Con Gái Của Sarah

Chương 7




Có tiếng chuông reo lên lúc năm giờ mười phút, báo hiệu sự xuất hiện của một khách hàng nữa. Cái chuông suốt ngày kêu ầm ĩ, Sarah ngạc nhiên vì tần suất reo của nó, cô vô thức nhìn lên. Cũng vô thức, tim cô đập rộn ràng và mặt ửng đỏ khi bắt gặp đôi mắt đen của Rome ở phía bên kia căn phòng.

Cô đang phục vụ một khách hàng nên anh không tới chỗ cô. Anh nhìn cô, một bên lông mày nhướng lên và bắt đầu bước vơ vẩn dọc theo lối đi, xem xét hàng hóa, hai tay cho vào túi quần, áo khoác không cài cúc. Anh đã nới lỏng cà vạt, nút thắt bằng lụa trễ nải bên dưới cổ. Sarah đang cố gắng tiếp chuyện người khách nhưng đồng thời cũng muốn quan sát Rome, cảm thấy hơi bồn chồn, lo lắng không biết anh có tán thành không, tâm trạng hệt như một người mẹ có con lần đầu tiên tham gia một vở kịch ở trường học. Điều gì xảy ra nếu anh cảm thấy không hài lòng?

Cô không biết sẽ tiếp nhận như thế nào đây.

Cuối cùng, người phụ nữ trung niên cũng mua vài cuộn chỉ và một cuốn sách về mẫu khăn phủ giường bằng len đan. Khi bà khách ra về, Derek từ phía sau bước tới chỗ Sarah. “Cháu đã cài chốt cửa sau và dọn dẹp xong cả rồi. Năm giờ rưỡi là cô đóng cửa phải không ạ? Vậy cháu sẽ bắt đầu sơn căn phòng kia vào ngày mai.” Trong khi Rome thong thả bước về phía cô, vẫn vẩn vơ nhìn đống hàng hóa, Sarah nhìn vào mắt anh qua vai Derek. “Ừ, năm rưỡi đóng cửa.”

“Để cháu đưa cô về, cô Matthews”, Derek đề nghị, nhưng giọng có vẻ kiên quyết hơn một lời đề nghị bình thường.

“Không cần đâu”, Rome nói giọng thoải mái, bước tới đứng ngay sau lưng cậu bé. “Chú sẽ ở lại với cô ấy đến giờ đóng cửa, cháu muốn về thì cứ về đi.”

Derek quay lại, đôi mắt nâu vàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Rome. Cậu đã vài lần nhìn thấy Rome từ đằng xa nên biết ngay người đàn ông này là ai, nhưng hai người chưa bao giờ được giới thiệu với nhau. Sarah nhanh nhảu: “Rome, đây là Derek Taliferro. Derek, đây là chồng cô, Rome”.

Rome chìa tay ra theo kiểu hai người đàn ông chào nhau và Derek thản nhiên bắt tay anh coi như đây là điều đương nhiên. “Chào chú”, cậu nói với thái độ lễ phép.

“Chú rất vui vì cuối cùng cũng được gặp cháu”, Rome nói. “Cô Sarah nhắc đến cháu luôn. Theo như chú nghe được, chắc cô ấy không thể khai trương cửa hàng sớm như thế nếu không có cháu giúp.”

“Cám ơn chú. Được giúp cô cháu rất vui, cháu thích làm những công việc chân tay đó.”

Cảm thấy đã nói hết những điều cần thiết cho cuộc gặp mặt lần đầu tiên, Derek quay sang Sarah. “Vậy cháu đi về nhà đây. Sau khi tan học cháu có gọi cho mẹ, bà nói rằng mình đang viết một bài báo, có thể suy ra là mẹ đã quên không nấu ăn. Tốt hơn là cháu nên mua về cho mẹ một miếng sandwich trước khi mẹ cháu đói lả đến mức không đánh máy được nữa. Gặp lại cô vào ngày mai nhé, cô Matthews.”

“Được rồi. Đi cẩn thận đấy”, cô dặn dò.

Cậu nở một nụ cười thật tươi, khuôn mặt bừng sáng, một nụ cười có sức lay động. “Cháu luôn cẩn thận mà cô. Cháu không đủ tiền nộp phạt nếu bị cảnh sát chặn đâu.”

Khi Derek đã ra về, Rome tò mò hỏi, “Nó về nhà bằng gì?”.

“Xe hơi”, Sarah mỉm cười trả lời.

“Nhưng nó mới mười lăm tuổi phải không?”

Cô gật đầu. “Nhưng nó không bao giờ bị bắt cả, vì trông nó đủ lớn để có bằng lái xe. Tất nhiên là nó lái xe vô cùng cẩn thận. Em không hình dung nổi nó còn làm được những việc gì nữa.” Rồi như thể không chịu đựng lâu hơn được nữa, cô hỏi giọng gấp gáp, “Anh thấy sao?”.

Anh lại nhướng mày ra vẻ chế giễu, người dựa hẳn vào quầy thu ngân. “Về cửa hàng, hay Derek?”

“Ừ thì... cả hai.”

“Anh rất bất ngờ.” Anh nói không chút đắn đo. “Cả về Derek và cửa hàng. Anh tưởng mình sẽ lọt vào một cửa hàng trống rỗng chứ không phải là một nơi mang lại cảm giác bền vững như đã tồn tại hàng thế kỷ như thế này. Quả thực là những thứ đồ thủ công trông hay lắm đấy, em tìm ở đâu thế?”

“Mọi người mang chúng đến. Em bán và lấy hoa hồng thôi. Mọi người thường trả giá cao cho chăn làm bằng tay và đồ gốm.”

“Anh có thấy giá chăn trên bảng kia rồi”, anh nói khẽ.

“Derek cũng hay, đúng không? Em có chắc nó mới chỉ mười lăm tuổi không đấy?”

“Marcie đã thề vậy, và cô ấy phải biết rõ chứ. Tháng tới là sinh nhật nó.”

“Mười sáu thì có nhiều hơn mấy đâu. Thằng bé khỏe đấy.”

“Em thuê nó phụ em các buổi chiều và những ngày cuối tuần. Trước đây nó làm thêm trong một cửa hàng tạp phẩm, nhưng có một cô thu ngân theo đuổi nó nên Marcie xin em nhận nó vào làm. Thế là em nhận nó luôn.”

“Nó vẫn còn quá nhỏ tuổi để làm công việc như thế này.”

“Nó đang dành dụm tiền để học đại học. Nếu không làm ở đây thì nó cũng làm ở đâu đó thôi, dù Marcie có thích hay không. Em có cảm tưởng là khi nó đã quyết định làm gì đó rồi thì chẳng gì có thể ngăn cản được cả.”

Câu chuyện bị ngắt quãng khi chuông cửa lại reo inh ỏi, một người mẹ trẻ bước vào, trên tay bế một đứa bé ở lứa tuổi chập chững, cùng một đứa khác khoảng năm tuổi lẵng nhẵng bám theo sau. Rome liếc nhìn cô ta, anh chợt thấy hai đứa trẻ, có thứ gì đó đang đóng băng lại trong mắt anh. Anh sững người, vẻ mặt trống rỗng không còn chút sức sống. Anh lùi lại, Sarah liếc nhìn anh vô vọng khi cô bước tới giúp người khách hàng. Người phụ nữ trẻ mỉm cười và biểu lộ sự thích thú với bộ sưu tập các chú hề mình nhồi bông có đầu và chân tay bằng sứ. Mẹ cô cũng sưu tầm các chú hề và sắp tới là sinh nhật của bà. Trong lúc người phụ nữ coi hàng, chọn lựa, cô đặt đứa nhỏ xuống sàn, còn đứa lớn đu lên quầy, cặp mắt tròn xoe nhìn chăm chăm vào những chú hề. Sarah và người mẹ trẻ chỉ lơ là chút xíu, thoắt cái, đứa nhỏ đã lẫm chẫm bước đi đâu mất. “Justin, lại đây nào!”

Đứa trẻ cười khúc khích và chập chững bước quanh quầy hàng, tiến thẳng đến chỗ Rome. Như có một mũi tên vừa xuyên qua người Sarah khi cô nghe thấy tên cậu bé và gần như kêu thét lên khi nhìn thấy bộ mặt trắng bệch của Rome. Anh bước sang bên cạnh, tránh đứa bé, thậm chí không buồn nhìn xuống nó. “Anh đợi ở ngoài xe”, giọng anh khàn đi, đầy căng thẳng, không giống như thường ngày và anh bước ra, lưng căng cứng. Người phụ nữ trẻ không để ý phản ứng của Rome, cô bắt kịp thằng nhỏ, cù vào bụng làm nó cười khanh khách. “Chắc mẹ phải buộc con lại thôi, quỳ nhỏ!”

Người khách mua hai chú hề và ngay khi cô ra khỏi cửa hàng, Sarah quay tấm biển “ĐÓNG CỬA” ra ngoài và bắt đầu khóa cửa. Tim đập dồn dập, cô muốn tới với Rome. Liếc qua cửa sổ, cô thấy anh ngồi trong xe của mình trên phố, đậu cách cửa hàng không xa, đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Cô thầm nghĩ, tốt nhất hãy để anh một mình thêm ít phút, cô khóa cửa, cài chốt cẩn thận rồi mới ra xe mình. Khi cô lái xe ra khỏi lối đi xuống phố, Rome lái xe theo sau.

Anh không nói gì trong thang máy dẫn lên căn hộ, hàm đanh cứng, mắt xa vắng. Sarah ngập ngừng gọi “Rome?”, nhưng anh không nhìn hay tỏ vẻ nghe thấy tiếng của cô.

Đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cô mới đặt đôi tay lên cánh tay anh. “Em xin lỗi. Em hiểu cảm giác của anh...”

“Em không thể nào hiểu được cảm giác của anh đâu”, giọng anh cay nghiệt, giật tay khỏi tay cô. “Lúc nào xong bữa tối thì cho anh biết.”

Sau khi anh quay lưng lại bỏ đi, cô vẫn đứng giữa tiền sảnh một lúc lâu, có cảm giác như mình vừa bị anh tát. Bằng những động tác mơ hồ, cô cởi áo khoác ngoài treo lên, vào phòng thay ra bộ đồ cũ, trước khi chuẩn bị bữa tối. Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt và căng thẳng, ánh mắt tối sầm lại vì đau đớn. Cô mím chặt miệng, cố không biểu lộ điều gì trên nét mặt. Cô đã vượt quá các giới hạn đặt ra và bị anh lạnh lùng đẩy về lại đúng vị trí của mình. Anh muốn giữ một khoảng cách nhất định trong tình cảm của họ và cô phải luôn nhớ điều này.

Cô không cho phép mình trốn trong phòng, dù cảm thấy rất cần thời gian một mình để tự xoa dịu vết thương lòng. Cô đi vào bếp và bắt đầu thong thả nấu các món đã chuẩn bị sẵn, không để tâm trí mình nghĩ tới sự vắng mặt của anh. Anh thường phụ cô nấu nướng và cô đã quen với tầm vóc cao lớn tràn ngập không gian bếp, chuyện trò với anh trong lúc cùng nấu nướng.

Cô gọi anh ra ăn, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận những lời chỉ trích cũng như thương tổn. Anh không bắt chuyện nên cô cũng không luôn. Khi họ ăn xong, anh nấn ná một lúc bên bàn, như muốn tìm chuyện để nói. Không muốn anh cảm thấy kém thoải mái, Sarah đứng dậy, dọn bàn và lau chùi bếp, thậm chí còn hát khe khẽ, mặc dù cô chẳng biết mình hát có đúng điệu hay không. Sau đó cô nói giọng bình thường, “Em đi tắm rồi đi ngủ sớm, lâu lắm mới được ngủ sớm thế này”.

Anh không đáp lại mà nheo mắt nhìn cô bước về phòng mình.

Cô cũng không chúc anh ngủ ngon sau khi tắm xong mà mặc luôn váy ngủ vào, đã đến giới hạn kiềm chế rồi. Cô tắt đèn ngủ, rúc vào giường, rồi nằm co ro, nhìn chằm chằm vào tường, lòng trống rỗng.

Rất lâu sau, cô vẫn nằm thức chong chong, lắng nghe anh lục đục ở phòng bên, nghe tiếng nước chảy khi anh tắm. Rồi nước ngừng chảy, không còn nghe thấy tiếng động nào nữa. Cửa phòng bật mở, cô giật bắn người, nằm xoay ra nhìn anh.

Bóng anh nổi bật trong màn đêm. Anh tốc chăn lên và cúi xuống bên cô, kéo tuột cái váy ngủ qua đầu và thả nó xuống sàn. Sarah cảm thấy hai bàn tay anh trên ngực, trên đùi, rồi sức nặng của anh đè phía trên, miệng chiếm lấy môi cô hôn mãnh liệt. Một cơn rùng mình đầy khoái cảm chạy dọc theo người, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, để anh tách hai chân mình ra và chiếm lấy.

“Nhận tất cả của anh đi”, giọng anh khàn đặc ham muốn và cô nâng hông lên đón nhận. “Nhận hết của anh đi. Nữa. Nữa đi! Đúng, đúng rồi. Đúng rồi!”

Sau đó anh không nói gì thêm nữa chỉ chiếm cô một cách dữ dội gần như không còn kiềm chế gì cả. Sarah không cưỡng lại mà đáp ứng hết mình điều anh đòi hỏi ở cô, tự an ủi rằng thể xác là sự an ủi duy nhất anh chấp nhận từ cô. Cố nhanh chóng đạt tới cực cảm và anh chuyển động chậm lại, tự kìm mình ở một nhịp điệu nhẩn nha với những va chạm nhẹ hơn. Khi cô bắt đầu chuyển động lại bên dưới, những chuyển động cho anh biết cô lại căng thẳng lần nữa, anh giải tỏa sự kiềm chế và thúc vào bằng một sức mạnh khiến cô như ngừng thở, người như tê dại đi, một lần nữa lại đạt tới cơn cực cảm mới. Anh chưa bao giờ với cô như thế này, ham muốn nguyên sơ và buông thả, siết chặt đến nỗi cô cảm thấy mình như bị nghiền nát. Nhưng rồi cũng đến lúc chấm dứt, anh bắt đầu rời khỏi cô và nỗi sợ hãi choán lấy.

Cô vội với tay sang anh trước khi sự chần chừ ngăn mình lại. “Anh ơi”, cô khe khẽ thì thầm, “ôm em đi, chỉ một lúc thôi.”

Anh lưỡng lự, rồi nằm duỗi dài trên giường và kéo cô lại gần, đặt đầu lên trên vai anh. Sarah bấu chặt đám lông trên ngực Rome như thể cô có thể giữ anh lại bên mình cả đêm. Thân mình êm ái của cô như tan chảy khi áp sát vào anh, khẽ cựa mình cho vừa khớp với những đường nét cứng rắn trên cơ thể. Bất giác cảm thấy mình sắp chìm vào giấc ngủ, thân thể cô dịu đi và môi bật ra một tiếng thở dài mãn nguyện.

Vài phút sau, khi gần như đã ngủ say cô chợt giật mình tỉnh giấc vì có cảm giác anh đang chuẩn bị rời khỏi, len lén gỡ chân tay cô khỏi người mình. Anh khẽ khàng trườn ra khỏi giường, rõ ràng là đang cố không đánh thức cô, cô cố nín thở nằm yên, mắt vẫn nhắm nghiền, cho đến khi nghe thấy anh rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng. Cô mở mắt ra, hai mắt đắng chát và nhòe nước - những giọt nước mắt mà nãy giờ đã cố kìm giữ. Cô nằm co rúm lại như một quả bóng nhỏ, cắn lấy nắm tay để ngăn những tiếng nức nở cứ chực bật ra.

Lúc đang dùng bữa sáng, anh đột ngột cất lời, “Anh xin lỗi nếu đêm qua đã làm em tổn thương”.

Tự nhắc mình không được phản ứng quá mạnh và ngu ngốc, vượt qua ranh giới của anh một lần nữa, Sarah nở một nụ cười thân thiện nhưng xa cách. “Có gì đâu”, cô nói, nhún vai, rồi nói lảng sang chuyện anh có đồ cần giặt không.

Anh nhìn cô trầm ngâm, nét mặt hơi đanh lại. Sarah cố hết sức cưỡng lại ánh mắt chất vấn, vốn là nỗi kinh hoàng của Spencer - Nyle, nhưng rồi nhớ ra bây giờ cô có còn là nhân viên của công ty nữa đâu và không việc gì phải để anh soi mói tình cảm của cô. Có lẽ cũng cảm nhận được thái độ hờ hững của cô nên sau một lúc anh chấp nhận thay đổi chủ đề câu chuyện.

Khi ra khỏi phòng anh dặn, “Tối nay anh đi ăn với khách, sẽ về muộn nhé”.

“Không sao”, cô bình thản đáp lại, không hỏi anh đi đâu hay khi nào về. Anh cau mày và khựng lại một lúc. “Hay em đi cùng anh nhé? Em biết anh ấy đấy, Leland Vascoe, làm ở công ty Aames và Vascoe. Để anh gọi anh ấy đưa vợ đi cùng luôn.”

“Cảm ơn anh, nhưng chắc em không đi được. Chiều nay Derek và em sẽ sơn lại tường và có thể đến rất muộn mới xong được.” Nụ cười của cô vẫn bình thường, cũng như nụ hôn mà anh cúi xuống để nhận lấy. Cô có cảm giác nụ hôn của anh sẽ sâu và kéo dài hơn, nhưng cô lùi lại, vẫn giữ nụ cười trên môi. “Gặp lại anh tối nay nhé.”

Nét mặt anh đanh hơn khi rời khỏi phòng.

Nhất định không chìm đắm trong tâm trạng sầu muộn, Sarah không để mình cứ mãi vẩn vơ nghĩ về anh suốt ngày. Cô giữ mình lúc nào cũng bận rộn, và bất cứ lúc nào cửa hàng vắng khách cô lại vào những phòng khác để làm việc trong đó. Derek đến ngay sau khi tan học, một tay cầm chiếc hamburger, tay kia là một cốc nước ngọt lớn.

Khi không có ai trong cửa hàng, Derek trở nên nồng hậu và thân thiện hơn. Cậu cười và giơ cái hamburger lên. “Mẹ cháu thật sự chìm trong bài báo ấy rồi. Chắc cháu phải sống nhờ vào những thứ này cho đến khi mẹ viết xong mất cô ạ.”

Sarah mỉm cười. “Tiết lộ cho cháu thông tin này nhé, chú Rome hôm nay về muộn, nên sau khi xong việc cô cháu mình sẽ mua về nhà một cái pizza thật lớn cho bữa tối được không? Biết đâu sẽ lôi được mẹ cháu ra xa cái máy chữ một lúc.”

“Cho một ít pepperoni lên cái pizza đó và cháu bảo đảm là mẹ phải tạm biệt cái máy chữ thôi.” Cậu điềm tĩnh nói.

Cậu tự sơn tường cho đến khi Sarah đóng cửa hàng, rồi cô mặc bộ đồ lao động vào để phụ làm với cậu. Hai người cùng làm nên công việc nhanh hơn và hoàn tất lúc bảy giờ, Derek về nhà trong khi Sarah lái xe đến tiệm pizza gọi một chiếc loại to nhất ở đấy. Khi cô lái xe về tới căn hộ, Derek chạy ra đón chiếc pizza, cô biết rằng nãy giờ cậu vẫn đứng ở lối đi để chờ đợi.

Khi họ bước vào căn hộ ở tầng trệt nơi hai mẹ con Marcie sống, cậu thì thầm, “Xem này cô, nhiều nhất là mười giây thôi”. Cậu bé bước qua cánh cửa khép hờ, vọng ra tiếng lách cách của máy đánh chữ từ bên trong, nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại hộp bánh pizza. Trong vài giây, tiếng lách cách ngập ngừng rồi không nghe thấy nữa.

“Derek, đồ quỷ!” Marcie rú lên và cánh cửa mở tung ra. “Đưa ngay cho mẹ hộp pizza đi nào!”

Bật cười phá lên, cậu cầm hộp pizza giơ cao lên khỏi tầm với của mẹ mình. “Nào, ngồi xuống bàn ăn đàng hoàng đi mẹ, rồi sau đó mẹ có thể quay lại với cái máy chữ và con thề sẽ không nói một lời nào về chuyện ăn uống cho đến lúc nào đó ngày mai.”

“Bữa sáng mai chứ gì?” Marcie hỏi. Lúc đó cô mới thấy Sarah. “Cậu cũng góp phần trong âm mưu này phải khong?”

Sarah gật đầu, thừa nhận. “Cô cháu mình gọi đó là Kế hoạch Pepperoni[1].”

[1] Xúc xích bò và heo rắc thêm tiêu

“Kế hoạch thành công đấy, khỉ thật”, Marcie thở dài. “Thôi được, cùng diệt gọn món pizza này đi.”

Không khí gia đình ấm áp, đượm tình yêu thương giữa Marcie và con trai thu hút Sarah như một thỏi nam châm khiến cô, sau khi ăn xong hộp pizza lâu rồi, vẫn còn nấn ná lại trong căn hộ của mẹ con họ không muốn về. Căn hộ của cô, căn hộ mà cô đã cố hết sức gây dựng thành một tổ ấm vững chắc, lại trống rỗng một cách đau đớn vì thiếu thứ quan trọng nhất để duy trì: tình yêu. Marcie nói cho cô biết mình đã viết bài báo đến đâu, rồi sau đó xin lỗi để quay lại với công việc. Derek rủ cô chơi bài gin[2] nhưng đang chơi thì hai cô cháu bắt đầu nói tới Black Jack[3] và ván bài bị bỏ dở khi Derek chỉ cho cô biết làm thế nào để trở thành nhà cái, cách sử dụng một hệ thống tinh vi để móc túi những con bạc trong các casino trên toàn thế giới. Rồi cậu tiếp tục dạy cho cô các kiểu chơi poker và Sarah có thể khẳng định cậu là một tay chơi bài cừ khôi đồng thời là một đứa trẻ tuyệt vời. Derek cũng có khả năng thấu hiểu được người khác nữa, vì cô cảm thấy cậu biết tâm trạng cô hiện tại không được tốt, nên sẵn lòng làm mọi cách để cho cô vui và về lại căn hộ của mình trong tâm trạng thoải mái dễ chịu. Cậu là một đứa trẻ tốt bụng, khôn trước tuổi. Đến mười giờ, cô chúc Derek ngủ ngon rồi lên căn hộ của mình, mở cửa vào bên trong - tối và lạnh. Cô vội vã bật hết đèn lên, rồi bật lò sưởi. Chưa đầy năm phút thì cánh cửa bị giật tung. Rome về. Cô đang ở phòng mình chuẩn bị đi tắm và bước ra đón anh. Họ gần như đâm sầm vào nhau, cô vội lùi lại.

[2] Một lối chơi bài tay đôi sử dụng cỗ bài 52 quân.

[3] Một lối chơi bài trong đó chiến thắng cao nhất khi người chơi đạt được 21 điểm, khi đó gọi là Black Jack.

“Em ở cái chỗ quái nào vậy?” Anh quát ầm lên, bước hẳn vào phòng cô và đứng chặn phía trước như một vị thần chuẩn bị báo thù đang nổi cơn thịnh nộ. “Lúc bảy rưỡi anh có gọi về nhà và đừng có nói là em ở cái cửa hàng khốn khiếp đó nhé, vì anh cũng có gọi đến đấy.”

Sarah sững người nhìn anh, không hiểu nổi tại sao anh lại tức giận đến thế. Giận ghê gớm. Đôi mắt tối sầm lại vì cơn cuồng nộ. Anh nói “Cái cửa hàng khốn khiếp”, thế có nghĩa là gì? Cô tưởng anh đã chấp nhận chuyện cô có một công việc mới, nhưng bây giờ anh lại tuôn ra ngôn từ và giọng điệu đầy vẻ miệt thị. Cô không giỏi tranh cãi, anh cáu thì cô cũng cáu, như Diane đã từng vậy. Thay vì vậy, cô thu người lại, chuẩn bị tinh thần chống đỡ những tổn thương mà anh có thể gây ra.

“Bảy giờ Derek và em sơn tường mới xong, sau đó em mua một hộp pizza rồi cùng ăn với Marcie và Derek, ăn một mình cũng buồn. Derek và em ngồi chơi bài đến lúc về. Anh gọi em có việc gì?”

Giọng nói bình thản, lạnh lùng, thờ ơ của cô khiến anh như càng điên tiết hơn. “Vì rằng”, anh gằn từng tiếng giữa hàm răng đã sít lại, “Leland Vascoe đưa vợ anh ấy đến và họ muốn em ăn tối cùng. Em đâu cần phải ăn với nhà Taliffero, nếu ăn một mình là vấn đề duy nhất của em. Lúc sáng anh đã mời em đi ăn tối, nhưng em từ chối vì phải sơn cái cửa hàng bé tí đấy. Bây giờ em nói là em xong lúc bảy giờ và lẽ ra có thể đi ăn tối với anh. Em ủng hộ anh cũng nhiều quá đấy nhỉ”, anh nói giọng mỉa mai, cay đắng.

Sarah đứng yên bất động, đôi vai mảnh dẻ của cô cứng đờ. “Em có biết lúc nào bọn em sẽ sơn xong đâu”, cô nói giọng trầm lặng.

“Thôi đi, Sarah, em đã làm việc nhiều năm cho công ty và em biết thông lệ. Anh muốn em có mặt trong những buổi gặp gỡ kết hợp công việc và xã giao, chứ không phải tất ta tất tưởi trong cái...”

“Cửa hàng bé tí,” cô tiếp lời anh, không nao núng, cũng không rời mắt khỏi anh. Cô bắt đầu cảm thấy khó ở, một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp ngực. “Trước khi chúng ta lấy nhau, anh đã nói chúng ta sẽ tôn trọng công việc của nhau. Em sẵn lòng đi cùng anh trong bất cứ bữa tối nào mà anh muốn em có mặt và sau khi sửa xong cửa hàng, em sẽ không cần phải ở lại muộn nữa. Nhưng đó không phải là vấn đề cốt yếu, phải không? Anh không muốn vợ anh đi làm chứ gì?”

“Em không cần phải làm việc”, anh cục cằn.

“Em không muốn ăn không ngồi rồi. Ở nhà thì có việc gì làm đâu? Em có thể hút bụi nhiều lần trong một ngày, nhưng rồi cái công việc rất quyến rũ ấy đến lúc cũng trở nên buồn chán.”

“Diane đâu có chán.”

Nhát dao chết người đã trúng đích, Sarah mở to mắt, chỉ có thế thôi cũng đủ thấy cô đã bị tổn thương nhiều đến thế nào. Nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt trống rỗng, cô nói: “Em không phải là Diane”.

Đấy là toàn bộ vấn đề, cô nghĩ, rồi quay lưng đi. Cô không thể đứng đó và để anh cắt cô ra từng mảnh nhỏ được. Nếu là Diane, cô sẽ cãi tay đôi với anh và cuộc tranh luận của họ sẽ nhanh chóng bị đẩy xa khỏi mục đích ban đầu. Chỉ hai phút sau là họ đã hôn nhau ngay được, rồi cùng đổ nhào lên giường, Diane đã thường kể với cô họ kết thúc cuộc tranh luận bằng cách như vậy. Sarah không làm được thế. Cô không phải là Diane, cô là cô, không có ngọn lửa và sức mạnh của Diane. Đấy chính là điều mà Rome sẽ không bao giờ tha thứ cho cô: không phải là Diane.

Ở ngưỡng cửa buồng tắm, cô quay mặt lại nhìn anh lần nữa, nét mặt nhợt nhạt. “Em tắm đây và đi ngủ luôn”, giọng vẫn bình thản. “Chúc anh ngủ ngon.”

Mắt Rome nheo lại, bất giác cô thấy cả người lạnh toát vì biết mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng trước khi rút lui. Với bản năng tấn công của giống đực, là kẻ đi săn, anh sẽ đuổi theo con mồi của mình. Sarah cứng đờ người lại, chờ anh chồm tới túm lấy, điều đó thể hiện trong đôi mắt, trong tư thế căng thẳng của anh. Rồi rõ ràng anh đã kiềm chế được sự thôi thúc đó, mặc dù đôi mắt vẫn tối như đá cẩm thạch đen khi chằm chằm nhìn cô. “Lát nữa anh sẽ vào”, cuối cùng anh nói giọng gầm gừ đe dọa.

Sarah hít vào một hơi thật sâu. “Không. Đêm nay thì không.”

Bản năng nguyên sơ lại dâng trào trong người, giống như một con mèo săn mồi khổng lồ, anh bước đến, ôm lấy cằm cô trong lòng bàn tay. “Em từ chối lên giường với anh? Cẩn thận đấy, bé con”. Anh cảnh cáo, vẫn với cái giọng gầm gừ nguy hiểm. “Đừng bắt đầu một cuộc chiến mà em không nắm chắc phần thắng. Hai ta đều biết anh sẽ làm cho em phải van xin điều đó đấy.”

Mặt Sarah trở nên tái nhợt hơn, những ngón tay anh bóp mạnh làm hằn lên những dấu đỏ trên hàm cô. “Đúng”, cô nghẹn ngào chấp nhận. “Anh có thể bắt em làm tất cả những gì anh muốn, nếu quả thực đấy là cách anh muốn.”

Anh cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và nét mặt khép kín của cô, một điều gì đó hoang dã thoáng qua ánh mắt. Rồi anh buông tay, thả cằm cô ra. “Tùy em”, anh nói, sải chân bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.

Người vẫn còn run rẩy, Sarah đi tắm và lên giường nằm rất lâu, đợi xem anh lát nữa có tới với cô như anh đã làm đêm trước không, cô chờ rất muộn, nhưng chỉ nghe tiếng anh vào phòng mình, lần này cửa phòng cô vẫn đóng. Mắt cô bỏng rát khi nhìn chòng chọc vào bóng đêm. Thật mỉa mai làm sao khi cô ra sức bảo vệ công việc của mình trong khi luôn mơ về một cuộc sống gia đình điển hình, truyền thống. Lẽ ra Diane mới là người bảo vệ quyền làm việc của phụ nữ: cô chưa từng thua kém ai trong những vụ tranh luận hay trình bày quan điểm. Kế hoạch của họ hoàn toàn bị chệch hướng, người này lại đi trên con đường mà lẽ ra là của người kia. Sarah là người phụ nữ của công việc, trong khi Diane lại là một bà nội trợ. Bây giờ, thậm chí còn trớ trêu hơn nữa, Sarah có cơ hội để toàn tâm toàn ý cho chồng, chỉ để nhận ra rằng mình phải bám vào công việc nhằm tìm kiếm một cuộc sống ổn định. Rome chẳng đưa ra đề nghị gì hơn ngoài những lợi ích và tình dục, nhưng cô cần nhiều hơn thế. Cô cần một mái nhà, thuộc về mình, là nơi cô cảm thấy an toàn.

Nếu có tình yêu của Rome, cô biết mình sẽ cảm thấy an toàn ở bất cứ đâu, nhưng cô không có tình yêu của anh. Cô vẫn chỉ ở bên ngoài, thèm thuồng nhìn lén qua cửa sổ.

Rome cũng không ngủ được, lòng anh quặn thắt, vừa giận dữ vừa thất vọng. Sự lạnh nhạt của cô khiến anh điên tiết không chịu nổi! Anh đã muốn xin lỗi cô về chuyện đêm hôm trước, anh đã làm tổn thương cô vì đã cự tuyệt sự an ủi của cô, nhưng cô lại dựng lên cái bức tường vô cảm khốn nạn đó và từ chối anh hay không chịu để anh đền bù cho cô. Cô lại còn hát khe khẽ nữa chứ, như thể việc anh làm đối với cô chẳng mang một ý nghĩa gì. Có thể là chẳng mang một ý nghĩa gì thật, anh cáu kỉnh nghĩ. Nhưng khi anh tới và làm tình với cô, tất cả rào cản được hạ xuống, cô trở lại nồng nàn và ngọt ngào trong vòng tay anh như mọi khi. Anh những muốn da thịt mình nghiền nát da thịt cô, làm cho cô quên đi việc giữ khoảng cách với anh, tưởng rằng đã thành công, vậy mà đến sáng cô lại lạnh lùng và xa vắng như thường lệ, cứ như thể chưa từng quằn quại bên dưới anh.

Cái cửa hàng khốn khiếp đó quan trọng với cô hơn bất cứ thứ gì, kể cả anh. Anh đã rủ cô đi cùng mình, nhưng cô chọn cửa hàng. Anh cũng biết cô tận tâm với công việc như thế nào, anh đã cầu hôn cô dẫu biết cô dành ưu tiên hàng đầu cho công việc ngang bằng hệt như anh đối với công việc của mình vậy. Anh đã chịu để cho cô có phòng riêng của mình và bây giờ anh đang phát điên lên vì chuyện đó. Bất cứ khi nào cô dựng lên cái rào cản băng giá, anh chỉ muốn đập tan nó ra thành từng mảnh và chiếm lấy cô bằng cách nguyên thủy nhất tới chừng nào cô không thể dựng nó lại được nữa mới thôi.

Thậm chí cô còn không muốn tranh cãi nữa, chỉ cho anh biết thái độ của mình rồi quay lưng bỏ đi. Cái cách cô khinh khỉnh nghênh chiếc cằm nhỏ nhắn gần như đập tan sự kiềm chế của anh đã chỉ rõ rằng nếu anh cứ thế mang cô lên giường thì đấy sẽ chỉ là hành động cưỡng hiếp, anh cố bỏ đi để tránh không để chuyện đến nước ấy. Anh không muốn làm đau cô - mà muốn chiếm hữu cô, hoàn toàn và mãi mãi. Anh muốn không một lần nào nữa phải trông thấy thái độ e dè, xa vắng trên mặt cô. Và anh muốn sự háo hức bừng rỡ trong ánh mắt của cô dành cho cái cửa hàng khốn kiếp kia phải dành cho anh. Sự thách thức mà cô vừa thể hiện trở nên ám ảnh đến nỗi, ngay cả khi đang làm việc anh cũng nghĩ cách phá bỏ cái hàng rào phòng thủ mà cô đã dựng lên. Cho đến lúc này, cách duy nhất anh có thể tìm được là thông qua tình dục, nhưng đó chỉ là nhất thời.

Lúc này anh muốn cô. Cơ thể đang bốc cháy vì thèm muốn khiến anh cứ trằn trọc mãi trên giường. Anh phải chờ thôi, vì biết rằng nếu cố gần gũi cô cho bằng được, cô sẽ kháng cự, anh không muốn cô phải có những trải nghiệm như vậy, nhưng cũng không chắc mình có kiềm chế được hay không. Anh không muốn một cơ thể miễn cưỡng mà là thân hình mềm mại và tan chảy bên dưới anh, siết chặt với cả sức mạnh của đôi tay và đôi chân mềm mượt của cô, không còn nữa vẻ mặt lạnh lùng mà nó đã bị phá tan bởi sự thỏa mãn trần tục nhất. Để có được điều đó, anh sẽ chờ.

Sáng hôm sau, khi Sarah thức giấc như thường lệ, cô ngạc nhiên khi thấy Rome đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng. Cô nhìn anh cảnh giác, trên mặt anh không còn những biểu hiện giận dữ của hôm trước dù theo cảm nhận của cô vẫn sót lại chút căng thẳng mơ hồ. Cô chỉ chào anh chiếu lệ.

“Ngồi xuống đi,” anh nói giọng như ra lệnh chứ không phải một lời mời gọi. Sarah ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, anh dọn đồ ăn ra, rồi ngồi xuống phía đối diện.

Lúc ăn gần xong, anh nói, “Em mở cửa hàng cả ngày hôm nay à?”. Sarah từ tốn đặt ly cà phê xuống bàn. “Vâng, ông Marsh - người chủ cũ - nói thứ Bảy luôn là ngày bán chạy nhất. Thứ Tư ông đóng cửa buổi chiều và em nghĩ mình cũng sẽ giữ lệ như thế. Mọi người thường hay thích giữ thói quen cũ.”

Cô tưởng anh phản đối nhưng anh chỉ gật đầu cộc lốc. “Hôm nay anh sẽ ra cửa hàng với em. Anh rất muốn tìm hiểu về nó kĩ hơn. Em đã lập sổ kế toán chưa?”

“Vẫn chưa xong”, thấy biết ơn vì anh không kiếm chuyện cãi nhau tiếp, Sarah bớt cảnh giác và vô thức nghiêng người về phía anh một chút, màu xanh sâu thẳm trong đôi mắt trở nên ấm áp. “Em ghi lại tất cả mọi khoản chi và thu, nhưng vẫn chưa có thời gian để thống kê lại theo quy củ.”

“Nếu em không phản đối, anh sẽ lập số kế toán cho em”, anh đề nghị. “Em có nghĩ đến việc mua một máy tính để bàn và lưu các bản kê tài chính trong đó không? Nếu vậy, em cần cài đặt chương trình kế toán trên máy. Như thế công việc sẽ dễ dàng hơn.”

“Em cũng tính đến chuyện đó rồi nhưng máy tính thì để thư thả đã. Cửa hàng cần lợp lại mái và em đang định kinh doanh thêm một số mặt hàng mới. Rồi lại còn hệ thống báo trộm nữa. Em đã dùng gần hết khoản tiền tiết kiệm của mình rồi, nên sẽ cần thêm một thời gian nữa mới có đủ vốn.”

“Em dùng tiền tiết kiệm của mình?” Anh ngắt lời, đôi lông mày rậm trễ xuống và Sarah vô thức ngồi thẳng lại, ngay lập tức bức tường lại được dựng lên. Quai hàm anh đanh lại khi nhìn thấy nét mặt cô thay đổi và anh thấy mình nhất định phải cứng rắn mới được. Lần này anh sẽ không để cô bắt anh ở bên ngoài, anh sẽ phải phá nát cái bức tường chết tiệt đó như thể nó chưa từng có hoặc có nhưng chẳng ai thèm để ý.

Anh với tay ra nắm lấy cổ tay cô, những ngón tay cứng rắn của anh trùm lên những khớp xương mỏng mảnh. “Như thế là không hợp lý”, anh nói, để cô thấy anh bực mình như thế nào về chuyện đó. “Em không cần phải sử dụng vốn của mình đâu, chỉ cần dùng nó để ký quỹ. Cứ vay tiền, để tiền của em sinh lời trong lúc em dùng tiền vay. Khoản lãi vay có thể được khấu trừ vào thuế, tin anh đi, bé con, em sẽ phải tính toán từng đồng thuế đấy. Đừng đợi chừng nào làm ăn sinh lời rồi dùng tiền đó sửa sang cửa hàng, vay tiền và làm ngay bây giờ. Nếu anh có ở nhà lúc em mua cửa hàng, anh đã dẫn em tới một ngân hàng để lập một tài khoản vay kinh doanh rồi.”

Sarah hết căng thẳng, hai mắt mở to. Những lời chỉ trích và chỉ bảo của anh về kinh doanh được cô chấp nhận, thậm chí còn chào đón nữa kìa. Có họa ngốc mới không tin vào bản năng kinh doanh của anh.

“Em cũng cần một kế toán giỏi nữa”, anh tiếp. “Anh tự nguyện làm những công việc liên quan đến thuế má cho em, nhưng anh lại hay đi công tác xa nhà. Nên nếu em có làm thì làm cho đúng cách.”

“Dạ được”, cô dịu dàng đáp. “Em không biết tất cả những việc đó. Em cứ làm theo bản năng rằng em phải dùng tiền của mình để chi trả cho mọi thứ và chúng sẽ là của em một cách hợp pháp, không ai có thể lấy mất của em. Em chưa bao giờ quan tâm đến những vấn đề chi tiết trong tài chính kinh doanh, nhưng nếu anh bảo em nên làm vậy, em sẽ nghe theo anh.”

Đôi mắt tối sầm của anh sáng lên, giống một con chim ưng, anh chụp lấy điều cốt yếu nhất cô vừa nói.

Buổi sáng sau đám cưới của họ, khi cô cảm thấy bị lạc lõng trong một căn hộ không quen thuộc, anh nhận ra rằng cô thích mọi thứ phải ở đúng vị trí của nó. Cô thực sự là một người cuồng tín về điều đó. Lần này anh nhận ra thêm được một điều nữa - cảm giác thiếu an toàn tồn tại sâu trong lòng cô - điều mà trước đây anh chưa hề nhận ra. “Lấy mất của em?” Anh hỏi với vẻ như tình cờ, mặc dù cách anh nhìn chẳng có gì là tình cờ cả. Anh cảm thấy như thể mình đã sắp chạm được tới cái hàng rào cô tự dựng lên xung quanh, sắp biết được điều gì đang diễn dưới lớp vỏ bọc dè dặt đó. “Em có thực sự nghĩ là anh sẽ để em tự xoay xở một mình nếu em thích cái cửa hàng đó đến thế không hả? Em không cần phải lo về việc phá sản, không bao giờ.”

Sarah rùng mình, anh cảm nhận được ngay vì vẫn còn đang nắm cổ tay cô. Cô nhìn anh chằm chằm, nhớ về tuổi thơ lạnh lẽo, trống rỗng, khô cằn của mình, rồi nhắm mắt lại cố xua đi sự trống rỗng chất chứa trong lòng. “Không phải thế”, cô lơ đãng phân trần. “Em chỉ cần cảm thấy nó là của em, rằng em được sở hữu... ý em là, nó thuộc sở hữu của em.”

“Em có nhận thấy là anh chẳng biết gì về gia đình em không?” Anh gợi chuyện, khiến cô thấy do dự, anh biết mình đã đi đúng hướng. “Cha mẹ em sống ở đâu? Khi còn nhỏ em thiếu thốn lắm phải không?”

Sarah bất chợt ngước lên nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ hiểu biết. “Anh đang điều trị tâm lý cho em đấy à?”, cô cố giữ giọng nói nhẹ nhàng. “Không sao. Em có thể cho anh biết ngay đây, đó chẳng phải là bí mật lớn lao gì đâu, dù quả thực là em không thích nói về nó. Không, em không phải chịu thiếu thốn lúc nhỏ, không phải thiếu thốn về vật chất. Ba em là một luật sư thành công, nên gia đình em chắc phải ở loại trên trung lưu. Nhưng ba mẹ em không hạnh phúc với nhau và họ duy trì cuộc hôn nhân đó chỉ vì em, khi em nhận được giấy báo chính thức vào đại học là họ ly hôn ngay. Em chưa bao giờ gần gũi ba mẹ. Không khí gia đình rất... rất lạnh lẽo, rất khách sáo. Có lẽ em lớn lên với nhận thức việc gì cũng có thể không vững chắc và luôn giữ mình trong trạng thái chuẩn bị tinh thần chờ nó vỡ vụn không cần dấu hiệu báo trước. Em đã định xây một tổ ấm nhỏ cho riêng em, nơi em cảm thấy an toàn”, cô thú nhận.

“Và em vẫn đang làm thế à?”

“Em vẫn đang làm thế. Em lôi mọi thứ vào quanh em và vờ như chẳng có gì có thể thay đổi được.” Sarah đưa mắt nhìn anh và cựa quậy không thoải mái trên ghế, hiểu rằng mình đã vừa phơi bày phần lớn tâm hồn ra cho anh. Anh đang nhìn cô với cái nhìn mà theo cô là đầy vẻ thương hại và cô không muốn thế.

Cô gượng gạo so vai và nói giọng bình thản, “Không dễ gì bỏ được một thói quen cũ, dù có muốn cũng vậy. Em không dễ dàng chấp nhận bất cứ thay đổi nào trong cuộc sống của mình và nếu có thì phải mất một thời gian mới dần dần quen được. Ngoại trừ cửa hàng”, cô trầm ngâm nói thêm. “Em muốn có cửa hàng đó ngay lập tức. Nó mang lại cho em cảm giác ổn định, ấm áp.”

Thì ra chuyện về cái rào cản cô dựng lên quanh mình, tất cả chỉ có thế, anh nghĩ. Điều anh thắc mắc là tại sao cô lại lấy anh nếu như không thích sự thay đổi đến vậy. Có thể cô làm thế vì anh đã đảm bảo sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, từ sau đám cưới, anh đã cố bỏ qua sự dè dặt của cô, trong khi cô lại điên cuồng giữ chặt lấy nó. Nếu anh bớt căng thẳng, cô sẽ thoải mái dần dần và chấp nhận có anh trong cuộc sống của mình. Cô đâu có lạnh lùng và xa vắng, lẽ ra anh phải biết một điều gì đó từ sự đáp ứng nồng nhiệt của cô dành cho mình trên giường chứ. Cô giống như một con hoẵng cái nhút nhát, dè chừng và chắc cô phải tin anh và chấp nhận sự hiện diện của anh mới dám để anh tới gần mình. Gần gũi về thể xác và gần gũi về tinh thần đối với cô là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, đó là điều anh cần phải luôn ghi nhớ.

Cô không giống như Diane. Tính cách của Diane được hình thành một cách vững chắc trong một gia đình đầy tình yêu thương với những mối quan hệ bền vững và cô có đủ tự tin để ứng phó với tính khí và tính cách lấn lướt của anh, còn Sarah thì cảm thấy bị đe dọa bởi chúng. Cô mềm yếu và dễ tổn thương hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.

Cô khẽ rụt cổ tay lại và đứng dậy, nở một nụ cười thật tươi, nhưng nụ cười đó không lừa được anh. “Em phải nhanh chân thôi kẻo lại muộn giờ mở cửa hàng.”

“Ừ, em cứ chuẩn bị đi, để anh dọn dẹp ở đây cho.” Anh cũng đứng lên, đưa tay ôm lấy hông cô. “Sarah, em hãy hiểu một điều rằng việc vợ chồng mình cãi vã nhau không khiến cho cuộc sống của em bị phá hủy. Đêm hôm qua vì không tìm thấy em nên anh đã rất lo lắng và nổi nóng lên. Chỉ có vậy thôi.”

Đôi mắt cô như hai hồ nước xanh sâu thẳm đầy bí hiểm, cô đứng bất động, tay anh vẫn còn trên hông.

Nếu anh muốn nghĩ đó là lý do cô buồn, thì cứ để anh nghĩ thế. Còn hơn để anh biết lý do là cô yêu anh, có thể khiến anh làm cô thấy tổn thương sâu sắc hơn nữa.