Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 24: Một Người Có Thể Giúp Cô




Tô Cẩm Tinh muốn phát điên!

Cô cầm điện thoại tìm số của Tiêu Cận Ngôn gọi đi, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới anh ta đã kéo số của cô vào danh sách đen.

Vì vậy, cô lại mượn điện thoại của y tá, bấm dãy số quen thuộc kia gọi đi.

Tút tút tút…

Quả nhiên, miễn là không phải số của cô thì rất dễ gọi được cho anh.

"Tiêu Cận Ngôn! Anh dựa vào cái gì mà đem con gái của em đi?”

“Cô Tô?”

Tô Cẩm Tinh nhíu mày: "Dương Tuyết Duyệt? Là cô à? Tiêu Cận Ngôn đâu? Bảo anh ấy nghe máy đi.”

"Cận Ngôn đang tắm, không tiện nghe máy, cô có gì thì nói với tôi là được.”

Tô Cẩm Tinh tức giận đến mức bật cười: "Con gái tôi đâu? Có phải cô bảo anh ấy đưa con tôi đi không?”

Giọng điệu Dương Tuyết Duyệt chậm rãi, cực kỳ đắc ý: "Đúng vậy, tôi sảy thai, cô lại sinh được con, Cận Ngôn thấy tôi buồn nên mới ôm con gái về cho tôi nuôi.

Đáng tiếc, vốn muốn mang cả con trai của cô đi cùng nữa, kết quả lại bị cô nhanh tay đưa nó đến nước M trước rồi, đúng là đáng tiếc.”

"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, đừng có động vào con tôi.”

Dương Tuyết Duyệt như không nghe thấy lời cô nói, chỉ để ý nói chuyện của mình: "Cô gái nhỏ này trông xinh xắn lắm, trên khuôn mặt xinh xắn bé nhỏ này mà có một vết sẹo bỏng…”

“Cô dám?”

"Tô Cẩm Tinh, tôi biết đóng băng thẻ ngân hàng không thể đe dọa cô, nhưng con gái cô giờ đã nằm trong tay tôi.

Nếu cô không ly hôn thì tôi không thể đảm bảo sẽ có chuyện gì xảy ra với con bé đâu.”

Đang nói chuyện thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, nghe hết sức đau lòng.

“Tô Cẩm Tinh, cô đã nghe thấy chưa? Là con gái của cô đang khóc đấy.”

“… Đừng động vào con bé.” Tô Cẩm Tinh nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Được, tôi sẽ nhanh chóng ly hôn, đừng làm tổn thương con bé.”

Dương Tuyết Duyệt vẫn chưa hài lòng: "Nhanh chóng là lúc nào, cho tôi một ngày chính xác đi.”

"Mẹ tôi bị bệnh! Để tôi chăm sóc bà ấy cho đến khi bệnh tình ổn định, như vậy được chưa?”

"Tôi không chờ được đâu.” Dương Tuyết Duyệt nói: “Mẹ cô sống hay chết không liên quan gì đến tôi.

Bà ta chết bệnh là tốt nhất, trong nhà bớt đi một miệng ăn.

Bà già chết tiệt ngày nào ở nhà cũng nhắc tên cô, bà ta chết sớm một chút tôi cũng sớm được yên tĩnh.”

“Dương Tuyết Duyệt, cô có còn là người không vậy? Đó là nhà họ Thời, là nhà của bà ấy, chính cô mới là tu hú chiếm tổ chim khách!”

“Vậy thì sao?” Dương Tuyết Duyệt nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, bố cô đã chết, giờ nhà họ Thời đã không còn liên quan gì đến mẹ con cô.

Chỉ cần tôi nói một câu thì bất cứ lúc nào cũng có thể ném bà ta ra ngoài…”

“Cô…!”

Tút…

Điện thoại bị Dương Tuyết Duyệt cúp mất.

Tô Cẩm Tinh nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, tim cô thắt lại.

Mẹ ốm nặng, con gái thì bị bắt đi, cô lại còn bị cắt đứt nguồn kinh tế… Cô nên làm gì bây giờ?

Ai nói cho cô biết đi, cô nên làm gì mới có thể thu xếp tốt mọi chuyện trước khi qua đời, để cho mọi việc được đi vào đúng quỹ đạo?

Vốn dĩ cô chỉ muốn để cho Tiêu Cận Ngôn biết rõ chân tướng trận tai nạn xe cộ sáu năm trước, như vậy coi như cô có chết cũng có thể chết một cách thanh bạch.

Cô không lừa dối anh, càng không tính kế anh, sáu năm qua cô tạm nhân nhượng vì lợi ích chỉ vì muốn đổi lấy bản thân được hoàn toàn sạch sẽ mà rời đi.

Nhưng thực tế lại hung hăng giáng cho cô một cái tát, rắc rối cô phải giải quyết còn nhiều hơn thế này.

Cuộc sống như một đống lớn phiền toái tạo thành sóng biển, từng đợt kéo tới đánh cô dạt vào bờ cát không thể động đậy, đừng nói là rửa sạch nỗi oan cho mình mà ngay cả mẹ và con gái cô cũng sắp không thể bảo vệ nổi nữa.

Tích tích, một tin nhắn được gửi tới.

‘Muốn cứu mẹ cô không? Chín giờ tối nay đến khách sạn lớn Dung Thành, phòng 1231.’

Cô chần chừ mất một lúc, phát hiện đó là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

‘Ai vậy?’

‘Người có thể giúp cô.’



“Điện thoại của ai vậy?”

Tiêu Cận Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, trong lòng ôm một đứa bé ngoan ngoãn.

Cô gái nhỏ hoàn toàn không sợ người lạ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm anh ta, bỗng nhiên khuôn mặt cô bé cong cong rồi nở nụ cười ngọt ngào với anh ta.

Rõ ràng vừa rồi lúc tắm con bé còn đang khóc oa oa, mà vừa đi ra ngoài đã bắt đầu vui vẻ trở lại, tính tình như thế này cũng không biết là giống ai.

Tiêu Cận Ngôn cẩn thận từng li từng tí ôm cô bé, vẻ mặt không khỏi cũng trở nên mềm mại hơn, giống ai cũng được, đây…là con gái của anh ta.

Con gái của anh ta và Tô Cẩm Tinh.

Anh ta chợt nhớ tới kết quả điều tra tối hôm qua trợ lý đặc biệt báo cáo lại: "Chủ tịch Tiêu, con trai lớn do Tô Cẩm Tinh sinh ra đã bị mang đi, không có cách nào lấy được DNA để làm xét nghiệm, nhưng cô bé mới sinh đúng là con của anh.”

Khoảnh khắc đó trái tim anh chợt đập mạnh thình thịch.

Tính thời gian mang thai thì chính là thời gian một năm trước Tô Cẩm Tinh lấy chuyện ly hôn làm điều kiện gọi anh ta trở về.

Cô bày ra trăm phương nghìn kế chính là vì muốn sinh con của anh ta sao? Hay là nói cô cho rằng sinh được con cho anh ta thì có thể chữa lành mọi nỗi đau, xóa sạch tội lỗi cô đã lừa gạt anh ta lúc trước?

Không có khả năng đó.

Vĩnh viễn không có khả năng đó.

Nhưng nếu như đây là con gái của anh ta thì không thể để con bé ở cùng một người phụ nữ tâm địa độc ác như vậy.

Cô gái nhỏ trông rất xinh xắn, đôi mắt to trong veo như nước, mũi nhỏ, miệng nhỏ, khuông mặt tròn trịa, lúc cười lên hai mắt híp lại cong cong thành hình vầng trăng.

Mối quan hệ huyết thống luôn thần kỳ như vậy, ngay khoảnh khắc đầu tiên anh ta nhìn thấy con bé thì trái tim đã biến thành một vũng nước, mềm mại lạ thường.

“Tiêu Viên Nguyệt.” Anh ta khẽ thì thầm cái tên này: “Đặt tên con là Tiêu Viên Nguyệt, có được không?”

Dương Tuyết Duyệt đi tới: "Cận Ngôn, tên này anh lấy rất dễ nghe.”

Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn không rời khỏi Tiểu Viên Nguyệt, giọng điệu cũng dịu dàng chưa từng thấy: "Là Tô Cẩm Tinh đặt, lúc trước cô ta đã từng nói qua, nếu sau này có con gái thì sẽ gọi là Tiêu Viên Nguyệt, nếu là con trai thì sẽ là Tiêu Dương, như vậy thì mặt trời, mặt trăng, sao, ba thứ đều có đủ.”

"… Anh nói là ai đặt tên?”

Tiêu Cận Ngôn chợt định thần lại, sắc mặt liền trầm xuống: "Xin lỗi em, anh nói sai rồi.”

Ánh mắt Dương Tuyết Duyệt nhìn đứa bé lập tức lạnh xuống: "Cận Ngôn, nếu Viên Nguyệt là con gái anh thì sau này em cũng sẽ coi con bé như con gái mình mà chăm sóc.

Con của chúng ta không còn nữa, ông trời lại đưa Tiểu Viên Nguyệt đến đền bù cho em, em nhất định sẽ đối xử thật tốt với con bé.”

“Không cần đâu.” Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng từ chối: "Anh sẽ đưa về cho bác quản gia nuôi.”

"… Anh không tin em sao?”

Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn lóe lên, anh ta không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Chân em vẫn còn vết thương, trước tiên em cứ dưỡng thương cho tốt đi.”

“… À.”

"Đúng rồi, vừa nãy ai gọi đến vậy?”

"Em…cũng chỉ sợ anh suy nghĩ nhiều thôi.”

Lông mày Tiêu Cận Ngôn hơi nhếch lên: "Hôm nay anh đến nhà họ Thời là muốn hỏi Lưu Ngọc Quân xem trước khi xảy ra vụ tai nạn xe năm đó chồng bà ấy có gì khác thường không.

Anh muốn điều tra lại nguyên nhân vụ tai nạn xe sáu năm trước.

Nhưng lại phát hiện ra hóa ra em lại ở trong nhà họ Thời, mẹ em chính là vợ của Lưu Phấn… Em có biết Lưu Phấn là ai không? Ông ta mới là người trực tiếp lấy mất nhà họ Tiêu, tâm huyết cả đời của bố mẹ anh bây giờ đều đã nằm trong tay ông ta.”

Dương Tuyết Duyệt giữ chặt lấy anh ta, lã chã chực khóc: "Chính vì em biết rõ nên mới không dám nói gì với anh.

Cận Ngôn, em không có quan hệ máu mủ gì với Lưu Phấn, lúc mẹ em gả cho ông ta cũng không hề biết đến chuyện này…”.