Thấm thoắt đã trôi qua 1 tuần, Vân vì chăm chỉ xoa thuốc nên vết thương cũng lành hẳn trong 3 ngày, 4 ngày còn lại, Vân đâm đầu vào tập luyện với cường độ cao, rất nhanh đã nắm rõ tiết tấu với đoàn Andrea, còn phần trình diễn của bản thân coi như đã hoàn chỉnh.
Tối nay buổi hòa nhạc sẽ diễn ra, nhóm Hân đã hạ cánh xuống sân bay từ chiều, cả đám thu dọn qua loa rồi đến nơi diễn ra buổi hòa nhạc, không đến thì không biết, đến rồi mới nhận ra bản thân tụt hậu đến mức nào, Ngọc cảm thán không thôi.
"Ngoài sảnh đã đông vậy rồi, không biết bên trong như nào?".
"Đến lượt mình rồi kìa, nhanh hộ cái!". Hân là người sốt ruột nhất nhóm, tuy vậy cô vẫn ra vẻ điềm tĩnh chán.
Bọn họ ngồi ở ví trí gần trung tâm, cũng coi là vị trí đẹp, cả ba yên tĩnh thưởng thức buổi hòa nhạc còn Hân lại mong chờ phần diễn của Vân hơn. Ngọc vốn không hiểu nhiều về nhạc giao hưởng, mới có tiết mục đầu tiên đã muốn gục lên gục xuống nhưng cô không thể hiện quá rõ ra bên ngoài, chỉ là thi thoảng sẽ che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
Nhung thì ngược lại, hai mắt cô ấy sáng lên, thi thoảng sẽ nói thầm vào tai Hân, bình phẩm về bản nhạc. Tiết mục đầu tiên qua đi, đoàn người của Andrea dần ổn định vị trí.
Vân là nghệ sĩ giấu mặt, đoàn của Andrea cũng nhiều người, cô lựa chọn một chỗ khá khuất ánh nhìn rồi ngồi xuống, vừa thấy Vân bước ra, Hân đứng ngồi không yên, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Vân, từ lúc em bước ra cho đến giờ.
Vân ăn mặc giống với đoàn, nhìn qua thì không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ có mình Hân biết, hôm nay em ấy đẹp hơn bất cứ ai. Nơi em ngồi, ánh sáng còn không tới nhưng trong mắt Hân, em tỏa sáng hơn tất cả.
Trần Khả Hân làm sao mà tập trung nghe nhạc nữa, cô chỉ chú ý mỗi Vân. Rất nhanh, tiết mục thứ hai đã kết thúc, hình bóng Vân cũng theo đoàn mà lui ra cánh gà. Ngọc thở dài, nói thầm với Hân.
"Khi nào mới đến lượt Vân đây nhỉ?".
Hân mỉm cười cô cũng thì thầm lại với Ngọc.
"Diễn xong rồi, mới vừa nãy đấy".
Ngọc giật mình, sao cô lại không thấy cơ mà Thu cũng chả nói gì ấy thế mà Hân biết cũng không nhắc cô, Ngọc trừng mắt nhìn lại nhưng bây giờ quá tối Hân không nhìn thấy ánh mắt viên đạn của Ngọc.
Tiết mục tiếp theo đã lên sân khấu, Hân thực sự muốn ghi hình màn trình diễn của Vân, nhưng nơi đấy cấm sử dụng điện thoại, không còn cách nào khác, cô đành từ bỏ ý định. Ngọc thấy màn trình diễn của Vân đã qua, cũng không còn hứng thú xem tiếp nữa, cô nói thầm với Hân.
"Nếu Vân diễn xong rồi thì đi về nhá. Ở đây chán quá".
Hân lắc đầu, cô muốn tận hưởng tiết mục cho đến phút cuối, Nhung cũng vậy. Thấy hai đứa kia từ chối, Ngọc cũng cố gắng ở lại cùng với đám bạn, Thu cũng không nỡ để Ngọc buồn, cô bèn đề nghị để cho Ngọc và mình đi trước, Hân với Nhung cũng không ý kiến gì Thu để lại lời chúc mừng cho Vân rồi dắt tay Ngọc về khách sạn trước.
Tiết mục thứ ba đã qua, MC cầm mic nêu tên tiếp mục tiếp theo.
"Next one, Grace Franz with her new song "Glorreicher Sieg"!".
*Glorreicher Sieg là tiếng Đức, nghĩa là chiến thắng vẻ vang
Vân bước đến trung tâm sân khấu, em đặt tay trước ngực rồi cúi chào, sau lưng còn có những người khác, vị trí piano, cello, clarinnets, trumpets, tuba,... lần lượt được lấp đầy. Khoảnh khắc Vân bước lên sân khấu, Hân ngẩn người, hai mắt sáng rực rỡ nhìn bóng hình xinh đẹp ấy, Vân đã thay trang phục, trên người mang một sắc thái kiều diễm.
Váy dạ hội hai dây màu xanh navy đậm, hai dây đan chéo lộ khe ngực quyến rũ, váy xẻ đùi gợi cảm. Thân váy ôm dáng, phác họa đường cong hoàn hảo của eo, dáng đi uyển chuyển chậm rãi bước đi, tiếng giày cao góp "cộp cộp" vang vọng trong hội trường, tiếng giày cao gót như gõ vào trái tim Hân, mỗi lúc một nhanh, mỗi nhịp một nặng.
Vân không đeo kính, gương mặt tranh điểm đậm nhưng như thế càng khiến em thêm kiêu sa, lộng lẫy, mái tóc búi cao như làm tôn điểm cho cần cổ trắng nõn của mình. Dưới ánh đèn vàng của sân khấu, Vân như viên kim cương tỏa sáng lấp lánh. Làn da trắng không tỳ vết cùng dáng người gợi cảm, khán giả xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi về em.
Ánh đèn dần tối lại, toàn bộ đều tập chung trên sân khấu, Vân đặt violin lên vai rồi bắt đầu trình diễn.
Giai điệu mang khí thế hào hùng, khác với âm điệu nhẹ nhàng như trước đây, bản nhạc lại mang phong thái uy nghiêm, cùng niềm kiêu hãnh của hoàng gia, cứ đến những đoạn chuyển tấu là tất cả đều nổi da gà. Có lẽ tiết mục của Vân là nổi nhất đêm nay.
Kết thúc bản nhạc, tiếng vỗ tay như sấm rền vang vọng trong nhà hát, Vân mỉm cười, cúi đầu thêm lần nữa rồi đi vào cánh gà. Còn hai tiết mục mới kết thúc nhưng Hân đã muốn rời đi, cô muốn gặp Vân.
_______
Vân ngồi một mình trong phòng hóa trang, thật may mắn là phần trình diễn thành công. Cô xoay xoay cánh tay trái đã mỏi nhừ của mình, rồi mở điện thoại ra nhìn. Chị Thư nói sẽ đến gặp cô ở phòng hóa trang, anh Nam cùng Chi cũng đến, Vân mỉm cười cô lục túi xách tìm cặp kính của mình.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vân tưởng đó là chị Thư cô hướng bên ngoài hô lớn.
"Vào đi ạ".
Người bên ngoài đã đi vào nhưng lại không lên tiếng, Vân đeo kính lên rồi quay ra cửa mỉm cười với người nọ, nhưng nụ cười trên gương mặt Vân lập tức cứng lại, cô đứng phắt dậy làm đổ ghế ngồi tiếng "rầm" nặng nề vang lên trong căn phòng hóa trang người nọ như không để ý mà lên tiếng.
"Vân, em ra viện rồi sao không báo cho anh?".
Người đàn ông trước mặt nhìn Vân với biểu cảm dịu dàng, anh ta mỉm cười hiền lành với cô, trong tay cầm bó hoa hồng đỏ rực. Toàn thân Vân run rẩy, cô lấy tay che miệng đôi mắt mông lung hoảng sợ nhưng miệng lại cười, anh ta áp sát gần Vân rồi ôm vào lòng.
"Vân, em vẫn còn giận anh à? Anh thật sự không cố ý". Vũ Duy Khang nói một cách chân thành với Vân.
Vân bỏ ngoài tai lời nói sáo rỗng của Khang, cô nỗ lực che giấu cảm xúc kích động của mình lại. Con dao được nhét trong túi xách từ lúc nào đã được Vân nắm chặt trong tay, anh ta ôm Vân nhưng anh nào biết lưỡi dao kia đã kề sát gáy anh.
"Bỏ ra".
"Anh xin lỗi vì hôm đó đã...đáng lẽ anh nên hỏi ý em trước, anh biết sai rồi".
Khang nói như thể mình hối hận lắm, nếu không phải ngày đó anh muốn gạo nấu thành cơm thì Vân đã không bị nhốt vào viện tâm thần như bây giờ. Vân cảm thấy từng cái chạm của anh thật dơ bẩn càng khiến Vân muốn anh biết mất thật nhanh.
"Anh biết gì không Khang?". Lưỡi dao sắc lẹm chạm đến da thịt của Khang, Vân híp mắt lại, giọng cười ngả ngớn.
"Nếu hôm đó tôi mà không vào viện tâm thần, thì Khang giờ này đã mồ yên mả đẹp rồi".
Cửa bị đá tung, anh Nam xông vào, anh một tay kéo Khang về phía mình rồi đấm mạnh một cú trên gương mặt điển trai của Khang. Chị Thư cùng Chi chạy đến kéo Vân ra sau, sự xuất hiện của hai anh chị làm kế hoạch của Vân bị phá tan làm cô buồn lắm.
"Thằng chó đẻ này, mày còn dám đến gần Vân à! Tin tao đánh chết mày không!". Nam giận dữ túm cổ áo của Khang, anh vẫn còn muốn đấm thêm một phát nữa cho hả dạ.
"Em...em, ban nãy Vân nói...nói". Vũ Duy Khang ôm mặt lùi lại, câu nói đe dọa của Vân còn văng vẳng bên tai, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn kia.
"Chị Thư bảo Chi lánh tạm đi, ngày hôm nay em phải đánh nhừ tử thằng rẻ rách này". Anh Nam vùa nói vừa che chắn Anh Thư ở đằng sau mà chị cũng không kiềm chế được nữa, chị ấy vùng vằng xông lên quát lớn.
"Cái loại đàn ông đê hèn. Khôn hồn thì cút ra khỏi đây!".
Vân ôm lấy chị Thư từ đằng sau, cô gác cằm lên vai chị, tóc mái rũ xuống che nửa gương mặt, nhìn em tủi thân lắm, chị Thư xoa đầu an ủi Vân nhưng chị nào biết dưới góc nhìn của Khang, Vân chả giống người yếu đuối một chút nào. Tay của Vân cầm một con dao sắc lẹm còn dính một chất lỏng màu đỏ, Vân nhìn Khang mỉm cười tươi tắn còn nháy mắt lại với anh, Khang bị điệu cười đấy làm cho lạnh gáy, anh đưa tay sờ ra sau đầu liền sờ phải một chất lỏng ấm nóng đọng lại đang lăn dài xuống lưng.
Nam còn muốn làm ầm lên nhưng đột nhiên Khang chạy ù ra ngoài, anh Nam cay lắm nhưng thấy nó chạy rồi nên thôi dù vậy anh vẫn gằn giọng chửi theo. Còn Vân thì lặng lẽ gập lại lưỡi dao, cô nhìn thấy vệt máu đỏ còn dính trên lưỡi dao, nhịp tim đập dồn dập, có một giọng nói kì lạ thì thầm xúi giục Vân phải tạo thêm sắc đỏ.
Chị Thư thấy thằng đấy chạy rồi mới xoay người Vân quan sát trái phải, Vân không động đậy để mặc chị xoay mình vòng vòng. Anh Nam phát hiện Vân không bình thường trước, anh cẩn thận hỏi.
"Vân ơi?".
Vân không đáp lại, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống sàn một lúc lâu. Chị Thư có linh cảm không tốt, chị lắc lắc người Vân nhưng vẫn không có động tĩnh gì. An Chi nhìn mẹ mình biểu cảm lo lắng, cậu Nam thì đánh chú lạ kia còn dì Vân thì thất thần, Chi bất an kéo kéo váy của Vân nói.
"Dì Vân ơi?".
Vân không đáp, chị Thư hoảng loạn suýt nữa là khóc, tự nhiên em lại đứng im không nhúc nhích như này làm chị sợ đến run rẩy.
Hội chứng Catatonia hay còn gọi là hội chứng căng trương lực, là một rối loạn tâm thần và ảnh hưởng đến khả năng di chuyển bình thường của một người. Catatonia là một bệnh lý biểu hiện lâm sàng, cốt lõi của bệnh là rối loạn vận động. Chỉ được coi là phân nhóm của tâm thần phân liệt. Đặc biệt ở chỗ là người mắc bệnh có thể đứng im hoặc giữ tư thế này suốt cả tiếng đồng hồ hoặc 10 ngày không nhúc nhích cũng được.
Biểu hiện của Vân nhìn khá giống sững sờ căng trương lực*, là sự giảm sút rõ ràng các phản ứng lại mọi tác động của môi trường. Em có thể như này suốt hàng tiếng hoặc hàng ngày.
*Căng trương lực có 4 trạng thái.
Cách có thể chữa bệnh này rất ít ỏi, có một liệu pháp hay được sử dụng trên người Vân khi còn ở bệnh viện. Đó là liệu pháp sốc điện (ECT) chuyên dùng để trị hội chứng Catatonia.
Nhớ tới hình ảnh Vân bị sốc điện ngày trước làm chị Thư muốn ngất xỉu tại chỗ, Nam tiến lại gần anh đang định đánh ngất xỉu Vân. Nhưng thân hình kia đã gục xuống trước rồi Anh Thư là người gần nhất, chị nhìn Vân bất ngờ ngã xuống liền tiến lên đỡ cô.
"Vân, Vân! Tỉnh lại đi em!".
Chị Thư vỗ vỗ má Vân, nhưng em vẫn không tỉnh lại anh Nam bế Vân lên rồi chạy ra ngoài chị Thư ôm An Chi nhanh chóng đuổi theo Nam.
_______
Hân và Nhung đứng gần vỉa hè, cảm xúc dâng trào làm Nhung bàn luận không ngừng. Còn tiết mục của Vân càng không tiếc lời khen, Hân mỉm cười lắng nghe Nhung nói chuyện chợt cô nhớ ra điều gì đó, Nhung quay sang nói với Hân.
"Này, mày không tính gặp Vân hả? Kết thúc buổi diễn là gặp được rồi mà?". Cô chỉ đơn giản là nói đùa, không nghĩ tới Hân lập tức đồng ý, rồi vội vàng đến gần cửa sau của nhà hát.
Nhung bật cười ha hả, rồi nhanh chóng bám theo sau, hai người vừa đến trước phòng trang điểm, Hân hồi hộp trong lòng, không biết lúc gặp Vân thì nên nói gì đây. Nên chúc mừng em trước hay là tặng quà? Thôi chết! Quên mua quà rồi!
Đang lúc Hân còn đang luống cuống, cửa sau chợt mở ra, một người đàn ông đẹp trai trên tay thì đang bế ngang một người phụ nữ và người đó không ai khác chính là Vân theo sau là một người phụ nữ đẹp cùng với một bé gái dễ thương. Cả ba người sững sờ nhìn Hân nhưng rất nhanh đã đổi hướng đến vỉa hè. Chị Thư đi sau nói khá lớn, đủ để nhóm Hân nghe được.
"Vân đừng làm chị sợ mà". Hân mở to mắt ra nhìn ba người kia.
Nhung đứng bên cạnh tính nói gì đó nhưng Hân đã chạy vội về phía mấy người xa lạ kia.
"Cô gì ơi! Cô khoan đi đã!". Chị Thư quay đầu thấy Hân đang chạy về phía này anh Nam cũng dừng lại nhìn Hân.
"Cô gọi tôi á?". Thư chỉ vào mình ánh mắt nghi ngờ nhìn Hân.
Hân gật đầu, đền gần mới thấy đúng là Vân đang nằm an tĩnh trong lòng người đàn ông nọ.
"Vân làm sao vậy?". Chị Thư mở to mắt ra nhìn, anh Nam cũng bất ngờ, chị không trả lời câu hỏi Hân mà hỏi ngược lại.
"Cô là gì của Vân?".
"Tôi là bạn em ấy".
"Vân không có bạn". Nam nói thẳng anh nhăn mày nhìn Hân.
"Tôi quen em ấy từ đầu tháng trước". Hân giật mình vì câu nói của người đàn ông kia nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đáp.
Đầu tháng trước là thời điểm Vân xuất viện, anh Nam vẫn nhăn mày nhìn Hân chằm chằm.
"Vân làm sao vậy?". Hân không để ý đến thái độ cọc cằn của Nam cô lo lắng hỏi.
Nam không nói gì liền quay đi chạy về phía xe mình.
Chị Thư nhìn người con gái xa lạ này nhưng biểu cảm lo lắng không chút giả tạo cô nhìn bóng dáng Nam đang xa dần, chần chừ một lát, bỗng Thư lên tiếng đề nghị.
"Cô có muốn đi cùng không?". Hân nhìn Thư gật đầu nói vài ba câu với Nhung rồi lên xe cùng Thư.
__________
Lê Hoàng Nam khoanh tay trừng mắt nhìn Hân, anh vẫn còn đề phòng cô Thư đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh, một lát sau bác sĩ bước ra nói.
"The patient faints due to overwork. Get enough rest and she"ll wake up, everyone don"t worry".
"Người bệnh ngất xỉu là do làm việc quá độ. Nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tỉnh, mọi người đừng lo".
"Thank you, Doctor".
Bác sĩ gật đầu rời đi.
Hân thở phào nhẹ nhõm, Thư quay qua chào hỏi.
"Ban nãy tôi quên giới thiệu, tôi là chị của Vân, tôi tên Thư, đây là anh trai Vân, Hoàng Nam".
"Chào anh chị, em tên Hân".
Nam không nhăn mày nữa nhưng cũng chả nói gì nhìn anh không có vẻ niềm nở lắm.
"Ở đây đã không có gì rồi. Cô về đi".
Hân biết anh Nam đang xua đuổi mình nhưng cô không muốn về. Tính nói gì đó thì bên trong một trận tiếng ồn, các y tá và bác sĩ chạy vọt vào bên trong, tiếng la hét cùng tiếng đồ vật di chuyển truyền ra, ồn ào vô cùng.
Nam ngó vào bên trong nhìn, anh tái mặt đi trong tức khắc.
Vân đứng giữa phòng, em cười ha ha khi nhìn một y tá vừa bị em đẩy ngã ra sàn, các vị bác sĩ còn lại muốn túm lấy em nhưng Vân đã nhanh chóng né tránh. Em vừa tính chạy đi nhưng lại quay lại, miệng lẩm bẩm mấy câu.
"Ahaha. Dép, dép". Xỏ xong dép, Vân dang hai tay ra rồi cười hì hì, nhận thức đột ngột suy giảm như đứa trẻ tinh nghịch.
Anh Nam đang muốn túm lấy Vân nhưng em đã né tránh anh rồi còn thè lưỡi trêu ngươi, chị Thư vội chạy lại đến bắt Vân thấy thế em liền chạy ngược hướng, Vân cười hớn hở như một đứa trẻ ngỗ nghịch còn không quên quay lại khích đểu bọn họ.
Hân giật mình đứng nhìn cảnh tượng trước mắt. Vân cười tươi như hoa, trên người mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, hành động trẻ con không phù hợp với lứa tuổi điên điên rồ rồ chạy náo loạn khắp nơi.
"Vân!". Hân gọi lớn.
Vân khựng người lại, em nghiêng đầu nhìn Hân hành động ngây thơ khác hẳn với hình tượng xinh đẹp già dặn thường ngày của em. Vân bật cười, em tránh né đám bác sĩ, y tá bệnh viện mà chạy vọt về phía Hân, sau đó nhảy chồm lên người cô, tay ôm cổ, chân quấn quanh eo Hân.
Đầu dụi dụi vào xương quai xanh như đang làm nũng với Hân, miệng lẩm bẩm mấy lời không đầu không đuôi, Nam giật mình, không nghĩ tới Vân sẽ làm như vậy với người ngoài.
Hân đỡ mông Vân, sợ em rơi tọt xuống dưới tay cô liền chạm phải hai thứ mềm mại kia mặt Hân đỏ ửng. Các bác sĩ thì rón rén đi đằng sau Vân, tay cầm kim tiêm chứa thuốc mê. Hân nhìn chăm chú vào em, đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng khuyết miệng cười rạng rỡ ngây thơ như một đứa trẻ, lớp trang điểm đã được tẩy sạch, bây giờ sắc mặt em trông nhợt nhạt hơn đôi chút, có chút khác lạ so với thường ngày.
Cơ thể mềm mại dán chặt lên người cô, Hân có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của Vân hòa lẫn mùi thuốc khử trùng, áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn xuống cũng thấy đồ nội y cùng khe ngực quyến rũ, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Hân, em mỉm cười hiền lành, rướn người thì thầm bên tai Hân.
"Hân". Các vị bác sĩ vọt đến rồi tiêm thuốc vào cổ Vân.
Vân mở to mắt, cô dãy giụa trên người Hân một lát rồi gục đầu vào vai Hân ngủ say.
Các bác sĩ bảo Hân đặt xuống xe lăn rồi đưa về phòng bệnh, chị Thư quay qua bàn bạc với anh Nam.
"Hôm nay đưa Vân về đi, làm thủ tục xuất viện luôn...Trời ơi, em tôi sao lại khổ quá thế này!". Nam gật đầu, nghe đến câu cuối của chị Thư anh liền đồng cảm với chị.
"Ban nãy là làm sao vậy?".
Chị Thư mím môi nhìn Hân, chị nắm chặt bàn tay của mình rồi nặng nhọc nói.
"Thực ra Vân...đầu óc em ấy không được ổn định cho lắm, nhưng Vân đã xuất viện rồi! Không hiểu sao hôm nay lại tái phát nữa". Nói xong nước mắt rơi lã chã, chị Thư nức nở khóc.
Hân đơ người, khóe mắt nóng ran, nhìn người con gái đang yên tĩnh ngủ trong căn phòng kia mà nghẹn ngào.
"Vân".
Nam đã trở lại, anh đưa Vân cùng chị Thư vào xe rồi rời đi, để lại Hân còn đang ngẩn người. Sau khi trở về, cô cũng không muốn nói nhiều với đám bạn, chỉ nói.
"Tao đi nghỉ trước". Rồi ngồi trầm tư suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
________
Chap sau hé lộ bệnh thật của Vân.