KHÔNG CÓ THƯỜNG THỨC LÀ GÂY HỌA.
Trong hội nghị gia đình, lời của Trịnh Diễm khiến mọi người kinh ngạc, sau đó thì… hết. Nàng vẫn đi học như trước, thể dục, văn nghệ, còn có cả học
quản gia nữa. Bình thường hay được Miêu phi gọi vào cung trò chuyện, bất hạnh gặp phải Hoàng đế, không chỉ dốc sức mà còn giả ngu. Loay hoay hết nửa ngày, về nhà làm tiểu địa chủ bà, xem xét chỉnh lí vốn riêng của mình.
Trịnh gia không có lịch sử gì, gia quy đều đưa ra theo lời Trịnh Tĩnh Nghiệp, truyền thống rằng nữ nhi trong nhà cũng được dự hội nghị gia đình, theo Trịnh Tĩnh Nghiệp, con gái không thể chỉ để ý chuyện con gà đấu đá con
ngan. Thời đại này cũng có những người phụ nữ phải chống đỡ cho cả gia
đình, năm đó lúc chưa gả, Đỗ thị cũng vậy. Phụ nữ mà có quan điểm, cái
nhìn cởi mở, khoáng đạt cũng tốt, sau này muốn chỉnh đức ông chồng ở
nhà, sẽ có bản lĩnh hơn, phải không?
Trịnh tướng rất tiến bộ. Ông chiều chuộng con gái hơn cả con trai, con gái
đến tuổi phải lập gia đình, còn con trai có thể đi theo từ từ điều động
– dạy dỗ, con gái cần chín chắn, thà là đanh đá, đi bắt nạt người khác,
chứ tuyệt đối không thể để bị người bắt nạt. Đây là nguyên tắc cơ bản.
Cho nên đến giờ, cuộc sống của Trịnh Du cũng khá là thoải mái, lúc mang
thai, ở cữ, Ngô Hi không làm chuyện gì lén lút, nhà chồng từ trên xuống
dưới cũng chẳng dám động chạm gì đến chị, đại khái là Lã Vọng buông cần. Có thể nói trước được rằng, chỉ cần con chị trưởng thành, nhờ bên ngoại
cũng có thể nhận tước vị, chẳng cần lấy lòng cha ruột của nó làm chi.
Phần Trịnh Diễm, Trịnh Tĩnh Nghiệp nuông chiều như vậy cũng có lí do bên trong,
hơn nữa từ nhỏ nàng đã khiến mọi người yêu thích. Khụ khụ,tuy bây giờ cũng còn nhỏ quá. Có điều không ngờ rằng nàng có thể hiểu biết như
vậy, kinh ngạc có, nhưng kinh hãi thì không. Trịnh Tĩnh Nghiệp nghĩ
thầm, Tư Huyền nhìn người thật chính xác.
‘Thần đồng’như thế, tuy rằng ít, nhưng không phải không có. Trên cả nước, cứ
mấy năm là nghe nói có vài đứa bé tài giỏi đặc biệt xuất hiện. Còn Trịnh Diễm từ bé đã cho người khác cảm giác khá thông minh rồi. Lời nói ra như vậy, tuy có cảm tưởng tỉnh hẳn cả người, nhưng không phải chuyện không thể xảy ra. Nói tóm lại, trên mặt mọi người không có vẻ như bị thiên lôi đánh xuống gì cả.
Trịnh Tĩnh Nghiệp bình tĩnh nói: “Chính là tám chữ này, tất cả nhớ kĩ cho ta.”
Đám con cháu dạ ran.
Chuyện cứ kết thúc như thế.
Không quá hai ngày sau, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã cấp cho Trịnh Thụy một chức vụ.
Bây giờ ở Trịnh gia, Trịnh Tĩnh Nghiệp là Tể tướng, quản lý trên dưới mười
mấy chức vụ lớn nhỏ; Trịnh Tú là Trung thư xá nhân, rất gần gũi với
Hoàng thượng; Trịnh Kỳ làm việc ở Hình bộ, vì tuổi trẻ nên chưa lên
Thượng thư hay Thị lang được, lăn lộn ở cái chức Lang trung Ngũ phẩm,
lên chức nhanh như vậy, cũng không phải không nhờ cha mình; Trịnh Sâm bị ném vào phủ Kinh Triệu; Trịnh Uyển đến Ngự Lâm quân; còn cậu nhóc Trịnh Đức Hưng vừa trở thành lao động trẻ em – Lang vệ. Trịnh Thụy tới Thái
Bộc tự.
Cái gì? Bạn bảo không hề có tiền lệ điều động như vậy? Bản thân Trịnh Tĩnh
Nghiệp là Tể tướng, có nhiệm vụ phân công quản lý kinh tế, đích thân ông kiêm cả chức vụ cục trưởng tổng cục thuế vụ – cả Tô Dung sứ lẫn Hộ bộ
đều phải chờ được ông phân tiền nhập khố. Đồng lý, Lại bộ cũng đều nằm
trong tay ông cả.
Mà bên cạnh đó, tướng phủ có sáu Công tào. Tuy Hoàng thượng đã sửa lại chế độ Thừa tướng, thêm kẻ cản tay, trong năm người có người mạnh kẻ yếu,
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại là người lĩnh hàm (đứng đầu), chỉ mỗi nha môn ông có Hạ thiết công tào. Quyền thế như vậy, kẻ thù
chẳng ít, có điều với tình huống hiện tại của Trịnh Tĩnh Nghiệp, ông
không sợ.
Lấy cỏ đánh thỏ, ông đã có sẵn toàn bộ kế hoạch, có điều muốn thực hiện thì cần phải vô cùng cẩn thận.
Những đứa cháu còn nhỏ, chỉ trừ cháu đích tôn Trịnh Đức Hưng đưa làm quan
trước, số còn lại hẳn cần chờ qua vài năm, học kiến thức văn hóa cái đã.
Về Trịnh Diễm, thành thật mà nói, Trịnh Tĩnh Nghiệp không biết phải an bài thế nào cho tốt. Con gái bé bỏng thông minh như vậy, cưng chiều cũng là bình thường. Vốn theo Trịnh Tĩnh Nghiệp định rằng, sẽ đối xử như với
Trịnh Du, tìm cho nàng một nhà chồng phù hợp, bồi dưỡng kĩ năng trạch
đấu cho con gái thật tốt, thuận tiện trang bị vài ngón nghề nho nhỏ.
Nhưng vì tuổi lớn con còn nhỏ, lo mình không thể bảo vệ cho nàng thêm
vài năm nữa, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đã nghĩ tới chuyện dành sẵn cho
Trịnh Diễm vài con át chủ bài.
Nhưng bây giờ xem ra, lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Trịnh Tĩnh Nghiệp hơi sầu, không biết nha đầu kia lớn lên sẽ thế nào, nếu
trưởng thành mà thay đổi bình thường thôi thì quá tốt. Nhưng nhỡ đâu trở nên độc ác tàn nhẫn, thì sẽ biến thành một cô gái thế nào? Trịnh Tĩnh
Nghiệp cứ canh cánh về việc dạy con gái thế nào mãi.
Sau hội nghị gia đình, Trịnh Tĩnh Nghiệp bị con gái khiến khó ở, trước mắt
ông còn một tập đoàn kẻ thù Đông cung cần thu thập, không thể phân thân, thôi đành đi từng bước tính từng bước. Bàn bạc với Cố Ích Thuần: yêu
cầu về bài học của Trịnh Diễm phải được nâng cao, để xem khả năng, tiềm
lực đến đâu. Sau dặn dò Đỗ thị: Đối xử Trịnh Diễm như đang bằng tuổi
Trịnh Du thử xem.
Nếu thật sự Trịnh Diễm sẽ đi vào con đường hung tàn kia, vậy thì cho nàng
sức mạnh, thực lực, dẫu có gặp rắc rối thì có thể tự mình vượt qua. Nếu ở giáo dục cường độ cao thế mà trở lại thành một cô bé bình thường, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đã chuẩn bị một con đường lui cho con gái.
Đối với một người cha đang phải đối đầu với Thái tử mà nói, Trịnh Tĩnh
Nghiệp có thể an bài cho con gái như thế, quả thật đúng là một người cha tuyệt vời.
***
Đỗ thị chẳng những giao phòng ốc của Trịnh Diễm cho nàng, mà cũng để tự
quản lý bổng lộc. Bổng lộc của Huyện quân chia làm ba loại, vàng, gạo,
lụa là; không tính là nhiều, tiền lương một năm năm trăm lượng, gạo năm
trăm hộc (một hộc bằng mười đấu); lụa một trăm cuộn. Tính ra cũng không nhiều, tương đối so với phủ Tể
tướng thôi. Ở đất thực phong của mình, Trịnh Diễm có thuế ruộng riêng,
đúng là một tiểu phú bà. Khó xử lí nhất là số gạo kia, nhà mình ăn còn không hết, để không sẽ bị mối mọt, đành phải đổi thành tiền hoặc lụa.
Trịnh Diễm theo Cố Ích Thuần học toán, vừa có thể che giấu thân phận xuyên
không, mà có thể nhớ lại cách ghi chép tính toán sổ sách, không tồi chút nào. Một người có nhiều tiền, thì có thêm đi chăng nữa thì cũng chỉ ở
con số mà thôi, còn đối với Trịnh Diễm, có thể không cần tiền, nhưng
không thể không biết số của cải của mình, càng không thể tùy tiện để
người khác lừa gạt. Cho nên đối với chút tài sản của mình, nàng rất có
cảm tình.
Thường xuyên tiếp xúc, đương nhiên xử lí rất rõ ràng ngăn nắp, không lâu sau
còn mua một căn nhà nhỏ ở phường Hưng Ninh để cho thuê, bận rộn chết đi
được. Tòa nhà này do nàng tự mình đi xem, mặc nam trang, mang theo một
tì nữ. Vờ tản bộ, thật ra là thăm dò, nghe ngóng người ta nói chuyện với nhau, còn chạy đến chợ đen xem hàng.
Sau đó đi hỏi giá, nàng vô tình nghe được tin tức của căn nhà kia khi Trịnh Uyển và Trịnh Thụy nói chuyện với nhau. Một đồng nghiệp của Trịnh Thụy
phải thuyên chuyển công tác, tình hình kinh tế khó khăn, định bán nhà
làm lộ phí đi đường. Trịnh Diễm tính toán giá cả sơ qua, ra sẵn một mức, rồi để A Khánh đi nói chuyện.
Căn nhà này tốn của nàng một trăm năm mươi xếp lụa, ba trăm xâu tiền, không mắc cũng chẳng rẻ, được cái vị trí địa lí tốt, quang cảnh không tồi,
lại còn yên tĩnh, giao thông thuận lợi, rất dễ cho thuê.
Trịnh Diễm mua căn nhà kia, hoàn toàn là vì dư tiền không có chỗ xài, chất
thành đống. Mà lụa với gạo thì có thể dùng như vật ngang giá, hai thứ
này căn bản ăn không hết, dùng chẳng xong, để cũng chỉ sinh mối mọt, chi bằng dùng để sinh lợi.
Nàng không biết, làm vậy đã vi phạm một điều kiêng kị – có tài sản riêng. A
Khánh khi đó sợ đến mức biến sắc, còn Trịnh Diễm đang hưng phấn, nào để ý đến biểu cảm của tì nữ bên cạnh.
Mấy năm này, rất chú trọng việc tài sản chung của một nhà. Con cái ở chung
với cha mẹ, không thể có tài sản riêng. Tài sản riêng này không phải chỉ tiền, mà ý muốn nói không được sở hữu giấy tờ bất động sản gì cả. Nói
cách khác, tiền của Trịnh Diễm thuộc về nàng, người khác không có ý
kiến, nhưng nếu nàng đem số tiền kia đổi thành một căn nhà, lại là một
vấn để lớn.
Quan hệ trong gia đình Trịnh gia coi như là hòa thuận, khi làm chuyện này,
Trịnh Diễm cũng không trắng trợn để lộ ra, Trịnh Tĩnh Nghiệp và Đỗ thị
đều biết, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở, để nàng muốn làm gì thì làm. Đồ
ngốc Trịnh Diễm xuyên không, hoàn toàn không chú ý đến vấn để này, mọi
tiểu thuyết xuyên không đều viết, sắp xếp tiền riêng, bố trí tài sản
riêng, tự cho mình một đường lui; có tiền riêng, chi phí riêng cũng
không cần dụng tới tiền trong nhà, nói chuyện cũng thoải mái.
Thế thì cứ rập khuôn theo cách này.
Làm chuyện điên rồ!
Khi A Khánh lén lút mang hai mươi xâu tiền quay về, khe khẽ hỏi Trịnh Diễm: “Thất nương, nô tì đã thu tiền thuê nhà về, đưa đến đâu thì được?” Bộ
dạng thì khom lưng bước khẽ, giọng nói thì nhỏ nhẹ lén lút, cứ như làm
kẻ trộm.
“Bộ dạng chị là thế nào đấy?” Trịnh Diễm rất khó hiểu, tì nữ bên người nàng coi như cũng đã được huấn luyện nghiên chỉnh, nếu tố chất không cao thì đã chẳng đưa đến cho nàng, nhưng tình huống trước mặt là thế nào đây?
Tham ô? Thế cũng dễ bị phát hiện quá rồi?
Đầu A Khánh đổ đầy mồ hơi, chị biết vị tiểu chủ nhân nào có chủ kiến riêng, mua nhà thì ra ngoài xem giá cả thị trường, mặc cả, lại còn vô lại đòi
nhà người ta để lại toàn bộ vật dụng nữa chứ – tuy rằng Trịnh Diễm ngồi ở sau quyết định, nhưng ra mặt là A Khánh – đúng là khó lường.
Chỉ là A Khánh không nghĩ tới, Trịnh Diễm định xây dựng từ chỗ sản nghiệp
này, thế thì quá nguy hiểm! Lau mồ hôi, há miệng run rẩy đáp: “Thất
nương, thế là không tốt đâu.”
“?”
Nhận ánh mắt xin giúp đỡ từ A Khánh, A Tiếu xoa thái dương, ôn tồn giải
thích cho Trịnh Diễm: “Thất nương, như vậy là không được. Ở chung với
cha mẹ, không thể có tài sản riêng.” Một năm một mười đem tất cả mọi vấn đề ra nói rõ ràng với Trịnh Diễm.
Trịnh Diễm choáng váng.
Không có ai nói cho nàng cái lẽ thông thường này! Đi học, còn chưa giảng tới, Cố Ích Thuần đưa nó vào phần pháp lệnh, định năm sau mới giảng. Trong nhà, ở tình huống thông thường, cũng ít
người nhỏ như nàng mà được tiếp xúc với tiền tài, huống chi nói đến việc có tài sản riêng hay không. Đợi đến khi có khả năng có tài sản riêng,
thì những sinh hoạt hằng ngày thường thức thế này hẳn đã biết cả rồi.
Không như tình huống của nàng.
Bỏ bố rồi! Trịnh Diễm muốn lật bàn. Mới nghĩ tới việc phải hòa nhập với nơi này, nào ngờ chính nơi này lại là vấn đề.
Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng, tiền của mình, tiền mua nhà cũng là của mình,
tiền thuê thu về đương nhiên cũng là của mình. Có gì mà phải kiêng dè?
Tiền riêng, tuy nói là tiền riêng, nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa thôi
mà, nàng cũng đâu định gạt người trong nhà đâu. Huống chi, nếu người
trong nhà có cần, nàng cũng sẽ không nề hà chi mà lấy ra giúp đỡ. Còn
nữa, ba chị dâu đều có tài sản và ruộng nương riêng của mình, Trịnh Du
cũng có, nên nàng không để ý tới chuyện này.
Nào biết đã phạm vào kiêng kị gì?
“Thất nương, người muốn làm gì? Tìm cái gì thì cứ gọi nô tì tới.”
“Không cần, không cần.” Trịnh Diễm đầu đầy mồ hơi, mở chiếc hộp đựng khế ước
mua bán nhà đất ra, đã muốn khóc ròng trong bụng. Cái hộp rất lớn, Trịnh Diễm còn chuẩn bị sau này sẽ đựng nhiều văn khế khác vào đây, nào ngờ
bây giờ xem ra, phải nộp cả cái hộp này ra ngoài.
“Mang theo, đi theo ta.” Giọng điệu của Trịnh Diễm có vẻ nghiêm trọng, mới
nghĩ chuyện hòa nhập với nơi này, thì coi đi, đã có vấn đề rồi đấy.
Mang theo khế ước, A Khánh và A Tiếu cầm theo túi tiền, cứ vậy mà đến chỗ Đỗ thị. Khi A Khánh quay về, Đỗ thị đã biết, một người lớn như vậy, còn
mang bọc tiền to, có mù mới không thấy; mà một tì nữ mang nh tiền như
thế, sao không ai báo cáo cho được?
Đỗ thị đã biết con gái mua nhà riêng, chỉ muốn quan sát chuyện sau đó mà thôi.
Tạm được, không ngốc.
Trịnh Diễm ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh tội: “Con không biết chuyện này có quy củ riêng, con sai rồi, xin mẹ trách phạt.” Nói xong dâng hộp lên đỉnh
đầu.
Đỗ thị nói: “Cứ đứng lên trước đã, chờ cha con về rồi nói sau.” Sau đó lại giảng giải cho con gái những tri thức thông thường.
Lúc ấy Trịnh Diễm mới hiểu ra, tiền lương của các anh trai, cháu mình đều
phải nộp lên, sau đó theo tiêu dùng trong nhà, mỗi người có một định mức riêng. Nói tóm lại, giao nhiều, tiền tiêu cũng được nhiều hơn. Mà của
hồi môn của chị dâu là phần của các chị, không phải sở hữu của Trịnh
gia, nếu các chị qua đời, có con cái của mình, nếu đứa bé họ Trịnh thừa
kế, thì khi đó mới trở thành của Trịnh gia. Nếu không có con, thì nhà mẹ đẻ bên đó có người, sẽ muốn thu về. Các gia đình bình thường đều như
vậy, nói cách khác, trong một gia đình lớn, thì người vợ trong các gia
đình nhỏ lại có tiền hơn anh chồng của mình.
***
“Biết sai rồi?” Giọng điệu của Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn bình thản trước sau như một.
“Vâng ạ.” Ngoan ngoãn gật đầu.
“Con đứng lên rồi nói.”
Đầu gối Trịnh Diễm đã bắt đầu ê ẩm, khi tiến cung cũng chưa từng quỳ quá
lâu như thế: “Chuyện là do con làm, dù phạt gì con cũng chịu. Khế ước
mua bán nhà và tiền thuê mướn đều ở đây, chỉ là phòng đã cho thuê, trong vòng hai tháng không thể thu hồi, cái này, ưm, là vì muốn giữ chữ tín.” Giọng càng lúc càng nhỏ.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nheo mắt, Trịnh Diễm cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt hài
lòng của ông. Đã từng hỏi kĩ tì nữ bên người của Trịnh Diễm, Trịnh Diễm
làm cái gì, đương nhiên không thể gạt được lão hồ li này. Đối hành động
như vậy của con gái, Trịnh Tĩnh Nghiệp hài lòng, có điều, vẫn phải dạy
nàng một bài học mới được!
A Khánh bị phán đánh mười bản, lí do là không thể khuyên can đúng lúc,
mỗi người thị nữ của Trịnh Diễm đều bị trừ hai tháng tiền lương.
Trịnh Diễm kinh hãi: “Là do con không biết quy củ, sao lại có thể phạt các
chị ấy? Nếu muốn đánh, roi của A Khánh con chịu!” Bất luận thế nào cũng
không đồng ý. Trịnh Tĩnh Nghiệp không để ý tới nàng, gọi thẳng người vào đưa đi. Đầu gối Trịnh Diễm còn đau, lảo đảo chạy tới nằm sấp lên người A Khánh: “Không thể có cái đạo lý để người khác chịu tội thay cho con,
cha không thể không phân rõ phải trái.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Chúng nó bị phạt một nửa vì đã không nhắc nhở, một
nửa vì con đã làm sai!” Lời nghiêm khắc nói xong, sau trở nên dịu dàng
bảo, “Con phải biết rằng, nhất cử nhất động của mình, đều ảnh hưởng đến
vinh nhục của kẻ khác, hôm nay là mười roi này, nếu ngày sau là đại họa
sét đánh mà con không thể xử lí thì sẽ không chỉ thế. Mọi việc đều phải
suy xét cân nhắc cho chu toàn, biết không?”
Trịnh Diễm cố sức gật đầu: “Thế thì đừng đánh nữa nhé cha? Phạt chị ta nửa
năm tiền lương thôi!” Đi theo làm việc cho nàng, nếu ai bị phạt mà nàng
không lên tiếng, thì nàng tệ quá.
Trịnh Tĩnh Nghiệp ý vị thâm trường (hứng thú) nhìn Trịnh Diễm, Trịnh Diễm cúi đầu, sau đó đưa mắt luyện mắt thần công với cha mình.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nở nụ cười hài lòng: “Theo lời con,” sau đó tịch thu nhà
riêng và tiền thuê nhà của Trịnh Diễm, “Những thứ này đưa cho mẹ con xử
lí đi.”
Trịnh Diễm hoàn toàn không có ý kiến, để bày tỏ, còn nộp cả bổng lộc của mình.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Cha không nói thu số này, đưa cho con chính là cho con, để con tự xử lí.”
“Năm nay dùng, năm sau cũng sẽ dùng. Không đâu cha, con không có số tiền
này.” Thái độ của Trịnh Diễm rất kiên quyết, nàng là một người có địa
vị, chức Huyện quân này cũng phải của mình kiếm được. Hơn nữa, sau khi
xuất giá, toàn bộ phần bổng lộc này đều thuộc về nàng, thành một người
vợ vẻ vang. Nếu như biết không được tích trữ tài sản riêng, nhất định
nàng sẽ không đi mua tòa nhà kia.
“Con vẫn còn để tâm đến chút tiền này sao?” Rốt cục Đỗ thị cũng bước ra hòa
giải, “Chẳng qua là muốn để con biết chút quy củ thôi. Cha con và mẹ đã
bàn với nhau rồi, từ nay về sau, bổng lộc của con tùy ý con xử lí. Mua
nhà, sắp xếp thế nào, tùy ý con cả.”
Trịnh Diễm kinh hãi, không phải là muốn đuổi nàng ra khỏi nhà sao?
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của con gái, rất
đau lòng, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Nếu trong nhà ai cũng vậy, thì
cái nhà này sẽ tan, chẳng ai được thành công. Người một nhà, phải giúp
đỡ lẫn nhau, chính là ý này. Bây giờ con đã hiểu chưa? Có điều con là
con gái, phải gả ra ngoài, đưa của hồi môn cho con, đưa bổng lộc của con cho con cũng là vì thế. Việc gì cũng phải cân nhắc kĩ rồi mới làm,
không thể để lại nhược điểm. Trước khi làm gì mà hỏi qua cha và mẹ,”
búng búng vào kế ước, “thì chúng ta cũng không vì chuyện này mà phạt
con. Con có thể kiếm tiền, ngày sau không phải chịu nghèo khổ, cha mẹ
vui mừng còn không kịp. Nhưng con vẫn biết quá ít chuyện, phải đọc nhiều sách hơn, biết quy củ hơn mới được. Từ ngày mai trở đi, phải để ý nhiều hơn, hiểu không?”
Trịnh Diễm ngoan ngoãn gật đầu.
Từ đó về sau, Trịnh Diễm kiếm tiền từ bên ngoài cũng minh bạch, tuy rằng
cái giá phải trả là một lần mất mặt như thế, nhưng ít ra cũng không lưu
lại bất kì di chứng nào. Trịnh Tĩnh Nghiệp vô cùng hài lòng vì con gái
rất thức thời, Đỗ thị còn nói thầm với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cũng khó cho
nó, không biết làm sao nghĩ ra cách này, ta còn sợ con nó làm hỏng thứ
tốt, thì nó lại nộp sản nghiệp lên.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp hài lòng vì khi tâm tư con gái đi lệch đường, biết sai liền chọn một con đường tốt nhất, giảm thiệt hại đến mức tối thiểu. Sau đó
còn dốc hết sức che chở cho thủ hạ, xem ra sẽ có nhiều kẻ trung thành
hơn. Hơn nữa, sai lầm của Trịnh Diễm ở đây chỉ là chỗ không hiểu rõ quy
củ, chẳng phải vì lòng dạ không tốt. Thông minh, giàu tình cảm, chẳng
qua thiếu một chút thường thức, rất tốt.
Hai vợ chồng còn phải dọn dẹp cực diện rối rắm Trịnh Diễm lưu lại, dù sao
để con gái nhỏ chỉ biết đến chuyện tích trữ tài sản thì cũng không không phải thanh danh hay ho gì cho cam. Đã nói thì không đổi, kết thúc thì
kết thúc. Tuyên bố với cả nhà rằng tiền của Trịnh Diễm là của hồi môn
sau này của nàng, có thể để nàng tự mình xử lí, nếu có thể sinh sôi, thì cũng là tự tăng lên lượng đồ cưới cho mình, cứ thế mà được thông qua.
Về sau, con gái trong nhà cũng có thể theo đó mà làm.
Trịnh Diễm sau họa được phúc, có quyền tự chủ xử lí tài sản của mình, dù đã
đánh mất một ngôi nhà, tiền thuê hằng tháng, nhưng nàng vẫn có tiền
trong tay, trở về bù lại tổn thất cho các tì nữ. A Khánh rất cảm kích:
“Là do nô tì chưa nói rõ với Thất nương, không bị đánh đã là may mắn lắm rồi, nào có mặt mũi mà dám nhận tiền của Thất nương?” A Tiếu cũng liên
tiếp nói không cần. Lại nói, không phải tì nào ở chỗ Trịnh Diễm cũng
biết nguyên nhân chuyện này, cũng không vui trong lòng, nhưng được Trịnh Diễm bù tiền cho, ít ra không ai có oán niệm, lần sau có làm chuyện gì, cũng sẽ nghiêm túc thi hành.
“Làm gì mà mặt nhăn nhúm lại thế, đừng khóc nữa. Về sau mà ta có làm chuyện gì không ổn, thì các chị chỉ cần nói ra là được.”
***
Qua chuyện này, Trịnh Diễm cũng thành thật hơn, trong một thời gian ngắn
quyết định không nghĩ tới chuyện trí nghiệp gì nữa, cho dù muốn mua nhà, cũng cần có căn thích hợp, không phải ngày nào cũng có người muốn bán
nhà làm lộ phí. Nhà trong kinh thành, nếu không phải bị ép quá mức, nào
có ai cam lòng bán đi?
Nhiệm vụ hiện tại của nàng là học hành, Trịnh Tĩnh Nghiệp xác định tâm trí
con gái chín chắn hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi nhiều, nhưng vẫn cần
phải có thường thức, bày mưu đặt kế cho Cố Ích Thuần và Đỗ thị, dạy dỗ
kiến thức thông thường cho nàng! Có năng lực mà không hiểu chuyện, thì
chính là đại họa! Chỉ đối xử nàng như với chị gái mình là chưa đủ, phải
để nàng hiểu và hưởng dụng sự đãi ngộ đó thế nào mới được!
Trịnh Diễm tự giác biết rằng mình đã sai lầm, càng dốc lòng học tập, dạy gì
học gì, trước tiên cứ bắt đầu từ những quy định cơ bản nhất trong cuộc
sống, rất tự giác, khiến các thầy đều rất vui mừng.
Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy con gái ngoan ngoãn, cũng yên lòng, dặn dò: “Tháng này trừ khi đến chỗ Cố bá phụ thì đừng đi đâu, gần đây có rất nhiều người
vào kinh ứng thí, không nên bị đụng phải.”
“Ứng thí?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp sợ con gái không hiểu chuyện lại làm ra chuyện gì, giải
thích: “Đã đầu xuân, cũng hết tết, thời tiết đang ấm áp, vừa vặn tuyển
chọn nhân viên. Các phủ thiếu người hoặc để trống, thì cho gọi những
người có tài năng và học vấn đến ứng thí, thi làm quan.”
“A?” Nếu có kì thi làm qua như thế, tại sao từ trước đến giờ không hề nghe
nói qua? Hơn nữa, chức quan của Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng không phải nhờ
thi cử mà đạt được, “Có thể thi cử để ra làm quan ạ? Không phải cần qua
tiến cử sao?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười lạnh một tiếng, cuộc thi tuyển công chức này là do ông đề ra, khi trước ông vì chuyện tiến cử mà không thể không xin vào làm
học trò Quý Phồn, tuy rằng học rất nhiều thứ, nhưng rất không vừa lòng
với hình thức đi cửa sau này. Ông cho rằng chỉ cần có khả năng, sao lại
phải cần tiến cử mới có thể ra làm quan?
Từ khi chỉ chọn thuộc hạ có năng lực cho mình, ông đã nghĩ ra một kiểu tuyển gọi rất kì lạ, dán yết bảng: Ông đây thiếu người, có khả năng thì vác xác tới thi.
Chế độ bấy giờ, ngoại trừ những chức quan quan trọng, thì những thứ khác
đều do tự chiêu mộ. Ví dụ như phủ Tể tướng, Tể tướng được do Hoàng đế bổ nhiệm, còn chức quan như Công tào, Chủ bộ, là những chức vụ có phẩm cấp chính thức của quốc gia, nhưng đều do Tể tướng tự mình chọn ra, sau đó
trình lên cho Hoàng đế: Thần đã nhìn trúng ai, ai đó, muốn để hắn tới chỗ mình.
Bình thường Hoàng đế đều phê chuẩn cả. Có điều bình thường muốn tiến cử như
thế, đều phải được người danh vọng đề cử, sau đó tùy thuộc vào tâm ý chủ quan, thường do các thế gia khống chế.
Trịnh Tĩnh Nghiệp xuất thân hàn vi, phá vỡ cái truyền thống này. Không thể
không nói, phương pháp này vô cùng có hiệu quả, bởi vì nổi danh không
chắc có thể làm được việc, như Lý Tuấn chẳng hạn. Nhưng xuất thân không
tốt, chịu khó làm việc nhất định không ít, lại có cả lòng cầu tiến.
OMG! Trịnh Diễm lại bị cha mình đánh bại lần nữa.