Con Gái Gian Thần

Chương 70: Cuối cùng cũng thổ lộ




HỒNG NGƯỢNG NGÙNG LẶNG LẼ NỞ

Đại lang là từ không phải chỉ riêng một người, trong nhà ai có con trai, thì sẽ có Đại lang.

Đỗ thị nghe giọng của Trưởng công chúa Khánh Lâm nóng nảy, phản ứng đầu tiên là hỏi: “Đại lang? Đại lang nào?”

Trưởng công chúa Khánh Lâm sửng sốt: “Hả? Còn ai khiến ta phải vội vàng tới tìm muội như vậy? Không phải thằng cháu ta sao!”

Đỗ thị cũng sửng sốt, nói thế cũng như không, Trưởng công chúa Khánh Lâm có đến mấy đứa cháu, đã thế không ai thuần phục ai, các nhà đều có thứ bậc riệng của mình, bên nhà Cố Ích Thuần cũng có cháu trai đấy thôi: “Cháu trai nhà tẩu tên gọi Đại lang, không mười cũng tám, rốt cuộc là ai?” Trong lòng không phải không đắc ý, con gái nhà bà đâu phải không ai ưng – đương nhiên điều kiện tiên quyết là tiểu nương tử nhà bà phải giả vờ làm bé ngoan.

Trưởng công chúa Khánh Lâm làm ra vẻ vô cùng thê thảm: “Không phải có Quảng Bình quận vương vừa xuất cung đó sao?”

“Hả?!” Đỗ thị cũng ngây người, “Sao có thể là nó?”

“Sao không thể là nó! Hôm nay A Diễm đến chỗ ta chơi, nó sai người mang thiếp tới, bảo là đến thăm. A Diễm đi ra, vừa vặn hai đứa đụng nhau. Cái thằng Đại lang đó…”

— đường phân cách kể lại —

Hồng ngượng ngùng lặng lẽ nở, xuân thì thiếu nữ lặng lẽ sang. (Trích từ tên và lời một bài hát của Mạnh Đình Vi)

Tết đến, chính là lúc xếp lại đồ mới, đổi đồ, không thử không biết, rất nhiều bộ năm ngoái bây giờ Trịnh Diễm không mặc vừa nữa. Nàng đang tuổi lớn, mỗi năm đều thay đồ mới, nhưng năm nay thì mức độ trưởng thành hơn hẳn mọi năm. Đỗ thị nhìn theo vóc dáng nàng mà cắt áo, trong mắt vừa có tia vui mừng lẫn phức tạp: “Lớn nữa rồi!”

Trịnh Diễm cảm thấy không được tự nhiên, khó chịu mãi.

Lớn lên là chuyện bất tri bất giác xảy ra, bỗng một ngày nào đó đột nhiên phát hiện quần áo mặc vào hơi khó chịu, hình như… đột nhiên cảm thấyhơi căng ở ngực. Đối với một người đã từng trải qua thời kì trưởng thành mà nói, dấu hiệu này rất rõ ràng, cũng chẳng khiến tâm hồn mỏng manh cảm thấy gánh nặng gì, có điều hơi lúng túng nói với Đỗ thị: “Mẹ, cái này, áo… à… may rộng một chút…”

“?” “!” Đỗ thị rất vui, con gái của bà cuối cùng cũng ra dáng thiếu nữ, cũng biết xấu hổ rồi.

Đỗ thị không chọc nàng nữa, nở nụ cười đồng ý. Triệu thị, Quách thị đều ở bên cạnh, thấy hai mẹ con như thế, trong lòng cũng hiểu rõ. Triệu thị cố tình nói tránh: “Đại nương, Nhị nương sai người gửi về không ít món thú vị, gửi cho Thất nương là nhiều lắm, còn bảo Thất nương có tâm, làm gì cũng nghĩ tới các chị. Mùa thu năm sau, Đại lang, Nhị lang sẽ về kinh.”

Trịnh Diễm rất vui: “Sang năm bọn họ vào kinh, đúng dịp Lục ca cưới vợ.” Hai ca ca là Quận trưởng, theo phiên về kinh báo cáo công tác, Trịnh gia cố tình sắp xếp hôn lễ ở trong kì khảo hạch, cũng vì để ý chuyện này.

Quách thị vỗ tay nói: “Vậy thì cả nhà ta có thể được rồi.”

Nói xong Đỗ thị rất vui, cho người lấy một đoạn gấm được trong cung ban thưởng: “May thêm một bộ nữa. Mẹ còn nhớ Thứ sử Ti Châu mới nhận chức…”

Trịnh Diễm tiếp lời: “Ân Hành.”

“Đúng, Ân Hành, – ai cha, đó là đại thần triều đình, con không nên gọi thẳng tên như vậy – có tặng vài xe lông, vậy là lại thêm áo choàng rồi.”

Nói đùa với nhau một hồi, Đỗ thị nói với Trịnh Diễm: “Biết con tết đến thích mua mấy thứ, năm nay trong nhà đã ngâm rượu thuốc, quà năm mới con không cần lo, đã có phần, cả nhà chuẩn bị sẵn cho con rồi. Nếu con có muốn đi thăm ai, đi một vòng cũng không sao. Nhưng phải cẩn thận – bây giờ trên đường đang rất náo nhiệt đông đúc, ra ngoài phải mang nhiều người theo, tránh va chạm.”

Trịnh Diễm đáp: “Con biết rồi ạ.” Trong kinh thành, rượu thuốc của Trịnh gia rất được tôn sùng, ai cũng biết vị thuốc để ngâm rượu, nhưng phương pháp để nấu rượu trắng thượng hạng lại bị Trịnh gia nắm giữ. Đỗ thị giữ phương pháp, chăm chỉ nghiên cứu cùng con dâu, tìm ra những cách giải quyết mà khi Trịnh Diễm làm cẩu thả không nghĩ ra, Trịnh Diễm phải đi học từ mẹ để cải thiện tính tỉ mỉ hơn.

Tình hình suôn sẻ thế rồi, Trịnh Diễm không dám tự phụ, vô cùng tán tụng trí tuệ của dân lao động, quyết định phủi tay làm chủ tiệm – lại còn là dược liệu thượng đẳng, rất quý nữa chứ! Lần này thì tiết kiệm được khối tiền.

Chỉ có một điều, lại phải tự chuẩn bị một số lễ vật để mang tặng. May mà nàng có tiền, có bổng lộc hằng năm, năm trước nàng được thăng cấp, tiền lương cũng nhiều. Nàng không may được quần áo, những món nho nhỏ như thêu thùa cũng chỉ làm được vài thứ. Ở cấp bậc này, không có nhiều người có trình độ thêu thùa cao, có thể làm vài vật nho nhỏ đã khá lắm rồi, cuộc sống giải trí phong phú, càng ít chịu vận động tay chân. Mang tặng cho các trưởng bối, vừa thể hiện tâm ý, lại tiết kiệm việc vắt óc mua quà. Miễn là quà tặng cho Hoàng đế thì phải cần để ý tí đỉnh, chế vài món trang trí nạm vàng khảm ngọc, đóng gói đẹp một chút thì có thể nhận không ít lì xì từ chỗ Hoàng thượng ấy chứ.

Quà tặng cho tất cả các trưởng bối, thân bằng trên cơ bản đều đã rất thích hợp, chỉ trừ một người, hơi phiền phức.

Trì Tu Chi là học trò của Cố Ích Thuần, ngoại trừ trong đám nhóc Trịnh gia thì là học trò duy nhất của ông, hẳn là một người rất thân thiết, nhưng không giống như các anh, các cháu nhà mình, vô lễ không ai bằng. Năm rồi không quá thân thiết, nói đùa thì cũng tạm cho qua, còn năm nay, hai bên biết rõ nhau, không bày tỏ một chút thì cũng không được. Trì gia cũng không có thân thích, bạn bè học chung, phải có cái gì đó để giữ thể diện cho nhau chứ.

Nhưng tặng gì thì tốt đây? Trịnh Diễm hơi phiền lòng, Trì Tu Chi thích ăn thì không nói rồi, nhưng không thể mang đồ ăn tới tặng được! Đúng rồi! Rượu! Nhưng mà huynh ấy chưa trưởng thành, như thế có làm hỏng trẻ vị thành niên không? Ừm, để xã giao cũng tốt. Ai cũng biết họ Trì kia là học trò Cố Ích Thuần, có liên hệ gián tiếp với Trịnh gia, chưa nói tới chuyện buộc chàng trên chiến xa, giúp chàng kéo thêm thù ấy chứ.

Hạ quyết tâm, Trịnh Diễm định về nhà mình lấy một xe rượu, vài món ăn, lại cảm thấy không đủ lịch sự, tao nhã. Chạy đến nhà Lý Tuấn.

Trịnh Diễm ngồi trên xe, A Khánh đi lên đưa thiếp, nhà Lý Tuấn nghe nói người của Trịnh phủ tới, từ trên xuống dưới ai cũng rất ngạc nhiên. Đến khi nghe bảo chỉ có một mình Trịnh Diễm, ánh mắt của kẻ coi cửa đều ngờ vực – thế này là không quy củ.

Trái lại Lý Tuấn rất sung sướng: “Bây còn nhớ có sư thúc như ta sao!” Giày cũng mang trái, chạy đến gặp Trịnh Diễm: “Rượu đâu?”

Trịnh Diễm chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà từ trong xe ra, trong tay còn cầm một tờ giấy viết: “Năm mới nếu như không vượt qua kiểm tra, không trả nợ cũ, nào có rượu?” Lần trước Lý Tuấn say rượu bị bóp cổ viết tờ giấy nợ (chương 64), Trịnh Diễm thu giữ, chờ cơ hội tới siết nợ.

Lý Tuấn giở trò: “Canh giữ cửa nẻo cho cẩn thận! Không mang rượu tới thì không được mở cửa!”

Trịnh Diễm cười lạnh: “Sư thúc dám! Sau này sẽ càng không có rượu, con sẽ chuyển về nhà!” Nói nhà này, đương nhiên là nhà của Trịnh Tĩnh Nghiệp.

Lý Tuấn thua đau, coi cửa Lý gia che mặt, có một ông chủ là danh sĩ, lúc vẻ vang thì đến là nở mày nở mặt, lúc bẽ mặt thì cũng vô cùng mất thể diện!

Trịnh Diễm được sư thúc nàng rước vào Lý phủ rất đúng lễ nghi: “Nói đi, muốn lấy gì trừ nợ?”

Trịnh Diễm cười vô cùng ngây thơ: “Ôi ôi ôi, sao có thể nói vậy được? Không phải con đến để chọc thúc vui sao? Người là trưởng bối, con là vãn bối cơ mà!”

“Xí~~” Vậy sao bây còn giấu tờ giấy nợ vào trong tay áo làm gì?”

“Năm mới tới, có quà hiếu kính~ người có gì thưởng cho con đây?”

“Nói đi, thích cái gì thì lấy, dùng để trừ nợ!” Lý Tuấn không kiên nhẫn vẫy tay. Một quản sự bước vào bẩm báo: “Lang quân, quà năm mới Quận quân mang tới xử lý thế nào?” Sau đó đưa danh mục quà tặng lên. Lý Tuấn nheo nheo mắt, đoạt lại nhanh như chớp, nhìn qua, có rượu, có vui.

“Cất cho kĩ, bỏ vào thư phòng của ta.”

Trịnh Diễm vừa nghe hai chữ ‘thư phòng’, trái tim đập mạnh. Vốn nàng định nhờ Lý Tuấn viết cho một bức chữ Thảo, coi như đủ lịch sự, tao nhã. Bây giờ nghe đến thư phòng, nhớ lần trước Lý Tuấn say rượu có nói, nhà ông có mấy bản sách cổ, vừa vặn thành một bộ với mấy quyển sách được truyền từ tổ tiên Trì Tu Chi.

“Đúng là để con tự chọn chứ?” Trịnh Diễm xác nhận lại lần nữa

Lý Tuấn rất rộng rãi: “Đương nhiên.”

“Vậy con muốn đến thư phòng xem thử.”

“Được.”

Khác với sự phóng khoáng của Lý Tuấn, thư phòng của ông ta rất sạch sẽ, cũng rất rộng rãi, chỉ trừ gian giữa trống hoác, ở gian bên, hay các góc, sách được sắp xếp rất có thứ tự. Trịnh Diễm nhìn lướt qua một lần, thấy ở gian giữa có bày vài hũ rượu, nhìn qua hai bên, chắp tay sau lưng từ từ bước tới.

Bộ dạng rất giống đi đòi nợ nhìn vào bức tranh chữ nghệch ngoạc theo lối viết Thảo Lý Tuấn treo trên tường, xem ra là một tác phẩm Lý Tuấn rất đắc chí, vẻ mặt Lý Tuấn hơi đau lòng. Việc chưa xong, Trịnh Diễm vẫn tiếp tục dạo bộ, thất vọng phát hiện ra, những quyển sách nàng muốn không có ở đây, chắc Lý gia rộng lớn, cất sách chỗ khác. Suy nghĩ một chút, cũng không thể được voi đòi tiên, đành phải lùi bước, tìm một món khác, lại mò ra một quyển tập bám bụi.

Đây là quyển sổ tay lễ nghi, cũng là do tổ tiên Lý Tuấn từ thuở đầu mới khai quốc chủ trì chỉnh sửa, tính ra năm đó, hình như tổ tiên Trì Tu Chi cũng có tham gia công tác này, không làm thì cũng là do tổ tiên Trì gia tự mình sao chép. Chọn nó vậy.

Sau khi Lý Tuấn thấy Trịnh Diễm đụng đến một quyển sách mà bình thường ông chẳng bao giờ nhìn tới rồi thu tay chọn nó, yên tâm lấy và mở một vò rượu khác ra uống: “Chọn rồi thì đi đi.” Cũng quên thu giấy nợ về.

Trịnh Diễm le lưỡi, để lại giấy nợ cho ông: “Nói đùa thôi mà, thúc tưởng thật à.”

Lý Tuấn hừ một tiếng: “Thôi đi đi, lần sau tới nhớ lại mang rượu.”

“Vâng.”

Mang quà cho sư huynh đi về nhà, Trịnh Diễm định gói lại rồi viết thiếp. Không ngờ quà mừng năm mới của Trịnh Diễm chưa đưa, Trì Tu Chi đã gửi lễ vật tới Trịnh gia. Phúc lợi của quan viên triều đình không tệ, coi như trong nhà Trì Tu Chi cũng có gia sản, được di truyền gien tốt từ Trì mẹ, biết cách quản gia, có một cửa hàng ở chợ đông, chợ tây, ngoài thành cũng vài chục khoảnh ruộng. Là một ông chủ nhỏ.

Tặng lụa cho các trưởng bối, dùng để trang trí. Một cửa hàng trong nhà chàng chủ yếu kinh doanh hương liệu, đây là món hàng rất có lợi nhuận, chàng còn nhắm vào hàng cao cấp, lợi nhuận của mặt hàng xa xỉ này tăng gấp đôi. Tổ tiên trong nhà có truyền lại rất nhiều phương pháp phối hương ‘trong truyền thuyết’, tự mình phối sáu loại hương, biếu Đỗ thị. Trịnh Tĩnh Nghiệp thì càng không thể tùy tiện qua loa, ngoại trừ chiến tích, còn sáng tác văn. Tụi học trò Trịnh Thụy được chàng mời về nhà uống rượu.

Trịnh Diễm thì khác, được tặng đến mấy thứ, mấy quyển sách, vài bồn hoa tươi hiếm thấy trong mùa đông, một cái hộp nhỏ, mở ra thấy hương liệu được phối chế rất tỉ mỉ. À, còn có một cây trâm gỗ cho đại sư huynh tự mình chạm trổ, đường nét mềm mại, tạo hình rất đẹp.

Trì Tu Chi nhạy bén cảm nhận thái độ biến chuyển của các trưởng bối, không bắt lấy cơ hội thù đúng là ngốc!

Vợ chồng Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng hiểu rõ, chẳng qua, chỉ thay mặt kí nhận quà mừng năm mới của Trịnh Diễm mà thôi, lúc lấy thân phận là người giám hộ mở ra xem, tâm trạng của hai vợ chồng đúng là rất phức tạp. Trịnh Tĩnh Nghiệp chua xót nói: “Nó cũng dụng tâm.” Đỗ thị than thở một câu: “Thằng bé này rất biết dỗ con gái, đúng là láu cá.”

Vì thế Trịnh Tĩnh Nghiệp đến chỗ Cố Ích Thuần: “Thằng học trò của huynh, đúng là một tay dụ gái ghê gớm! Còn tự làm quà nữa chứ!”

Cố Ích Thuần cười vỗ tay một cái: “Còn trốn làm gì? Ra đi!”

Trì Tu Chi vòng ra từ mặt sau tấm bình phong, nhanh nhẹn dâng trà cho Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Mời Tướng công.”

“Hừ!”

Trì Tu Chi bất động khom người dâng trà, hồi lâu Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn không nhận. Trì Tu Chi nhẹ giọng nói: “Cái này… là bạn học với nhau, đến ngày vui đương nhiên phải có bày tỏ, con có mời bọn Lục lang đến uống rượu, nhưng nghĩ dù sao Thất nương cũng là con gái, không tiện xuất đầu lộ diện. Một chút quà, để bày tỏ tấm lòng, không phải lén lút trao nhận gì cả.”

“Chớ có hòng!”

Trì Tu Chi dứt khoát chơi xấu, quỳ xuống dâng trà: “Mời Tướng công.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp lầm bầm nhận lấy: “Sao còn chưa đứng dậy? Để thầy con nhìn thấy, lại bảo ta đang bắt nạt học trò huynh ấy.”

Trì Tu Chi chậm rãi đứng lên: “Thầy hiểu rõ Tướng công, chắc chắn không có hiểu lầm gì đâu.”

“Ngồi đi.” Cái kiểu ra lệnh thế nhưng không có khinh thường, Trì Tu Chi vui vẻ trong bụng.

“A Diễm còn nhỏ tuổi, con không thể lừa dối nó.”

“Sẽ không đâu ạ.”

“A Diễm còn nhỏ, ta và mẹ nó cũng nuông chiều, còn ngây thơ.” Nói được lời này đúng là giấu giếm lương tâm.

“Thất nương lương thiện đáng yêu, hẳn là nên duy trì.”

“Nhà ngoại con nghĩ thế nào?

“Như Tướng công đã nói, đấy là nhà ngoại, không có liên quan gì đến Trì gia.”







Cuối cùng, Trịnh Tĩnh Nghiệp bưng chén trà đã nguội lạnh, nhấp một cái.

Cố Ích Thuần chờ đến ngủ gục, mừng rỡ: “Thế thì được rồi.”

“Hừ!”

Được Trịnh Tĩnh Nghiệp ngầm thừa nhận, Trì Tu Chi liền cân nhắc.

Năm nay Trịnh Diễm mười hai, sau này phải ở bên ngoài nhiều hơn, nhóm các cô các chị cũng tăng. Phong tục tập quán cởi mở của triều đại này cũng giúp Trì Tu Chi tiện ngắm trăng bên hồ, tất nhiên cũng tiện cho Trịnh Diễm giao hữu xung quanh, không cẩn thận sẽ bị tiểu lang quân nhà khác đào góc tường. Chàng trông suốt hai năm nay rồi, oài, nếu là em gái thôi! Tuy rằng tính cách không dịu dàng, nhưng là một cô bé rất dễ thương, lớn lên cũng sẽ thành một nương tử đáng yêu. Cùng nàng đi dạo phố, cùng đọc sách, nắm bàn tay nhỏ xíu, viết thư tình (?), nếu mà bị hẫng mất, tâm trạng Trì Tu Chi còn tệ hơn của Trịnh Tĩnh Nghiệp ấy chứ.

Nay đã được cho phép, Trì Tu Chi quyết tâm ra tay, phải đi thổ lộ.

Trịnh Diễm là một người vui vẻ, lễ tết náo nhiệt, nàng càng chạy ra ngoài nhiều hơn. Lần này cũng vì quang cảnh tưng bừng, nghĩ, nếu cứ chôn chân ở trong phòng thì sẽ cảm thấy hỏng cả người mất. Từ khi cảm nhận những thay đổi trên cơ thể, buổi tối đi ngủ đều cảm thấy trên ngực hơi đau. Không ra ngoài gặp người thì sẽ càng có cảm giác khó chịu, mà đi xã giao, nhiều người, lại không được tư do. Phản ứng sinh lí, quả thật không thuận theo ai.

Cũng may nàng nghĩ thoáng, ra ngoài đi dạo một chút, tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng có lợi cho cơ thể tuổi dậy thì.

Xuất môn bị chăn đường, Trì Tu Chi cản lại: “Lại đi dạo một mình, không mang theo bọn Lục lang à.”

“Ơ nhưng mà, muội tự đối phó được mà.”

“Trai gái khác biệt, có một số việc con trai bằng muội, nhưng ở chuyện khác, để nam nhân ra mặt vẫn tiện hơn.” Nghiêm mặt đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu mềm mại của sư muội. Hai người Trì Tu Chi chậm rãi thong thả dạo phố, Trì Tu Chi nhìn chăm chăm vào Trịnh Diễm một hồi, Trịnh Diễm nghiêng đầu: “Cây trâm rất đẹp.” Nàng muốn nói, một cây trâm gỗ thủ công thời xưa mắc hơn bất kì thứ gì, quỷ keo kiệt chảy nước miếng hồi lâu mà nhất định không chịu mua đấy ư?

“Không phải thợ có tiếng nào làm nên, cũng chẳng phải vàng ngọc, không phải gì đáng giá.” Trì Tu Chi thấp giọng nói.

“Sư huynh tặng, là muội thích rồi.”

“Sau này sẽ tặng muội thứ tốt hơn.”

Trịnh Diễm phát hiện hai càng lúc càng đi xa, nhìn lại, nô bộc nhà mình vẫn đi theo sau, yên bụng nói: “Định đi đâu đây?”

Trì Tu Chi không trả lời, tay bắt đầu ra mồ hôi, tay Trịnh Diễm được nắm lấy cũng cảm nhận sự căng thẳng của chàng, Trịnh Diễm cảm thấy cả người nóng ran. Muốn rút tay, bị Trì Tu Chi nắm thật chặt, chặt đến nỗi Trịnh Diễm cảm thấy hơi đau.

Càng lúc, càng lúc lại cảm thấy khó chịu, Trịnh Diễm cảm giác rất lạ, quần áo bằng tơ lụa trơn mềm thế mà cũng trở nên thật thô ráp.

Cuối cùng, hai người đến bên ao Huyền Vũ, đây là nơi xây nên cho hoàng thất du ngoạn, đến kì lễ tết sẽ mở cửa mấy ngày, để dân chúng chung vui.

“Qua năm mới, A Diễm đã mười hai, thành một đại cô nương rồi.” Cuối cùng Trì Tu Chi cũng dừng lại, quay gót đối mặt với Trịnh Diễm, “Có lẽ gặp mặt phải kiêng dè.”

“Hả?” Vì chuyện này nên hôm nay mới có biểu hiện kì quái vậy sao? “Không đâu, huynh là học trò của thầy, là sư huynh của muội, có gì phải kiêng dè?”

“Ta không chỉ muốn làm sư huynh thời,” Trì Tu Chi cười ấm áp, dịu dàng nhìn vào mắt Trịnh Diễm, “Mọi người đều nói A Diễm thông minh từ nhỏ, sau này có thể vẽ mi cho nàng mỗi ngày, cuộc đời này không còn gì hối tiếc.”

Không thể tin được! Cái này, hả, chẳng lẽ mắc bệnh thích con nít sao?! “Á! Ế, cái đó, hôm nay trời đẹp ghê!”

Trì Tu Chi thấy nàng nói năng lộn xộn, hiểu ngầm cười một tiếng, tay trái còn đang nắm, tay phải lại đặt lên đầu người ta: “A Diễm, mau mau trưởng thành. Ta đưa nàng về nhà.”

Trịnh Diễm chạy trốn tới chỗ công chúa Khánh Lâm, lỗ tai vẫn còn đỏ, tim đập thình thịch. Trưởng công chúa Khánh Lâm ngạc nhiên hỏi: “Con sao vậy, có sói nào rượt con à?”

“…” Sư mẫu, người nói những lời này là có ý gì, Trịnh Diễm đỏ mặt, “Không, con nhớ A Ninh. A Ninh đâu rồi?”

“Cha nó đang dạy viết chữ! Ngày hôm qua mới viết được nửa ngày, chữ còn khó coi hơn cả tiểu Tam lang Đức Bình nhà con.”

“Hộc hộc (tiếng thở dốc). Viết chữ thôi mà, có thể nhận ra là được.” Trịnh Diễm cười nói.

“Vậy con còn luyện không?”

“Con cũng không phải không thích.” Cơ hội phục cổ hiếm có.

Tâm trạng Trịnh Diễm từ từ bình tĩnh trở lại, tay cứ vần vò góc áo rồi lại bỏ ra, Trưởng công chúa Khánh Lâm cảm thấy hình như nàng đang có tâm sự, bộ dạng này, hình như… đã hiểu rồi sao? Nghi ngờ định đặt câu hỏi, đột nhiên có người vào thông báo: “Quảng Bình quận vương đưa thiếp tới xin cầu kiến, đang đợi ở ngoài cửa.”

Danh thiếp của Quảng Bình quận vương rất có khí thế, màu đỏ, hoa văn có nhũ kim, không hề tầm thường. Trưởng công chúa Khánh Lâm vừa mở ra: “Người đâu, thay quần áo, mời quận vương vào.” Trịnh Diễm ngồi bên cạnh, đưa đầu nhìn sang: “Hả? Khụ khụ khụ khụ.” Nàng bị sặc nước dãi.

Quảng Bình quận vương tên là Tiêu Xước, bởi có cha là Thái tử, nên tuy rằng được chú ý, nhưng không độc lập trong chính trị, vẫn phụ thuộc ở Đông cung như trước. Có đủ loại nguyên nhân, khi trước Trịnh Diễm có nghe đến phong hào của cậu ta nhiều, nhưng không kịp hỏi tên. Bây giờ vừa thấy đã giật nảy.

Trưởng công chúa Khánh Lâm vỗ lưng cho Trịnh Diễm: “Con sao vậy?”

“Không có gì,” Trịnh Diễm mở miệng thở hổn hển, “Con phải tránh một chút, con về trước.”

“Đi đi.”

Sự kiện tiếp theo cho thấy, đây là một bước cờ sai.

Trịnh Diễm gặp Tiêu Xước ở cửa.

Tiêu Xước, là một thiếu niên ngây thơ năm nói, bốn đẹp, ba nhiệt tình (*) trong cung. Mỗi khi Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy bộ dạng ngây ngô của con cả, cháu cả của mình giận đến mức chết đi sống lại thì sau khi nhìn cái bản mặt khờ khạo kia thì có thể cân bằng tâm lí được hơn một chút.

(*) Năm nói: Nói văn minh, nói lễ phép, nói về vệ sinh, trật tự, đạo đức. Bốn đẹp: tâm hồn đẹp, lời nói dẹp, hành động đẹp, môi trường đẹp. Ba nhiệt tình: Nhiệt tình với tổ quốc, nhiệt tình với xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình với đảng Cộng sản Trung Hoa. Đây là những lời chỉ dẫn, khẩu hiệu của đoàn thanh niên cộng sản Trung Quốc; có nội dung phong phú, mang nặng tính tư tưởng. Nếu hiểu vui thì ý bảo Tiêu Xước là một ‘thanh niên nghiêm túc’ cũng được.

Tiêu Xước tới thăm bà cô. Tòa nhà của cậu ta đã xây xong rồi, năm ngoái cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đã chuyển tới trên danh nghĩa, rượu mừng nhà mới cũng đã được đưa đến. Quan hệ giữa nhà ngoại của cậu và Trưởng công chúa Khánh Lâm không tốt, là một vãn bối, Tiêu Xước không thể nói chuyện thị phi của các trưởng bối, nhưng ở chung khu với bà cô của mình, năm mới đến, qua chào hỏi một tiếng mới phải phép.

Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng không làm khó cậu, nghe nói có đến, liền sắp xếp mời vào. Tiêu Xước đi theo Trường sử (tên chức quan) dẫn đường, bỗng thấy Trường sử nghiêng người, thì ra là một nhóm con gái đi ra. Tiêu Xước chỉ cảm thấy kì lạ, sao vậy nhỉ? Cậu ta tới gặp bà cô, chẳng lẽ bà cô lại sai người ra đón?

Đưa mắt nhìn, như vừa bị sét đánh.

Một tiểu giai nhân, đang nâng váy, gò má phiếm hồng, khóe môi thấp thoáng vẻ hớn hở, đôi mắt sáng trong còn lấp lánh ánh nước. Bộ dáng kia, đương xuân thì trăm hoa chưa nở, cảnh sắc hẵng còn tiêu điều, đập vào mắt còn thấy ấm áp hơn cả mặt trời. Váy dài đỏ thẫm, áo lụa đồng màu, trên vai còn khoác một chiếc áo lông chồn trắng, lót vải xám bên trong, khiến càng thêm nổi bật.

Thấy cậu đưa mắt, cô bé trừng lên, nghiêng đầu nhìn. Trái tim Tiêu Xước đập thình thịch, ánh mắt chăm chú.

Thật ra Trịnh Diễm đã nhanh chóng nhận ra tên này là ai, tuổi khoảng mười lăm, mười sáu, đầu đội kim quan, mặt mày đoan chính. Được Trường sử của phủ công chúa dẫn đường, lại đưa thiếp, ngoài cậu ta ra thì còn ai?

Tên này là kẻ thù của nhà mình! Trừng mắt nhìn ‘bà’, trừng lòi mắt ra luôn đi! Đây là nhà sư mẫu, không thể có rắc rối. Nhưng… anh ta đứng ngay trước cổng, chận đường hả!

Trường sử của phủ công chúa thấy tình hình không đúng, đưa mắt, liền có tì nữ chạy vào thông báo với Trưởng công chúa Khánh Lâm.

Trịnh Diễm thấy tên này vẫn nhìn mình, không nhúc nhích, nên cũng đứng lại một chút. Thấy chân bắt đầu tê, liền sử dụng cách ‘Ta chưa từng gặp nên không biết anh là ai, không chào hỏi’, rồi nâng váy, cúi đầu, vòng qua người Tiêu Xước bước ra khỏi cổng – có bản lĩnh thì chặn đường tiếp đi!

Trì Tu Chi thì có thể xem là quen biết lâu ngày, nhận ra phẩm chất tốt đẹp, tâm hồn đáng mến của nàng, tuy rằng nàng cũng có nghi ngờ không biết mình có cái đó không. Nhưng đây là con trai kẻ thù, vừa thấy đã yêu sao? Đầu của Trịnh Diễm không có nghĩ ra nổi chuyện như vậy, đưa con mắt hình viên đạn bắn vào cậu ta.

Trưởng công chúa Khánh Lâm nhận được tin tức, phất áo: “Đi xem!”

Vội vàng xuyên qua các phòng, qua sân, thấy Tiêu Xước vẫn đang ngẩn ngơ nhìn cổng lớn một hồi. Người đi cùng Tiêu Xước cũng bị cảnh này khiến ngỡ ngàng, Quảng Bình quận vương bị gì yểm bùa mất rồi? Nghe thấy Trưởng công chúa Khánh Lâm tới, hoàn hồn trước Tiêu Xước, chọc ngón tay vào thắt lưng cậu ta.

Tiêu Xước tỉnh lại, nhìn Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Cháu xin ra mắtbà cô.”

“Đại lang vẫn có lễ như thế.”

“Bà cô, vị tiểu nương tử ban nãy là ai thế ạ?”

“…” Trưởng công chúa Khánh Lâm không biết mình xúi quẩy hay do Đông cung gặp xui xẻo.

— kết thúc hồi tưởng —

Đỗ thị Trưởng nghe công chúa Khánh Lâm kể lại, cũng dở khóc dở cười. Xem ra không sợ con gái bà chẳng gả được, nhưng một người như thế xuất hiện thì nghĩa là thế nào?

“Qua năm mới, nghe nói – không phải nó sắp chuẩn bị nạp phi sao?”

“Thì cũng đang chuẩn bị thôi, nạp phi gì? Chưa chấm được ai mà! Thái tử phi cũng không dễ dàng quyết định hôn sự của cục cưng mình đâu. Thái tử thấy bên này cũng được, bên kia cũng hay, Thánh nhân đang do dự.”

“Chưa định à?”

“Nếu quyết định rồi không lẽ ta không biết? Cũng không biết Thánh nhân nghĩ thế nào…” Trưởng công chúa Khánh Lâm vẫn luôn có thể đoán được phần nào suy nghĩ của anh mình, nhưng bây giờ bà cảm thấy rất mơ hồ, trông thì Hoàng đế chẳng phải thích Thái tử gì cho cam – đây là chắc chắn, nếu không thì mọi người cố gắng vì cái gì? – nhưng mà, có một số việc Hoàng đế vẫn rất kiên trì. Khiến Trưởng công chúa Khánh Lâm muốn vào cuộc nhưng nhìn phát sốt cả ruột.

“Ta chỉ lo lắng Đại lang lớn gan khẩn cầu Thánh nhân, nam chưa cưới, nữ chưa gả, thì chuyện này khó nói lắm,” Trưởng công chúa Khánh Lâm vô cùng lo lắng, “Nhưng dù sao thì nhất thiết không thể đồng ý chuyện này được. Không thể đưa con bé vào hố lửa, người trong Đông cung không dễ đối phó.”

“Còn phải nói nữa? Má trái Thái tử phi viết chữ quy củ, má phải có lễ pháp, người tốt thế nào cũng bị cô ta chỉnh thành tượng đất, sao có thể để A Diễm của ta bị cô ta làm khổ chứ?” Đỗ thị không có ác cảm gì nhiều với Trần thị, còn có ý hâm mộ từ tận đáy lòng nữa kìa. Nhưng mà ở góc độ khác, có bà mẹ chồng như vậy thật là bất hạnh cho con dâu.

Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Chỉ sợ Đông cung bí đường quẫn cách, con trai cũng không tha. Lý Thần Sách cũng không phải kẻ tốt, thủ đoạn kiểu này, bọn chúng là người thành thạo nhất. Vị trí Hoàng hậu đầy hứa hẹn sau này, người thường khó mà không động tâm.”

Đỗ thị quả quyết: “Chúng ta không, chỉ mong Điện hạ cũng không.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm tiếp lời: “Đây là đương nhiên! Nhưng mà nói thêm, mau chóng quyết định chuyện của hai đứa nhỏ đi. Chậm trễ sẽ sinh biến, ta thấy hiện tại Thánh nhân vẫn chưa hoàn toàn thất vọng vào Đông cung đâu.”

“Chuyện này phải bàn thêm với Tướng công mới được, ngoài ra còn phải chuẩn bị nữa chứ.”

“Bắt tay vào là xong.”

“Ta biết.”

***

Trì Tu Chi hoàn toàn không biết một cái bánh có nhân ngon lành do kẻ tình địch mà chàng hoàn toàn chẳng ngờ tới vừa quăng ra, vừa hay rớt trúng đầu.

Chàng đang tính toán đường thăng chức của mình, dường như, trước mắt không có gì để giúp chàng được mau chóng thăng chức. Tư lịch không đủ, đã từng được đặc cách cất nhắc một lần. Tính thời gian, ba năm sau là lúc cầu hôn thích hợp, chu kì đánh giá cũng là ba năm một lần, trong thời gian này càng phải biểu hiện cho tốt. Trì Tu Chi hạ quyết tâm, sau kì nghỉ đông phải trở về nha môn làm việc chăm chỉ, những bản án cũ, phải thẩm tra những vụ án có nghi vấn khó xử lý để ra kết luận, tìm cách tăng thành tích.

Tinh thần hăng hái của Trì Tu Chi tràn trề, sau khi tính toán kế hoạch xong ra rồi, được lão quản gia nhắc nhở: “Hôm nay phải đến nhà ngoại.”

Đến nhà bà ngoại, Trì Tu Chi hỏi người giữ cửa: “Bên cạnh bà ngoại có người ngoài à?”

Lão bộc trông cửa cũng nhỏ giọng: “Tiểu nương tử Cốc gia đang ở bên cạnh lão phu nhân.”

Trì Tu Chi chỉnh sửa áo mũ, đứng ở mảnh sân trước phòng bà ngoại hỏi: “Bà ngoại có khỏe không?”

Giọng nói của Trì bà ngoại nhỏ xíu, hơi tắc nghẹn truyền ra, Trì Tu Chi phải căng lỗ tai mới nghe được, bà nói: “Bên ngoài lạnh, vào trong nói chuyện.”

“Bà ngoại đang có khách nữ, con không nên đường đột. Nữ quyến không thể tiếp khách tùy tiện.” Dù thế nào thì chàng không gặp nữ quyến nhà khác là được. Lúc trước bà ngoại thi thoảng bị cảm lạnh, chàng tới thăm, tiểu Cốc thị cũng đứng bên giường, chàng quay đầu bước đi, chạy đến bên cửa sổ nói: Là chúng ta thất lễ, sao lại để khách chăm sóc được chứ? Khiến tiểu Cốc thị bị bức bách òa khóc một trận.

Sắc mặt của tiểu Cốc thị ở trong tái nhợt, hai mắt ửng đỏ, quỳ gối thi lễ với Trì bà ngoại: “Nô tì là khách lạ, bây giờ rời đi. Hai bà cháu hãy chậm rãi trò chuyện.” Che mặt bước ra.

Trì Tu Chi đã né cổng xa tám trượng, mãi đến khi không thấy nữa tiểu Cốc thị mới phủi tay áo bước vào.

“Bà sao thế? Năm mới tới không vui hay sao mà lại khóc vậy?”

“A Thanh là đứa trẻ ngoan, tiếc là mệnh khổ, cha mẹ nó đều đi cả rồi.”

Trì Tu Chi sử dụng hết cái đầu dùng để phá án của mình, mới đoán là cha mẹ của tiểu Cốc thị đã qua đời: “Bà ngoại khoan hẵng khóc, đồ cúng tế đã chuẩn bị ổn chưa?”

Anh trai và chị dâu Cốc thị, Trì mợ, nhậm chức vài ngày, không thích ứng với thời tiết, mắc bệnh mà chết. Tiểu Cốc thị phải chịu tang cha mẹ, được ông bà nhận về nhà.

Mẹ của Cốc thị nói: “Lục nương (Cốc thị) cũng cô đơn, tuổi tác bà thông gia cũng cao, qua năm mới, để A Ngưng đi theo bầu bạn đi.”

Sắc mặt tiểu Cốc thị tái nhợt, không dám nói một tiếng.

Trong nhà bà ngoại Trì Tu Chi, cháu gái nhà mẹ của Trì mợ lại đổi sang một người khác.