lóc om sòm đối nhà nghèo bình thường giống như bà, nhưng mà vừa nói đến nhà giàu, thì ủ rũ ngay. Vương Phúc Nhi tuyệt đối tin tưởng, một phen đe dọa này, nhất định là bà không dám nói ra miệng. Đây là cái gọi là hổ giấy đó.

Vương lão đầu để cho lão Tam và Phúc nhi đi về, ông còn nói lý chuyện này với lão bà tử, trước mặt nhi tử tôn tử, ông chừa cho bà chút thể diện, chỉ là bà tử này thật sự là nên giáo huấn một chút mới được!

Hết chương 50.