Con Gái Gian Thần

Chương 63: Thần nhân lý thần sách




CẢ NHÀ THÁI TỬ SẮP GẶP HỌA RỒI, CÒN RẢNH RỖI MÀ NGẮM CẢNH VẬY SAO?

Trịnh Tĩnh Nghiệp và con gái trò chuyện với nhau thật lâu, xác định mục tiêu, cùng chung nhận thức. Từ nay về sau Trịnh Diễm không cần phải che giấu bản thân, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng vui mừng khi thấy con gái trưởng thành, nói xong lại kéo tai Trịnh Diễm: “Đức Bình mà cũng chịu động não như con là tốt rồi.”

Trong cả đám con cháu, Trịnh Tĩnh Nghiệp chỉ coi trọng Trịnh Diễm và Trịnh Đức Bình. Bạn Trịnh Diễm và đứa cháu siêu lười của nàng, Trịnh Đức Bình, được Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa tới cách gian (căn phòng được ngăn cách, có thể bằng bình phong hoặc tường…) trong thư phòng Trịnh Tĩnh Nghiệp nghe mưu đồ của gian đảng để soi sáng (chương 41). Cha con Trịnh Tú, Trịnh Đức Hưng, tính tình ôn hòa, cẩn thận nhưng thiếu ứng biến. Nếu Trịnh thị là một đại gia đình thế gia thì chỉ cần người đứng đầu ổn trọng là được. Nhưng trong giai đoạn đối đầu nhau thế này, tính tình cứng nhắc của cha con Trịnh Tú không phù hợp.

Trịnh Tĩnh Nghiệp cân nhắc trong bụng, tính đến chuyện này, so ra thì Đức Bình cao điểm hơn Trịnh Diễm, vấn đề là cậu quá im lặng. Trong lòng Đức Bình hiểu rõ, nhưng lại không chủ động. Bạn sẽ không biết cậu đang để dành sức, hay vì chưa được đụng tới nên không làm gì.

Việc đời khó lưỡng toàn, trong lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp vô cùng tiếc nuối.

Trịnh Diễm nói: “Nổi bật cũng không hay, hôm nay đánh cái này, mai mắng cái nọ, ai cũng sợ ai cũng kiêng kị thì e khi đến giới hạn, bọn họ sẽ đoàn kết cùng phản kháng. Chỉ cần để người ta biết mình không dễ chọc là được.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười nhẹ: “Con rất thông minh. Hôm nay sắp hết ngày rồi, con không mau thay đồ đi? Đến lúc ăn cơm mẹ con nhìn thấy, coi chừng chịu gia pháp.”

Trịnh Diễm trượt khỏi đầu gối Trịnh Tĩnh Nghiệp, thè lưỡi nói: “Con đi thay đồ thường đây. Đúng rồi, hôm nay A Lượng cũng gặp xui, bị vạ lây, cha coi thử xem?”

“Cha sẽ nói nó. Mỗi năm con lớn thêm một tuổi, sau này phải cẩn thận hơn, quận chúa Tân Xương nói lời không hợp tai, nhưng cũng cần để ý một hai phần.”

“Vâng.” Trịnh Diễm chu miệng, đi ra cửa. Một tiếng cạch vang lên, trong sân có vài người, là những tì nữ đi theo, còn có vài nô bộc ra ngoài hôm nay với nàng, Trương Lượng cũng đến, đứng một bên cùng một tên sai vặt.

Trịnh Diễm nhếch môi cười: “Cha ở trong, lần lượt vào đi. A Tuyên A Khánh, chúng ta quay về thay đồ.”

Bước chân nhẹ nhàng trở về, những chuyện còn lại cứ để cha nàng lo thôi. Tâm trạng Trịnh Diễm vui vẻ, cũng nói nhiều hơn, trên đường vừa cười vừa bảo: “Nhanh lên một chút, mau dọn cơm đi, ta thay quần áo rồi sẽ quay lại.”

A Tuyên nói: “Một ngày thay đồ mấy lần, tối trở về uống một bát canh gừng nóng mới tốt.” Trịnh Diễm làm việc hẳn có nguyên nhân, kết quả không tệ, thi thoảng có lúc thấp thỏm đề phòng, nhưng tóm lại hiệu quả luôn vượt xa sự mạo hiểm. Trịnh Diễm ban phát hào phóng, theo một chủ nhân như vậy, A Tuyên thấy vui mừng, đương nhiên cũng để tâm chăm sóc hơn.

“Ừ, cứ vậy đi.” Vui vẻ đi rửa mặt chải đầu, thay một bộ khác.

Trong Trịnh gia ngoại trừ Trịnh Diễm khóc than trước mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp một hồi thì chỉ có hai người đó biết, mở cửa thư phòng ra, trời vẫn trong, nắng vẫn ấm. Trong khi bên cạnh đó, Đông cung suýt nữa có bạo hành gia đình.

***

Vốn ý định của quận chúa Tân Xương là đi đánh Viên Thủ Thành, nửa đường ngứa miệng muốn trút giận vào Trịnh Diễm, bị trùm cuối giấu mặtnày cho knock out. Nổi giận đùng đùng quay về Đông cung.

Lúc cô ta ra ngoài, Thái tử đang bàn chuyện kết hôn với Viên Mạn Đạo không thành, quay về bàn với Trần thị. Nghe bảo Viên Thủ Thành chạy đến tửu điếm ở, Tiêu Lệnh Hành rất tức giận, nhưng mau giận mau hết. Con gái nhà họ bị coi thường cũng không phải lần một lần hai, tính cách ngỗ ngược của Viên Thủ Thành cũng chẳng phải gì bí mật, đành chịu thôi.

Thái tử muốn rước Viên Thủ Thành về làm con rể vì thấy hài lòng về Viên Mạn Đạo. Viên Mạn Đạo là người phúc hậu, sai lầm này là do con trai mình, với thái độ làm người của ông ta, nhất định sẽ cảm thấy thiếu nợ Đông cung, cái nhân tình còn thiếu này cũng lớn lắm. Thời điểm mấu chốt, có thể lôi ra dùng.

Cuộc mua bán này vẫn có lời.

Lại nói, Trần thị không phải người nói lung tung, bảo Tân Xương để ý Trì Tu Chi, chuyện này đến bảy phần là thật. Thái tử đang tin dùng một phụ tá mới, rất có năng lực, được người này nhắc nhở, cũng không quá cố chấp nữa. Để Trì Tu Chi làm con rể, đương nhiên cũng có lợi với Đông cung.

Định đánh chuông cho vang, đang muốn gọi con gái tới giải thích, một sẽ không cần gả cho Viên Thủ Thành, hai sẽ y theo tâm nguyện của con gái. Tính làm người cha hiền từ, sau khi nghe báo quận chúa Tân Xương đem nhân mã xuất cung tính hành hung người thì bỗng nhiên phát hỏa không rõ lý do.

“Các ngươi trông giữ thế nào đó hả?! Mau đi bắt Đại nương về đây cho ta…” Tiêu Lệnh Hành ném bát hương trong tay xuống đất.

Bất luận cung tì thái giám ở chỗ quận chúa Tân Xương có cấp bậc cao thấp thế nào, đều bị lôi ra quỳ giữa sân. Trần thị tiến tới khuyên chồng: “Chàng để đến mức này, chính là làm lớn chuyện, cũng không tiện cho Đại nương. Viên Thủ Thành vào giáo phường, trong khi Đại nương vẫn chưa có hôn ước…” Lẳng lặng bắt về là được – hai nhà cũng chưa chính thức đính hôn. Nếu định rồi, cứ xem là tạt máu chó cũng không sao, nhưng chưa quyết, thì có nghĩa quận chúa Tân Xương là người không biết đạo lý.

Tiêu Lệnh Hành giậm chân nói: “Sao nàng biết?!” Vốn Viên Mạn Đạo đang nợ anh ta, nếu để Tân Xương đi đánh Viên Thủ Thành thì vị trí của Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao sẽ đổi chỗ cho nhau mất. (*)

(*) Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao là nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’; bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thêm. Trong phim, Hoàng Thế Nhân là địa chủ ác bá, ép Dương Bạch Lao gả con gái để gán nợ, dùng thủ đoạn, bắt con gái của ông dẫn đi khiến Dương Bạch Lao phẫn uất mà tự vẫn.

Quận chúa Tân Xương trên đường trở về cung thì có gặp người Tiêu Lệnh Hành phái tới để bắt mình, chỉ nói: “Theo lệnh Thái tử đưa Quận chúa về cung, có việc dặn dò.”

Quận chúa Tân Xương lạnh mặt, chưa nói lời nào bị một đội người ngựa vây quanh ‘hộ tống’ về cung. Thầm nghĩ, có việc gì dặn dò? Lẽ nào muốn gả cô cho Viên Thủ Thành thật? Không được, rất mất mặt? Phải khóc lóc kể lể một phen. Viên Thủ Thành không có phép tắc như thế, chẳng những khiến mình mất mặt, mà thể diện của hoàng thất cũng tiêu tùng.

Trở về Đông cung, quận chúa Tân Xương đã chuẩn bị đau khổ rất tốt, rớt nước mắt, yên lặng xuống ngựa. Định sẽ nói cái gì trong đầu, vào chính điện thấy cung tì thái giám đang bị phạt quỳ đầy sân, sợ đến mức nuốt nước mắt. Quận chúa Tân Xương đưa mắt nhìn xung quanh, hi vọng có thể đoán ra được gì đó, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Thái tử, nào có ai dám lộn xộn.

Một bụng lo lắng bị áp tải vào trong thiền điện, vợ chồng Thái tử đều có mặt, quận chúa Tân Xương cúi người thỉnh an. Trần thị hỏi: “Về rồi à?”

Tiêu Lệnh Hành không đợi Tân Xương đáp, cả giận nói: “Mày còn biết đường về à? Mày đi đâu?

Quận chúa Tân Xương đáp: “Con có phiền muộn trong lòng, muốn ra ngoài giải sầu.”

“E là đi ra ngoài để gây mất thế diện thì có?! Mày tưởng ta không biết mày đi đâu hả? Thấy mày thế này, không phải đến chỗ Viên Thủ Thành sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến Viên Thủ Thành đâu?” Quận chúa Tân Xương ngạc nhiên nói, “Con ra ngoài giải sầu, không hề gặp Viên Thủ Thành, cũng đâu có dính líu gì đến hắn ta đâu?”

“Dám cãi!” Tiêu Lệnh Hành cười gằn, “Người ra ngoài cùng Quận chúa đâu?”

Quận chúa Tân Xương quýnh lên, hôm nay cô ta không gặp Viên Thủ Thành, nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ bị mất mặt, sao có thể để cha biết hôm nay bị thua trong tay Trịnh Diễm chứ? Chuyện xấu hổ như vậy, nói ra thôi cũng thấy mất mặt nữa là.

Dưới uy phong Thái tử, đám người hầu vội vàng thú nhận: “Quả không có đi giáo phường.”

Gánh nặng trong lòng quận chúa Tân Xương được giải trừ, nhưng Tiêu Lệnh Hành có thể lăn lộn để lên được chức Thái tử này, căn bản cũng không phải ngốc, nhìn thấy bên trong có rất nhiều điều mờ ám, nổi giận, ra lệnh trừng phạt nghiêm khắc: “Đánh! Đánh tới khi nào nói thật thì thôi.” Cứ đánh từng roi, đánh chết coi như hết.

Lúc này nhanh chóng nhận tội hơn nhiều, Tiêu Lệnh Hành nghe kể con gái mình bị con gái đối thủ mỉa mai, càng giận dữ. Đều là con gái, sao lại cách xa, thua kém nhau đến thế? Bước tới giơ tay đánh vào đầu quận chúa Tân Xương một cái, Trần thị đi tới khuyên can: “Chàng bớt giận, có gì từ từ nói, tức giận thì làm được gì?”

“Tức giận không làm được gì thì đánh nó cho hả!” Tiêu Lệnh Hành trầm giọng nói, “Mày về phòng suy nghĩ lỗi lầm của mình cho ta!”

Quận chúa Tân Xương cứ như vậy mà bị nhốt vào phòng tối, đến khi cô được ra ngoài, đất trời đã đổi màu.

***

Thái độ của Tiêu Lệnh Hành với Trì Tu Chi vốn không tốt đẹp gì, thậm chí ý định gả con gái cả của mình cho Trì Tu Chi, cũng không phải do anh ta nghĩ ra. Anh ta có một vị tài năng ghê gớm chỉ cho.

Trút giận lên con gái xong, đàn ông Tiêu gia có thói quen trách móc vợ: “Nàng dạy con thế nào đó hả?” Dạy, là dạy không tốt, đây là nhận thức chung.

Tân Xương làm loạn, Tiêu Lệnh Hành dẫu tự tin, cũng phải suy nghĩ lại, không biết có nên đổi cô con gái khác để gả cho Trì Tu Chi hay không.

Có sẵn quân sư, đương nhiên Tiêu Lệnh Hành phải đi hỏi ý kiến một chút.

Đông cung mới có một chuyên viên cố vấn mới tên là Lý Thần Sách, thân hình cao lớn, mặt mày sáng sủa, chừng ba mươi tuổi, cử chỉ phong lưu, tài ăn nói phi thường, suy nghĩ rất sáng suốt, thắp một ngọn đèn sáng cho Tiêu Lệnh Hành (nghĩa bóng là dẫn dắt, cố vấn).

Đại khái Tiêu Lệnh Hành cũng khổ từ nhỏ, từ khi anh ta được phong làm Thái tử, không có liêu thuộc nào ở cạnh anh ta trong một thời gian dài. Lúc cha anh chọn người thì thấy người ta tốt ơi là tốt, không bao lâu thì quăngcái tốt ấy vào đống rác. Bên cạnh Tiêu Lệnh Hành cũng không có một nhóm cố vấn cố định nào, căn bản là không kịp bồi dưỡng ra người có kinh nghiệm, cũng chả đưa ý kiến thích hợp, khiến Tiêu Lệnh Hành váng đầu hoa mắt.

Bây giờ không giống vậy nữa, anh ta đã có kẻ tâm phúc. Có lẽ đây là duyên từ kiếp trước, lần đầu tiên thấy Lý Thần Sách đã rất vừa ý, vui vẻ nghe hắn ta kể chuyện.

Lý Thần Sách cũng là con cháu thế gia, hành tung lưu manh, suy nghĩ cũng lưu manh. Bởi vì rất lưu manh, nên cái gì cũng đâm chọt được, lời nói rất cay độc, nhân duyên kém vô cùng, có thể đắc tội với người thân lẫn người ngoài như thế, Lý Thần Sách đúng là một thần nhân (lắm tài, tư duy sáng suốt, cũng có nghĩa là tâm thần, phi thường – ở đây có vẻ mang nghĩa mỉa mai nhiều hơn). Trong nhà không muốn để hắn ra ngoài gây thêm thù hận, cũng không định cho ra làm quan, nên vẫn thất nghiệp như thế. Hắn cũng không vội, cả ngày một thân áo trắng, tranh thủ đi đây đó ngắm núi sông, chờ ngày có cơ hội bất ngờ. Bây giờ, cơ hội đã tới, giữa núi rừng Hi Sơn, hắn gặp Hoàng Thái tử đang ca thán hiện tại.

Tiêu Lệnh Hành muốn giữ phong độ, Lý Thần Sách nói toạc ra: “Cả nhà Thái tử sắp chịu tai họa rồi, vẫn còn rảnh rỗi mà ngắm cảnh vậy sao?”

“Thánh nhân hơn bảy mươi tuổi, trước nay đã hiếm có lắm rồi. Chư vương làm khó dễ, nhưng cũng chỉ vài năm này thôi, trước mắt là thời điểm khó khăn nhất của Điện hạ, thành, một bước lên trời, bại, tan tành mây khói, thời điểm nguy cấp lắm rồi.” Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Đương nhiên Tiêu Lệnh Hành không thể để hắn đi.

Hắn phủi nếp gấp trên áo, nói toạc những quan hệ quyền lợi cho Tiêu Lệnh Hành nghe.

“Bây giờ các chư vương đang rình rập, tiểu nhân trên triều, ý Thái tử muốn thế nào? Thế gia đáng tin không? Không hề. Hạ thị, là nhà ngoại của Thái tử phi; cũng là nhà mẹ của Tề vương phi. Trần thị, gia đình bên vợ của điện hạ, cũng là họ hàng của Tần vương. Ngoài ra không có ngoại lệ. Tấm lòng trung thành? Nguyện vọng thuần khiết? Âu cũng vì quyền lợi mà thôi. Điện hạ có thể cho bọn họ bao nhiêu lợi ích lợi? Được voi đòi tiên, điện hạ không nuôi nổi đâu.”

“Chư vương là dùng để gọi em trai Thái tử, nhưng thật ra là kẻ trộm của Thái tử. Chư vương phát triển, kết oán thù với điện hạ lâu nay, há có thể tiêu tan trong một ngày. Giảng hòa với bọn họ, là bỏ chính lấy phụ.”

“Chư tướng, cũng có tính toán riêng. Trong bốn Tể tướng hiện tại, người đáng lo nhất không phải Trịnh Tĩnh Nghiệp; Nghiệp tướng, Vi tướng đều có quan hệ với chư vương, đề phòng bọn họ mưu lợi vì chư vương là chuyện thiết yếu, Thái tử tội tình gì mà phải gây thù kết oán? Không thể giúp đỡ, thì cũng chớ coi là địch. Sau này Điện hạ nắm giữ triều chính rồi, muốn thu thập bao nhiêu Trịnh Tĩnh Nghiệp mà không được?”

“Về trung thần,” cười lạnh lắc đầu, “Trung thần, đương nhiên càng không do dự, bọn họ trung với lễ pháp, trung với Thánh nhân, một khi Điện hạ có mẫu thuẫn với Thánh nhân, ai sẽ trung với Điện hạ?”

“Đáng tiếc Điện hạ ở trên triều, cũng bơ vơ hiu quạnh. Người có thể để dựa vào, chỉ có Thiên Tử mà thôi!”

Tiêu Lệnh Hành được chỉ điểm cho những nguy cơ trước mặt, cũng hiểu vấn đề mấu chốt nhất – là Hoàng đế. Đương nhiên Thái tử tôn trọng, hạ mình cầu hiền, lạy dài cảm tạ. Lý Thần Sách thản nhiên nhận lấy. Tiêu Lệnh Hành thấy hắn thế thì cũng hiểu người này đến để vào phe mình, lập tức hỏi: “Có cách nào không?”

Kế hoạch hành động của Lý Thần Sách càng lưu manh hơn: “Điện hạ chỉ cần một lòng hiếu thảo thôi. Để tiểu nhân không thể chia rẽ thì Thánh nhân và Thái tử, cha con phải đồng lòng.” Muốn giả vờ với cha mình thì phải có vẻ mặt thế nào? Không biết xấu hổ thì sao, khó chịu gì không biết, chỉ cần nắm được trái tim của ngài là thắng! Chớ đánh lộn với người ngoài, càng không nên chủ động đụng vào người ta, ai đánh bạn, cứ về ôm cha khóc.

“Đã dùng tình thân để động lòng người thì điện hạ phải thân mật với chư vương, nhất là Nhị Thập Tứ lang, con của Miêu phi, nó được Thánh nhân yêu quý, Điện hạ càng phải thương mến nó hơn cả Thánh nhân, Thánh nhân mới có thể yên tâm để lại mọi chuyện của mình sau khi chết đi cho ngài. Phải gần gũi với Vệ vương và Trưởng công chúa, Thánh nhân có hơn mười mấy mống anh chị em, nay chỉ còn vài người này thôi. Trưởng công chúa Khánh Lâm và Trần thị có mối thù cũ, nhưng không oán hận Đông cung, cớ sao Điện hạ vì nhà vợ Trần thị mà có địch ý với cô mình? Chẳng phải khiến hoàng thất đau lòng lắm sao? Điện hạ họ Tiêu, chỉ có thể là họ Tiêu, không phải họ Trần, cũng không phải bất kì họ nào khác.”

“Cố Ích Thuần, danh sĩ thiên hạ. Người hơi nhu nhược, nhưng ánh mắt sáng suốt. Chưa đánh giá sai ai bao giờ, vì sao lúc nào Tề vương cũng dính vào ông ta? Vì ông ta không lộ một chữ, chứng tỏ cũng không coi trọng Tề vương. Tại sao lúc này Điện hạ lại có thể vì Trần gia mà gây thêm thù?”

Chốt hạ lại chính là Tiêu Lệnh Hành phải ra vẻ đáng thương, làm người tốt, dù có người không tốt với anh ta, thì cũng phải tử tế đáp lại, để Hoàng đế mau chết già, yên tâm giao lại gia nghiệp cho mà không cần sửa lại di chúc trước khi ra đi. Tiêu Lệnh Hành hơi khó xử, anh ta không để ý chuyện hạ mình cầu hiền, cũng sẵn lòng nịnh bợ cha mình, nhưng đối với địch thủ, đúng là không khỏi mất mặt.

Lý Thần Sách cười lạnh nói: “Điện hạ còn cách nào khác à? Không nghe lời ta, chi bằng Thái tử treo cổ cả nhà quách luôn cho rồi, sau này khỏi phải chịu nhục. Nhẫn một chút, đợi sau khi nắm quyền, Thái tử có thể đòi lại.”

Tiêu Lệnh Hành nói: “Thánh nhân là cha ta, không cãi lời ông ấy. Trưởng công chúa là cô ta, phải kính trọng. Chư vương là anh em của ta, phải thân ái. Trừ chuyện đó ra, không thể cúi đầu.”

“Được!” Lý Thần Sách vỗ tay một cái, “Điện hạ cứ qua loa đại khái là được.”

Kết thông gia cũng là ý kiến của Lý Thần Sách, một bên là để đối phó cho xong, cũng hòng đào góc tường. Cố Ích Thuần là góc tường của Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trì Tu Chi là góc tường của Cố Ích Thuần.

Hỏi cưới là để tỏ thái độ, cũng thể hiện mưu cầu hòa giải. Làm hòa với Trưởng công chúa Khánh Lâm, cũng làm hòa với Cố Ích Thuần. Đó là nhà cô mình, Trần thị cũng không nói gì, chỉ cần Đông cung thể hiện thành ý rõ ràng thì có khả năng giảng hòa rồi.

Con trai Cố Ích Thuần còn quá nhỏ, vừa hay có học trò đang trên đỉnh. Nếu thành công, có thể lôi kéo được cậu con rể này.

Vấn đề hiện tại là: “Đại nương làm càn như vậy, Cố Ích Thuần vẫn sẽ đồng ý hôn sự này chứ?” Tiêu Lệnh Hành lo lắng.

Trước mặt Thái tử, Lý Thần Sách vẫn tùy tiện, cầm lấy đuôi tóc dài của mình mà nghịch: “Điện hạ đâu chỉ có một đứa con gái.” Thứ nữ của Thái tử cũng là thứ xuất, năm nay mười bốn, mẹ là Lương đệ, vẫn còn sống. Lương đệ cũng xuất thân thế gia, họ Phó, là em gái của Phó Hàm Chương. có vẻ cao quý hơn quận chúa Tân Xương một chút.

Lúc quận chúa Tân Xương ra khỏi phòng tối, nghe một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt: Cha cô đã đánh tiếng để rước Trì Tu Chi về làm rể. Tin xấu: Tân nương không phải là cô.