HAI BÊN ĐỀU HƠI KHỚP, LƯỢNG TIN TỨC QUÁ LỚN, THÂN PHẬN HIỆN TẠI CỦA ĐỐI PHƯƠNG HƠI BỊ GHÊ GỚM.
Từ nhà riêng trở về, Trịnh Diễm rất ngoan, cũng không thể không ngoan, cho dù năm mới được nghỉ, nhưng nàng vẫn rất chăm chỉ ôn bài, không chạy lung tung. Bởi vì, ai mà gây chuyện giờ này đúng là tự thắt cổ.
Thế tử đặc biệt sủng ái thiếp thất không phải chuyện lớn gì, Thế tử phi đóng dấu người ta thành bánh hoa mai cũng chẳng phải tin tức gì có giá, nếu vì thế mà vợ chồng mâu thuẫn, thì cũng chả to tát gì cho cam. Ăn hại ở đây chính là chuyện bé xé ra to – vệ binh Vương phủ đánh nhau với vệ binh Tướng phủ, ngay trong tháng giêng.
Đúng là hại cha! Dù là Vệ vương hay Vi Tri Miễn, đều bị dính vào, rất muốn đánh người! Vệ vương muốn đánh thì đánh ngay, đánh Tiêu Nguyên thành đầu heo, sao mày không tốt chuyện gì mà lại mang binh đi tấn công nhà bố vợ thế hả?! Vi Tri Miễn hơi thiên vị hành vi của con gái, rất bất mãn với con rể. Đều là đàn ông với nhau, ông hiểu tại sao con rể ăn vụng, nhưng đánh vào mặt vợ, để tâm hầu hạ thiếp thất còn hơn chăm sóc mẹ ruột, thì tuyệt đối không thể tha thứ.
Hoàng đế rất tức giận, vừa có điềm lành mà lại bị hắn ta bôi đen rồi.
Từ Hoàng đế cho tới Tể tướng, đều vô cùng khó chịu! Mà bực nhất chính là Kim Ngô vệ (*), sự tình phát sinh ngay trên địa bàn của ông ta! Hai bên cộng lại mấy trăm người, đánh nhau một trận, ngay vị trí trung tâm đất nước nữa chứ. Trái tim Kim Ngô vệ chịu một thử thách nghiêm trọng, tuy ông đã sai người tiến hành ‘hòa giải’ rất đúng lúc, nhưng vẫn không thể che giấu chuyện một sự kiện bạo lực có quy mô lớn trong phạm vi ông quản lí.
(*) Kim Ngô vệ: chức quan chịu trách nhiệm bảo vệ trị an trong kinh thành.
Kim Ngô vệ nghĩ, ông bị cmn oan chết đi được! (nói chen: chuyện này ảnh hưởng đến việc kiểm tra quan viên có xứng với chức vụ hay không, tỉ lệ phá án thế nào, xem tần suất xảy ra các sự kiện ăn hại ra sao. Khu vực quản lý có một trăm vụ phá cả trăm, thì cũng không bằng nơi có mười chỉ giải quyết năm vụ. Thế có hại đời nhau không cơ chứ?!)
Nếu vì chuyện này mà dính phải tội ‘không làm tròn nhiệm vụ’, thì có mà khóc mù mắt! Bạn nói thử đi, làm sao ông ta có thể ngăn Tiêu Nguyên ngủ với thiếp hay ngăn Vi thị làm bánh nướng áp chảo được cơ chứ?
Kim Ngô vệ thuộc Trịnh đảng nên chuyện này cũng khiến Trịnh Tĩnh Nghiệp mất vui. Trịnh Tĩnh Nghiệp nói, chuyện này căn bản không thể trách Kim Ngô vệ, Kim Ngô vệ không thể biết trước tương lai mà ra lệnh phủ Vệ vương không cho hộ vệ trong phủ xuất động. Xem như Kim Ngô vệ đã phản ứng nhanh, Tiêu Nguyên vừa mang người tới, liền có người chạy tới báo cáo, Kim Ngô vệ lập tức triệu tập nhân mã để ngăn chặn.
Sai thời điểm chút thôi!
Kim Ngô vệ khóc lớn trước mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Hạ quan vô năng.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghĩ trong bụng, tên đồng bọn này cũng không phải là đầu heo, chỉ là hơi xui xẻo một chút. Trong lòng thêm oán hận, ghi nợ Tiêu Nguyên. Hôm sau mở hội nghị, ông trịnh trọng trình bày ý kiến với Hoàng đế: “Tuy thần thật hổ thẹn với chức tướng này, nhưng có điều không thể không nói, Tướng phủ bị tùy ý đánh vào, nếu Kim Ngô vệ không đến đúng lúc, hậu quả thế nào thật không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ vì nữ nhân thì chỉ là việc nhỏ, ngộ nhỡ có thích khách tới cửa… thì không phải chuyện tốt cho đất nước.”
Nghe ông nói xong, Vệ vương muốn cắn chết gian thần kia! Cái gì đánh sâu vào tướng phủ, thích khách tới cửa chứ, rõ ràng đang muốn ám chỉ với Hoàng đế rằng, nhà của Tể tướng mà Vương phủ còn dám tấn công, thì không phải tiếp theo là muốn tạo phản sao?
Đối với việc này, chúng ta chỉ có thể nói, Vệ vương, kì này ông phải đổ vỏ rồi.
Hoàng đế xem chuyện này trở thành một nhiệm vụ chính trị, chẳng những tăng thêm hộ vệ cho Tướng phủ, mà còn nghiêm khắc với thủ vệ trong cung. Vệ vương khóc không ra nước mắt, về nhà biến bi phẫn thành bạo lực, lại lôi Tiêu Nguyên ra, đánh đến nỗi có vài phần tương tự với cậu em họ Tiêu Lệnh Đức. Hoàng đế càng nghĩ càng giận, vốn là muốn đập cho Tiêu Nguyên một trận, nhưng nghe nói đã bị Vệ vương đánh đến nỗi mẹ ruột không nhận ra, đành phải tha cho, sửa thành để Tiêu Nguyên ‘đóng cửa đọc sách, tu thân dưỡng tính’.
Về phần Vi Thị, nếu chỉ là một phụ nữ bình thường, thì không chừng Tiêu Nguyên có thể ly hôn với cô ta, bây giờ Tiêu Nguyên vừa bị tẩn cho một trận, lại bị đóng cửa nhốt trong nhà, Vệ vương không rửa cho sạch, sao còn dám chọc vào vị Tể tướng nào nữa chứ? Đệch? Bạn bảo Thân vương hoàng thất không có ngạo khí? Xấu hổ hả, từ khi các anh trai bị Hoàng đế chém chết thì đã không còn nữa rồi.
Phủ Vệ vương cho người đến Vi gia để đưa Vi thị về tiếp tục làm vị trí Thế tử phi của cô ta, Chu thị đương nhiên sẽ giao cho Thế tử phi xử lí. Thế tử phi cũng không khách sáo, mang đi giam lỏng thẳng tay.
Thế mới nói, đàn ông, thực sự không đáng tin cậy, nhất là khi bạn là thiếp thất của hắn ta, càng không được bảo đảm nhân quyền!
Kim Ngô vệ tránh được một kiếp, chạy đến Trịnh gia ngàn ân vạn tạ, hơn nữa còn vỗ ngực bày tỏ: “Ngũ lang sắp cưới vợ, tất nhiên sẽ thuận lợi suôn sẻ.” Ta cho người đi quét đường, đảm bảo không ai dám quấy rối, trở về thông báo cho đám ma cô trong kinh.
***
Hôn lễ của Trịnh Uyển sắp đến gần, chỉ còn một tháng nữa thôi, định ngày trong tháng hai, ở nhà bận rộn vô cùng. Lúc trước thì có Phương thị, Quan thị thì có thể phụ giúp trong ngoài một tay, bây giờ chỉ còn hai người Đỗ thị, Triệu thị mà thôi, Trịnh Diễm cũng có phần, nhưng như nửa thức Lục Mạch thần kiếm của Đoàn Dự (nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ – của Kim Dung), chẳng giúp gì được.
Trịnh Du xung phong đảm nhận: “Con về hai ngày giúp mọi người.”
Bị Đỗ thị đuổi đi: “Đừng nói bậy, A Lam còn nhỏ, con về nhà chăm sóc nó cho mẹ. Trong nhà có hơi bận một chút nhưng mẹ vẫn có thể giải quyết được.”
Trịnh Diễm cũng muốn xung phong, Đỗ thị chả thèm nói một câu, chỉ trừng mắt, liếc nàng một cái. Trịnh Diễm thừa nhận mình sợ thật, khỉ gió chứ! Trịnh Diễm hai mắt lưng tròng như muốn nói, con sẽ không gây thêm phiền phức gì đâu mà!
Đỗ thị bảo: “Không phải con còn phải đi học sao?” Bà vẫn còn nhớ rõ chuyện Trịnh Diễm to gan lớn mật dám đùa giỡn thiếp yêu của Hoàng đế trước mặt ngài, thế nên hi vọng Cố Ích Thuần có thể dạy luật pháp cho con gái nhiều hơn một tí, chọc ghẹo thiếp của người ta thì không sao, cùng lắm bị tẩn một trận thôi, may mắn không chừng còn được mang tặng, nhưng đụng vào thiếp của Hoàng đế thì chỉ có một đường chết.
Trịnh Diễm nước mắt lưng tròng lết tới nhà thầy đi học, định hết giờ học không về nhà, ở lại kể lể khóc than với sư mẫu một trận. Ai dè vừa bước một chân vào lớp, Trịnh Diễm choáng váng.
Gì đây? Ai có thể nói cho nàng biết tại sao vị mỹ nhân trước mặt lại chịu chạy đến nhà thầy nàng, lại còn ngồi cạnh ông nữa? Bấy giờ trong phòng học ở Cố phủ, Cố Ích Thuần ngồi một bên, tay phải là Trì Tu Chi, một thân bộ màu xanh.
Rõ ràng khi gặp sư phó và sư mẫu của nàng lần trước, mỹ nhân bị cháu trai của sư mẫu chọc ghẹo, nên rất không vui? Sao bây giờ lại như một đôi bạn lâu năm mới gặp thế này? Hai người quan hệ với nhau từ khi nào? Bây giờ muốn gây chuyện đến mức nào nữa đây?
Nhất định là do cách làm quen của mình không đúng rồi!
Trịnh Diễm lại shock lần nữa.
Cố Ích Thuần chăm sóc để ý Trịnh Diễm có thừa, cười bảo: “Các con đều ngồi xuống đây.” À, quên nói, sau lưng Trịnh Diễm còn có mấy đứa cháu bị kéo theo.
Tâm trạng của Trì Tu Chi cũng chẳng khá hơn Trịnh Diễm là bao. Không phải là cục lông hôm nọ đó sao? Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Nàng là – con gái của Trịnh Tĩnh Nghiệp chăng? Chàng biết trước giờ Cố Ích Thuần chỉ nhận con cái của Trịnh Tĩnh Nghiệp làm học trò, con gái của Trịnh Tĩnh Nghiệp là cô học trò duy nhất của ông, có thể xuất hiện ở đây thì chỉ là Trịnh Diễm mà thôi. Nhưng trong ấn tượng của chàng thì đây rõ ràng là cục lông xù nhà hàng xóm cơ mà! Đã từng có ý sờ vào cái đầu xù lông kia nữa kìa. Không tranh thủ sờ hai cái tai thỏ, khi cục lông kia trưởng thành thì nam nữ thụ thụ bất thân mất.
Tại sao lại trở thành con gái thần tượng của chàng rồi? Vậy thì làm sao chàng có thể xoa đầu con gái người ta mà không bị người cha hung dữ kia trả thù đây? Hay nói các khác, nam nữ khác biệt, qua ngày hôm nay, cô bé này không thể lang thang trước mặt để chờ chàng sờ nữa rồi sao?
Tâm trạng hiện tại của Trì Tu Chi, giống như, cuối cùng cũng có thể nuôi mèo, rảnh ra ngồi xem tạp chí một chút, sau đó đột nhiên đọc thấy lý do của câu nói ‘nam không được nuôi mèo’ trên tạp chí, không khỏi kẹp chặt chân, buông thõng tay, con mèo đang ôm trong lòng rơi xuống đất kêu hai tiếng ‘meo meo’. (*)
(*) Tung Quốc có câu ‘nam không thể nuôi mèo, nữ không được nuôi chó’. Lý giải rằng, chó thì thích nằm sấp, bất kể đối phương có phải chó cái hay không, thế nên bảo nữ đừng nên nuôi chó, kẻo bị xem thành bạn đời của nó. Còn mèo bắt chuột, mà cái ấy đàn ông thì cũng cỡ con chuột, thi thoảng đung đưa, không khéo có ngày bị mèo kia coi thành chuột thì hỏng, thế nên có câu trên.
Chờ mọi người ngồi vào chỗ, Cố Ích Thuần trịnh trọng giới thiệu: “Đây là Tu Chi, học trò ta mới nhận ngày hôm qua, từ nay về sau các con sẽ học cùng nhau.”
Trịnh Diễm: “…” Tại sao hai người đang ghét nhau mà có thể trở nên thân thiết như vậy được?
Thầy giáo Cố lo thế chưa đủ, tiếp tục phóng điện: “Tu Chi, con làm quen đi, tụi nó họ Trịnh, đây là Thất nương, đây là Nhị lang…”
Trì Tu Chi: “…” Đúng là cục lông nhà Trịnh gia thật sao?!
Đây là lần gặp gỡ chính thức đầu tiên của Trịnh Diễm và Trì Tu Chi, hai bên đều hơi khớp, lượng tin tức quá lớn, thân phận hiện tại của đối phương hơi bị ghê gớm.
Trịnh Diễm không nhịn được, chạy đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm kể lể, để lại cho vị sư huynh hoặc sư đệ mới nhận một cái bóng lông xù.
Trưởng công chúa Khánh Lâm nghe Trịnh Diễm hỏi thế, bảo: “Bữa trước không phải các con được nghỉ sao? Thầy con rảnh rỗi đi dạo loanh quanh, tình cờ gặp được. Hai người bọn họ thân thiết với nhau, liền nhận làm thầy trò.”
— đường tường thuật phân cách —
Trì Tu Chi biết Cố Ích Thuần có quan hệ tốt với Trịnh Tĩnh Nghiệp, dù thế, chàng cũng không dễ dàng tin tưởng danh sĩ. Như người thầy danh sĩ của Cố Ích Thuần, ở kinh thành mà lại ngây ngô không làm xong chuyện, bỏ của chạy lấy người đấy thôi. Tin tưởng ánh mắt của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nhưng cũng hoài nghi khả năng của danh sĩ. Trì Tu Chi không ngu dốt, không hùa theo tất thảy mọi quan điểm của thần tượng mình, trước khi có thể nhận định Cố Ích Thuần có đáng học hỏi hay không, chàng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Muốn nghiên cứu học vấn, tàng thư trong nhà cũng đủ lắm rồi, muốn mọi người tin phục, thì cần phải có bản lĩnh khác.
Cố Ích Thuần chỉ gặp Trì Tu Chi một lần khi trước, thật ra trong lòng có chút tán thưởng. Với tuổi của Trì Tu Chi, bị chọc ghẹo như thế mà không xấu hổ quá thành giận, ăn miếng trả miếng tại chỗ, đã là hiếm thấy lắm rồi. Lại thêm với sự suy thoái của Trì gia, Trì Tu Chi gặp quý nhân mà không xu nịnh, rất có khí khái, phẩm giá không tệ. Lại nghĩ đến một đời danh môn như Trì gia mà hiện tại thành thế này, có chút thương cảm đồng loại, muốn dìu dắt.
Chỉ vì lần gặp đầu tiên không đúng lúc, thân thích nhà mình chọc ghẹo con nhà người ta, không hạ giọng không được, Cố Ích Thuần muốn bày tỏ thiện ý, cũng phải xem người ta có chấp nhận hay không. Ý định muốn dìu dắt kia cũng đành bỏ qua.
Lại nói trên người Cố Ích Thuần có không ít đặc điểm của danh sĩ, chẳng hạn như hơi tùy tính, thích dạo chơi. Trưởng công chúa Khánh Lâm bị cái bệnh khi đàn ông có bầu của ông quấy rầy, không chịu được, đuổi ra ngoài dạo phố. Ông bị vợ đuổi ra khỏi cửa, loanh quanh không được về nhà, nhớ tới từng nghe nói có một tay giỏi thư pháp cũng ở kinh thành, chạy đi tìm gặp.
Người này chính là hàng xóm của Trì Tu Chi, trùng hợp nữa là, người này biết trong nhà Trì Tu Chi có rất nhiều bảng chữ mẫu của danh gia. Hai người nói chuyện cao hứng, muốn đến nhà thăm hỏi, vừa đối mặt, Trì Tu Chi và Cố Ích Thuần đều ngây cả người – có biết nhau. Có người trung gian, có lý do, người bị hại và thân nhân kẻ tình nghi cứ thế mà ngồi chung một chỗ.
Học vấn của Cố Ích Thuần rất cao, điều này không đủ để Trì Tu Chi bái phục. Tàng thư nhà Trì Tu Chi vừa trân quý, lại phong phú, khiến Cố Ích Thuần vừa nhìn liền thán: “Thật hiếm có, người đời bàn luận về thế gia, nào là bao nhiêu năm, tổ tông mấy đời, rồi thì phải để ý tới kiểu cách. Nhưng theo ta, phải xem truyền thừa thế nào mới được.”
Đến lúc này, cảm tình của Trì Tu Chi dành cho Cố Ích Thuần mớ tăng cao.
Cố Ích Thuần hơi do dự, muốn đề cử Trì Tu Chi làm quan, nhưng tuổi còn quá nhỏ, phụ ấm của Trì gia không đủ, định nhận làm học trò thì hơi cảm thấy xấu hổ. Trước kia ông mặt dày bám lấy Trịnh Tĩnh Nghiệp, nhưng bây giờ đã già, vợ cũng mang thai, cân nhắc qua lại thì không thể làm cái chuyện như đu theo cậu nhóc kia được.
Nhịn nửa ngày, cuối cùng trước khi ra khỏi cửa để lại một câu: “Chớ để tổ tiên thành gánh nặng.”
Chính những lời này đã thúc đẩy quyết định bái sư của Trì Tu Chi, chàng đang tìm một người như thế! Chỉ bảo chàng cách đối nhân xử thế. Trì Tu Chi có hơi do dự, nhưng không thử một lần thì chưa hết hi vọng. Dùng danh nghĩa bà ngoại viết thiếp, chỗ này thì dễ rồi, sau đó đích thân mang tới cửa.
Cố Ích Thuần mong còn không được, nói ngày nào tháng giêng cũng đều là ngày tốt, đến đây đi, chàng trai!
Trì Tu Chi cũng thật thà mang thịt khô tới cửa.
Cố Ích Thuần: … Cảnh này rất quen thuộc. (Khi Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn xin Quý Phồn nhận làm đệ tử, cũng mang thịt khô tới – xem lại chương 9)
Cố Ích Thuần là một người tốt, nghe đâu ánh mắt rất vô cùng chính xác. Nhưng mà… ở chỗ nhìn người, thì cần phải xem lại một chút. Ông xem trọng cậu thanh niên Trịnh Tĩnh Nghiệp sẽ có ngày lên cao, lăn lộn thế nào lại trở thành một chính khách có danh tiếng không tốt. Ông xem trọng mỹ thiếu niên có khí khái Trì Tu Chi, ai cha, không chừng cũng khiến ông chịu thua thôi.
Đây là số mệnh rồi!