Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 62: Gặp Nhau Trên Một Con Đường Hẹp




Đêm nay, Tiên sinh ngủ không ngon giấc.

Trong giấc mơ của mình, Tiên sinh dường như đã gặp phải một chuyện gì đó rất khủng khiếp, đến nỗi bật khóc.

Tô Cẩm Tinh cũng không dám đánh thức anh, càng không dám xoay người nhìn mặt anh, quy định Tiên sinh đặt ra, cô nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Trong mơ hồ cô ngủ thiếp đi, đã là nửa sau của đêm.

Lúc bảy giờ sáng, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.

Trên giường lớn chỉ có một mình cô, bên cạnh trống rỗng.

Cũng rất thần kỳ, mỗi đêm cô ngủ trong phòng số 1231 của Khách sạn lớn Dung Thành, dường như đều ngủ rất say, Tiên sinh rời đi cũng không kinh động đến cô.

Cô nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, nhìn vào gương trang điểm nhẹ nhàng, ra ngoài bắt xe.

Ngồi trên taxi, điện thoại của Hà Hiểu Hiểu lại gọi đến: “Cẩm Tinh, cậu đã đi chưa?”

Tô Cẩm Tinh nhìn thoáng qua tòa nhà đồ sộ bên ngoài cửa sổ, trả lời: "Tớ đang trên đường đi, còn khoảng 15 phút nữa.



"À vậy thì tốt rồi, người bạn kia của tớ, cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình kỳ quái, cực kỳ ghét người đến muộn.



Chuyện này Tô Cẩm Tinh có thể hiểu được: "Đây là sự cẩn thận của anh ấy đối với mỗi cuộc hẹn.



“Cũng đúng, cái này còn có thể giải thích được, nhưng anh ta còn rất ghét phụ nữ xinh đẹp.



Điều này có chút ngoài dự liệu của Tô Cẩm Tinh: "Tại sao?”

Hà Hiểu Hiểu cũng chỉ biết chút ít: "Nghe nói là trước đây bị phụ nữ xinh đẹp lừa gạt, còn là mối tình đầu, bị chơi một vố thảm hại như thế cho nên sau này gặp phụ nữ xinh đẹp liền sinh ra phản xạ đó là kẻ lừa đảo.

Trước đây cũng có một nữ thiết kế đi ứng tuyển, năng lực và sự sáng tạo trong mọi khía cạnh đều vô cùng tốt, nhưng cuối cùng bị từ chối, chỉ bởi vì ăn mặc quá đẹp.



Tô Cẩm Tinh im lặng không nói gì.

“Đúng rồi Cẩm Tinh, hôm nay đến phỏng vấn nhớ đừng trang điểm, cố gắng làm cho bản thân bình thường một chút.



Tô Cẩm Tinh gật đầu: "Được rồi, vậy lát nữa tớ sẽ tẩy trang, để mặt mộc.



"Không được không được, cậu để mặt mộc vẫn xinh… Sao cậu lại có thể như vậy cơ chứ, trường hợp này thì đẹp tự nhiên như cậu biến thành một loại bất lợi đấy! Thật là buồn cười, người ta phỏng vấn đều là ăn mặc đẹp, muốn lưu lại ấn tượng tốt, đến lượt cậu thì lại vì xinh đẹp mà lo lắng, đây là chuyện gì cơ chứ!”

Tô Cẩm Tinh cười khẽ: "Thật ra cũng rất tốt, ít nhất chứng minh bạn cậu là người ngay thẳng, sẽ không làm chuyện quấy rối với cấp dưới là nữ, để mọi người có thể tập trung vào công việc, không lo lắng.



Hà Hiểu Hiểu hừ hừ hai tiếng: "Cậu yên tâm đi, người kia, có khi đời này cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó.



“Ừm.



“Đúng rồi Cẩm Tinh, hôm nay cậu mặc cái gì?”

“Chỉ có quần áo trước đây của tớ, được không?”

“Trông có đẹp không?”

“… Nói chung, nó đã được năm hoặc sáu năm, hơi cũ rồi.



“Không sao đâu.

” Hà Hiểu Hiểu nói: "Nếu trên đường đi mà có thấy kính gọng đen nào, cậu mua rồi đeo vào đi, như vậy có lẽ trông sẽ xấu xí hơn một chút, cơ hội trúng tuyển cũng lớn hơn, khả năng của cậu tớ tin tưởng, nhưng cậu cũng phải chăm chút về ngoại hình của mình.



Tô Cẩm Tinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tớ hiểu, cảm ơn cậu Hiểu Hiểu.



“Ai da, không cần cảm ơn tớ, nếu sau này phỏng vấn thành công, tiền lương sẽ không ít, nhớ mời tớ đi ăn là được!”

Tô Cẩm Tinh đáp: "Ừm, nhất định.



Tô Cẩm Tinh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một cửa hàng bán kính, cô vội vàng nói: “Chú tài xế, làm ơn dừng lại ở đây.



Tài xế taxi chậm rãi dừng xe bên đường, Tô Cẩm Tinh thanh toán, xuống xe, đi vào cửa hàng bán kính.

"Cô ơi, cô muốn mua kính gì ạ? Cô có thể chọn gọng ở đây trước!”

Tô Cẩm Tinh nói: "Xin chào, tôi đang vội, phiền anh giới thiệu qua giúp tôi một chút.



“Được rồi, xin hỏi cô thích phong cách và màu sắc nào vậy?”

Tô Cẩm Tinh nói: "Tôi muốn kính gọng màu đen, càng xấu xí thì càng tốt.



Nhân viên bán hàng: “…”

Năm phút sau, trên sống mũi Tô Cẩm Tinh xuất hiện một gọng kính màu đen kiểu dáng học sinh, thiết kế vụng về, thô sơ, nhìn qua cả người vừa ngu vừa ngốc.

Cô dùng điện thoại di động chụp ảnh, cảm thấy bản thân xấu như vậy chắc cũng cũng đủ dùng rồi.

Nơi này cách địa điểm phỏng vấn vài phút, cô quyết định đi bộ, vừa có thể ôn lại những thứ đã chuẩn bị từ trước.

Cô chỉ học thiết kế trang sức ở nước ngoài trong hai năm, nhưng đã thể hiện tài năng tuyệt vời ngay từ khi mới nhập học, khiến một số giáo viên tranh giành cô.

Sau đó, cô chọn một thầy giáo người Trung Quốc, theo học chuyên ngành thiết kế trang sức, thiết kế nhiều nhất là nhẫn.

Khi đó cô còn nghĩ, sau này kết hôn với Tiêu Cận Ngôn, cô nhất định phải đeo nhẫn do mình thiết kế, như vậy mới có ý nghĩa kỷ niệm.

Cô vẽ rất nhiều thiết kế, nhưng đều không hài lòng lắm.

Cho đến ngày sắp đính hôn, đột nhiên có cảm hứng, cô thiết kế nhẫn thành một ngôi sao rực rỡ, bên trên đính một viên sapphire, sau đó dùng từng viên kim cương vụn khảm trong đó, toàn bộ chiếc nhẫn không lớn, nhưng trông vô cùng tinh xảo, vừa làm vừa thiết kế khiến cho cô có cảm giác rất yêu thích chiếc nhẫn này.

Tô Cẩm Tinh lắc lắc đầu, đây đều là chuyện cũ, cô còn nghĩ đến làm gì cơ chứ.

Cô hít một hơi thật sâu, điều quan trọng nhất bây giờ là công việc.

Vài phút sau, cô đến công ty trang sức Duy Nhất.

“Xin chào, tên tôi là Tô Cẩm Tinh, là nhà thiết kế đến phỏng vấn.



Cô lễ tân bừng tỉnh: “Ồ, tôi biết, cô Hà vừa gọi điện thoại dặn dò, xin hãy theo tôi.



Cô lễ tân đưa cô lên thang máy, dừng lại ở cửa phòng họp: "Cô Tô, đến nơi rồi.



Phòng họp được bao quanh bởi kính trong suốt, lắp từ sàn lên đến trần, tất cả mọi người đều có thể quan sát được tiến trình trong phòng họp từ bên ngoài.

Lúc này người ngồi trong phòng họp, là Dương Tuyết Duyệt và Tiêu Cận Ngôn.

Chẳng lẽ đây chính là đơn lớn trong truyền thuyết?

“Cô Tô?”

“Vâng.

” Cô lấy lại tinh thần của mình và hít một hơi thật sâu: "Có chuyện gì sao?”

“Nếu cô đã tới thì mau đi vào đi, tôi nhắc nhở cô một câu, khách hàng này tính tình không tốt lắm, nhưng giá thầu rất cao, cô phải chú ý lời nói, đừng để mất khách.



Tô Cẩm Tinh gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng.



Cô hít sâu, điều chỉnh trạng thái một chút, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng họp lớn như vậy, chỉ có ba người.

Dương Tuyết Duyệt và Tiêu Cận Ngôn sóng vai ngồi cạnh nhau, đối diện là một người đàn ông mặc âu phục da, đang nịnh nọt nói chuyện với hai vị khách hàng này.

Động tĩnh của cô đã thu hút sự chú ý của ba người.

Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn chợt co rút lại, Dương Tuyết Duyệt thì có phần kinh ngạc, và nhiều hơn là sự độc ác phát ra từ đáy mắt, mà người đàn ông mặc âu phục kia vẻ mặt bất mãn: "… Cô là nhà thiết kế đến phỏng vấn hôm nay?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: "Xin chào, tôi là Tô Cẩm Tinh.



Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới một chút, trong ánh mắt viết ba chữ không tin tưởng: “Cô chính là người mà cô Hà giới thiệu?”

“Đúng vậy.



“Nhưng cô Hà nói cô là thiên tài thiết kế trăm năm khó gặp…”

Tô Cẩm Tinh không nói gì.

Hà Hiểu Hiểu nói những lời này, thật sự là…

Cô ấy đọc Tiểu thuyết ngôn tình hơi nhiều rồi.

Trăm năm mới động vào giấy bút thiết kế, vậy mà ở trong miệng cô ấy, liền đổi thành thiên tài thiết kế trăm năm mới gặp một lần.

“… Hiểu Hiểu cô ấy chắc là có ý tốt, hy vọng sẽ giúp tôi có được cơ hội phỏng vấn này, thật xin lỗi.



Người đàn ông vẫn không hài lòng: “Như này đi, cô về phòng làm việc chờ tôi, đợi tôi tiếp hai vị khách này xong sẽ phỏng vấn cô.



“Được, xin hỏi văn phòng của anh ở đâu?”

Tiêu Cận Ngôn đứng dậy: "Cứ để cô ấy thử đi.



Quản lý Dương vẻ mặt khiếp sợ: “Tổng giám đốc Tiêu, anh để cô ấy thiết kế? Cô ấy còn chưa thông qua phỏng vấn, còn không biết năng lực có đủ để trở thành nhà thiết kế của chúng tôi không, công ty chúng tôi vẫn còn rất nhiều nhà thiết kế xuất sắc khác…”

“Nhà thiết kế của công ty các anh không phải đều bị Tuyết Duyệt từ chối rồi sao, không ai có thể thiết kế ra cảm giác cô ấy muốn, không bằng để cho người mới này thử một lần.

”.