Con Gái Nhà Nông

Chương 141: Điều là vòng tay rước chuyện




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Thích thị và Vương Phúc Nhi từ miếu nương nương trở về, lúc này đáy lòng ít nhiều đều có chút không thoải mái, mấu chốt là ánh mắt kia của nương Triệu Thư Lâm, làm cho người ta rất không dễ chịu.

Thích thị nói: "Hiện tại con cũng hứa hôn, về sau cũng không nên gặp đứa nhỏ Thư Lâm này đi." Làm sao bà lại nghe không ra ý tứ trong lời nói của Dương thị? Nhưng Phúc nhi nhà mình và Thư Lâm là quen biết từ nhỏ, còn cùng nhau làm buôn bán. Tuy rằng nhà mình không có ý tưởng gì, nhưng mà đối phương thì có, nói gì mà để cho nhà mình đi xem Thư Lâm bọn hắn đính hôn, cũng chẳng là thân thiết gì, xem người ta đính hôn, có thể đi qua sao?

Vương Phúc Nhi nói: "Nương, con đều nghe lời người."

"Còn có, chuyện làm ăn kia, về sau… "

"Nương, người đừng nói là không làm, vốn không có chuyện gì, con như vậy, không phải để cho người ta cảm thấy có chuyện gì sao? Con chỉ là ra chủ ý và biện pháp, cũng không xuất đầu lộ diện, cùng lắm thì về sau để cho Tống Trường Khanh đi cũng được rồi."

Thích thị nói: "Cũng được, nương cũng không phải muốn các con cả đời không thấy mặt, như vậy cũng kỳ cục, chờ con gả cho người, lúc đó thân thích bằng hữu lui tới, đương nhiên có thể trông thấy. Chỉ là hôm nay nương Thư Lâm là cái dạng gì, con cũng thấy đấy, chúng ta đừng để cho người ta nói."

"Nương, con đã biết. Ngài cứ hoàn toàn yên tâm đi."

Nhắc tới trong khoảng thời gian này chuyện oanh động nhất Tú Thủy trấn chính là chuyện thiếu đông gia (con ông chủ) Lai Cư và thiên kim tri phủ đính hôn. Tuy rằng đối phương không phải đại lão bà sinh ra, nhưng mà cha người ta là tri phủ, là quan lớn bao nhiêu chứ. Đối với dân chúng mà nói, huyện thái gia chính là thật lớn rồi, huống chi là tri phủ lão gia quản huyện thái gia? Thiếu đông gia Lai Cư thế nhưng có thể lấy được khuê nữ người ta, chậc chậc chậc, hâm mộ chết người.

"Mọi người đều hâm mộ ta, nhưng thật ra ta tình nguyện không cần tổ tông phù hộ này." Triệu Thư Lâm nói.

Tống Trường Khanh nói: "Lúc này ngươi đột nhiên như vậy, ta cảm thấy rất giật mình, trước đó một chút tin tức cũng không có."

"Người lớn rồi, dù sao cũng phải vì người nhà của mình làm chút gì đó." Triệu Thư Lâm nói.

"Sinh ý của nhà ngươi bị ảnh hưởng? Có liên quan với Trần ký có phải hay không?" Tống Trường Khanh hỏi.

"Là có chút quan hệ với Trần ký, nhưng mà trung gian lại có liên lụy đến Nhị thúc ta." Triệu Thư Lâm nói: "Nhị thúc muốn gả khuê nữ mình cho con trai Đồng Tri, hiện tại cũng đã làm việc vui, mà Trần ký và Đồng Tri đại nhân lại là quan hệ thông gia. Đương nhiên, có thể thuận tay bóp nát Lai Cư, đối với Trần ký cũng là có lợi ích, đồng thời cũng giúp thân gia xả giận."

"Nhị thúc ngươi rất xấu rồi, lúc trước Triệu thúc cũng không nên tha cho hắn một ngựa, đến nay gọi là bị hắn cắn ngược lại một cái! Ta nói ngươi, cũng không cần ủy khuất chính mình như vậy đi, tuy rằng ta sẽ không nhường Phúc nhi ra, nhưng mà ngươi cũng đừng lấy chung thân đại sự của mình ra đùa giỡn."

Triệu Thư Lâm cười cười: "Không phải là đùa giỡn, đối với ta mà nói, có thể tìm được người mình thích, đó là niềm vui ngoài ý muốn, tìm không thấy, thì chính là lệnh của cha mẹ, hiện tại tốt xấu gì ta cũng có thể làm chút chuyện cho nhà mình, vậy cớ sao mà không làm đây? 

Ngươi đừng cảm thấy ta ủy khuất, cha ta đồng ý, nương ta cũng thích, đến lúc đó nhà gái cũng sẽ không chịu nhiều ủy khuất, nghe nói tính tình cũng tốt lắm, ngươi nói có phải ta tốt lắm hay không? Làm sao ta phải cảm thấy mình bị ủy khuất đây? Trên đời chuyện không như ý đã nhiều lại càng nhiều, dù sao không thể mọi chuyện đều làm cho ta như nguyện."

Tống Trường Khanh nói: "Ngươi nghĩ như vậy, còn ta thì lại không giống, quên đi, không nói cái này nữa, chuyện buôn bán của nhà ngươi hiện tại cũng tốt đi lên, nhưng mà, ngươi cũng phải cẩn thận. Nghiệp quan làm cho người ta nói tới nói lui dễ dàng nhất, trăm ngàn đừng bị người chui chỗ trống."

"Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ chú ý." Trên đời này còn nhiều chuyện quan và thương hộ là một thể, đương nhiên là có không chuyện hay ho xảy ra, nhưng mà việc buôn bán làm sao sẽ không có phiêu lưu chứ?

"Cửa hàng điểm tâm của chúng ta, mỗi một tiệm ta đều an bài chưởng quầy, đến lúc đó báo một lần sổ sách một năm, phần của ta thì tặng cho các ngươi, coi như là lễ mừng cho các ngươi."

"Cũng đừng, ngươi có biết chúng ta đều không am hiểu chuyện này, vả lại, ngươi ra nhiều lực như vậy, phần tiền của ngươi tuyệt đối không thể bỏ hết. Ngươi nghĩ đi, về sau ta chủ yếu chính là ở Tế An Đường bên kia, ta còn nghĩ đều đưa phần của ta cho ngươi đây. Bây giờ ngươi nói, vậy như vậy đi, ngươi lấy phần một nửa, ta và Phúc nhi lấy một nửa, đến lúc đó chúng ta chỉ để ý lấy bạc là được. Ngươi thì phải vất vả một chút, thế nào?"

Triệu Thư Lâm cười nói: "Không được, nếu ta làm như vậy thì thành người gì? Được rồi, chúng ta vẫn duy trì không thay đổi, đến lúc đó các ngươi chỉ để ý chia hoa hồng là được."

"Thế này mới thành thôi, ta biết ngươi cũng muốn tiếp nhận Lai Cư, nhưng mà việc buôn bán này, làm sao sẽ ngại sinh ý nhiều chứ? Không phải ngươi nói đều an bài chưởng quầy sao? Vậy đến lúc đó ngươi chỉ kiểm tra sổ sách là được, chúng ta thì không được rồi, đành vất vả ngươi."

Triệu Thư Lâm bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà vẫn cười tiếp nhận, vốn cảm thấy bản thân mình không thích hợp trộn đều vào tiệm này, nhưng mà hiện tại nghe lời bạn tốt, lại cảm thấy mình quá mức cẩn thận rồi, sợ đến lúc đó bị người ta nói Phúc nhi không phải, hiện tại Trường Khanh không để bụng, vậy vốn không có gì có thể nói.

Mùng năm tháng năm, tiết Đoan Ngọ, Triệu thị và Vương lão đầu lên trấn trên đến nhà Vương Đồng Tỏa qua lễ, hiện tại Vương Hà Hoa và Thích Gia An cũng đến bên này, xem như về nhà mẹ đẻ.

Triệu thị vừa thấy ngoại tôn Triệu Lượng Lượng thì ôm lấy muốn hôn một cái, bị triệu Lượng Lượng ghét bỏ, trốn cũng trốn không được: "Tiểu tử này, còn ghét bỏ nước miếng mỗ mỗ!" Triệu thị cười mắng.

Triệu Lượng Lượng đầu tiên là chạy tới phòng Vương Tiểu Bảo, thấy Vương Tiểu Bảo đang viết chữ, ban đầu còn cảm thấy có thú vị, chỉ là một lát sau thì cảm thấy buồn tẻ.

"Biểu ca, ca chơi với đệ đi, hôm nay nghỉ lễ, ca còn viết chữ." Triệu Lượng Lượng nói.

"Đừng nháo, một trăm chữ hôm nay ta còn chưa có viết xong, chờ ta viết xong rồi nói sau, đệ đi chơi vơi biểu tỷ của đệ đi, một lát nàng đi tưới nước cho rau trong vườn, đệ đi hỗ trợ đi."

"Được rồi!" Triệu Lượng Lượng vui vẻ đi làm việc thể lực này, cho nên phía sau Vương Phúc Nhi liền đi theo một cái đuôi nhỏ: "Lượng Lượng, đệ cẩn thận một chút, đừng làm quần áo bị ẩm ướt, bên này đều tưới nước, đứng làm dơ quần áo." Vương Phúc Nhi lớn tiếng nói với Triệu Lượng Lượng.

"Đã biết, biểu tỷ! Đệ đều biết rồi." Vương Phúc Nhi để cho Khấu nhi trông chừng Triệu Lượng Lượng, tiếp tục tưới nước.

Vương Hà Hoa đang tán gẫu với tam tẩu mình: "Gia An và sư phó trước kia có một nhà coi trọng Khương Điền nhà nhị tỷ, sau đó nhị tỷ và nhà đại tỷ kết thân, lại rất không phản ứng với chúng ta. Muội lại cảm thấy buồn cười, chuyện nhân duyên này, dù sao cũng phải chú ý ngươi tình ta nguyện, chuyện không thành, cũng không thể lại còn oán hận đi."

"Còn có chuyện như vậy sao?" Thích thị không biết chuyện này, vội nói: "Vậy, có phải đứa nhỏ Khương Điền thích người ta hay không, trước kia?" Bà lo lắng là điểm này. 

"Đại tỷ, sao có khả năng chứ, tỷ yên tâm đi, nếu thực sự có chuyện như vậy, nhị tỷ cũng sẽ không muốn cưới Hoa nhi. Cách đây mấy ngày muội đi thăm nhà nhị tỷ, tình cảm Hoa nhi và Khương Điền rất tốt. Đó đều do nhà Từ sư phó đơn phương tình nguyện, ban đầu cũng có ý tưởng này, chỉ là nhị tỷ cũng không có đồng ý."

Thích thị yên tâm, nói: "Tình cảm tốt thì ta yên lòng một nửa, chỉ là nàng gả đi qua cũng sắp non nửa năm, còn không có động tĩnh, cuối cùng ta lo lắng, ài."

"Đại tỷ, tỷ chính là thích quan tâm, mới gả đi qua đã bao lâu đâu, hai hài tử bọn họ đều còn nhỏ, nhị tỷ cũng không gấp, đứa nhỏ ấy, có đôi khi nhất định là phúc phận."

"Muội nói là đạo lý này, chỉ là ta không thấy được động tĩnh vẫn là không yên lòng, ai, có khuê nữ là lo lắng không xong, muội và nhị tỷ muội thật là có mệnh tốt, không có khuê nữ, cũng không cần lo lắng, đến lúc đó cưới nhi tức vào cửa là được."

"Ha ha, đại tỷ nói lời này, muội và nhị tỷ nói chuyện còn hâm mộ đại tỷ đâu, đại tỷ nhìn xem tỷ kìa, có ba khuê nữ, đến lúc đó ngày lễ ngày tết, không phải tặng quà thật nhiều sao? Mà chúng ta thì sao, chỉ có thể nhìn con trai và nhi tức đi nhà người khác tặng lễ, tỷ nói có đúng không?"

Lời này nói làm Thích thị cao hứng, tiết Đoan Ngọ này, hai nữ nhi nữ tế đều đưa tới thật nhiều quà tặng trong ngày lễ, thật là làm cho mọi người hâm mộ. Nhưng mà không có tiết Đoan Ngọ thì muốn về nhà mẹ đẻ cũng không dễ, Vương Hà Hoa đã lâu không có trở về thăm cha nương, cho nên lần này mới trở lại.

"Nương, cữu mẫu, bên này có cần con hỗ trợ hay không?" Vương Phúc Nhi tưới nước xong, vào phòng bếp xem cữu mẫu và nương đều đang bận rộn, vội hỏi.

"Hôm nay không cần con đến đây, bên này có chúng ta rồi, trong phòng bếp khói dầu nặng, con đừng vào." Thích thị vội nói.

Mà Vương Hà Hoa lại cười nhìn Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi càng lớn càng xinh đẹp, lúc con hứa hôn, cữu mẫu cũng không có đưa thứ gì tốt cho con, đây là nhờ người tiêu cục mang về từ bên ngoài, coi như là một mảnh tâm ý của cữu mẫu." Nói xong đeo vào trên tay Vương Phúc Nhi một cái vòng tay Bạch Ngọc.

"Tiểu cữu mẫu, cái này rất quý giá, con không thể nhận." Xem độ tinh khiết này phỏng chừng phải dùng không ít tiền, Thích thị cũng ở một bên nói, quá khách khí, tiểu hài tử trong nhà, không cần như vậy.

Vương Hà Hoa vội nói: "Gì mà quý với không đắt tiền? Rất đắt tiền tiểu cữu mẫu cũng không mua nổi, xem như là một mảnh tâm ý của ta và tiểu cữu con, nếu con không nhận, trong lòng ta và tiểu cữu con đều sẽ khó chịu. Nhanh nhận lấy đi."

Tiểu cữu mẫu đã nói như vậy, Vương Phúc Nhi liền nhận: "Đa tạ cữu cữu và cữu mẫu."

Vương Hà Hoa cười nói: "Chỉ chớp mắt Phúc nhi cũng phải xuất giá, cuộc sống trôi qua thật nhanh, tam tẩu, tẩu nói có phải chúng ta già đi hay không?"

Thích thị cười nói: "Muội không già, ta cũng làm mỗ mỗ người ta rồi, đã sớm già đi."

Vương Phúc Nhi bị hai người đuổi ra khỏi phòng bếp, trên tay là vòng tay trắng sáng trong suốt, mang ở trên cổ tay có vẻ đặc biệt dễ nhìn. Tiểu cữu và cữu mẫu hao tổn tâm trí, vòng tay này ít nhất là mười lượng. Khấu nhi ở bên cạnh nói: "Tiểu thư, vòng tay này thật đẹp."

Vương Phúc Nhi cười nói: "Rất đẹp! Khiến cho ta làm việc cũng không dám làm." Bóng người ngoài cửa sổ chợt lóe lên, Vương Phúc Nhi biết là ai, thật là, sao lại không sửa cái tật xấu này đây.

Triệu thị tìm cái cớ gọi Vương Hà Hoa vào bên cạnh cái giá dưa chuột trong vườn rau, bên này che giấu có vẻ tốt, cũng không có ai thấy: "Ngươi nói ngươi một chút coi, sao phá sản như vậy đây."

Vương Hà Hoa hỏi: "Nương nói lời này là ý tứ gì? Bao giờ thì con phá sản?"

"Ngươi còn nói, ngươi đưa vòng tay gì đó cho Phúc nhi, nó cần phải ngươi đưa à, cuộc sống của chính ngươi cũng vừa mới tốt, ngươi nói ngươi không phải phá sản thì là gì?"

Vương Hà Hoa có chút nổi cáu: "Nương, người làm gì vậy, con là cô cô của Phúc nhi, lại còn là cữu mẫu ruột thịt của nó, con cho nó vòng tay thì lại làm sao? Cũng chỉ là cái vòng tay, nếu so sánh với tình cảm, cũng không đáng là gì, nương, có phải người đi nghe lén hay không? Nương, con đã nói bao nhiêu lần với người rồi, đừng luôn nghe lén gì đó, người bao nhiêu tuổi rồi, bị người ta phát hiện mặt mũi này người đặt ở đâu?

Mấy người Tam tẩu sẽ không nói người, chính người cũng phải chú ý, được không vậy? Hôm nay là ngày lễ tiết, người cũng đừng nháo ra chuyện gì, đến lúc đó kết cục không tốt. Con đây thật vất vả trở về một chuyến, ngài cũng không thể gây chuyện."

Hết chương 141.