Đánh giá: 8.0/10 từ 44 lượt
Cha tôi là gian thần, chị gái là yêu phi.
Mọi người nghe cũng hiểu rồi ha, cả kinh thành này không ai thích gia đình tôi cả.
Lúc nhỏ, dù tôi đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng mắng ch-ửi gia đình tôi, thậm chí họ ngủ mớ cũng không quên nói mấy câu về gia đình xấu xa này.
Cái gì mà cả nhà tôi chếc hết, không thì Diêm Vương mau tới hốt nhà tôi xuống dưới đi, hay là Ti Mệnh có thể đừng cho cả nhà tôi đầu thai hay không… Nói chung mắng đủ kiểu luôn.
Mỗi lần chị gái tôi nghe được đều rất tức giận, xông lên cãi với người ta mà không màng đến hậu quả, sau cùng bị mắng đến mức phát khóc. Lúc này mẹ tôi đến ôm chị vào lòng an ủi: “Bé ngoan đừng khóc, đừng giận.”
Còn tôi thì đứng cạnh cầm xiên hồ lô đường im lặng.
Cãi nhau nhiều tới mức Hoàng Thượng cũng biết.
Khi đó chị tôi cãi đến mặt đỏ bừng, cả người dính mồ hôi cứ như con nghé nhỏ mới sinh. Không biết gu thẩm mĩ của Hoàng Thượng mặn cỡ nào mà khen chị tôi rất thú vị, thậm chí còn mặc kệ lời phản đối mà đón chị ấy vào cung, phong chị là Lâm phi.
Từ đấy, chị tôi trở thành yêu phi.
Bình luận truyện